Xuân Nhật Trà Thục

Chương 17-2




Bên trong căn phòng tràn ngập mùi hương đốt, từng đợt hương lan tỏa trên không trung, từ ngưng tụ rồi dần dần tan rã, biến mất. Tiếng mưa ngoài trời vẫn không dứt, tia chớp thỉnh thoảng giật vài lần tạo lên những luồng sáng dưới cuối chân trời. Cơn mưa tháng ba tại Giang Nam mang hương vị mát lạnh đem theo khí trời trong lành, vạn vật hứng mưa, mái hiên xưa hứng trời.

Giữa căn phòng có một nữ nhân mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc thêm vài phần yêu lệ, đôi mắt đen như vô hồn, khóe mắt là một nốt chu sa đỏ diễm lệ tôn lên làn da càng khiến yêu mị có bấy nhiêu, đôi môi đỏ mọng, lông mi dài cong như đang rung rung, mái tóc dài buông thả tùy ý được cột bởi một sợi chỉ vàng. Mỹ nhân giữa màu sắc ảm đạm của căn phòng

Ly Y Khả Sanh nâng tách trà, nhấm nháp vài hớp nhỏ lại đặt xuống chiếc bàn tròn ghỗ hương duy nhất trong phòng, mắt lơ đễnh nhìn ngoài cửa sổ. Nha hoàn Vân Hiểu xoa bóp đều đặn hai vai Ly Y Khả Sanh mỗi lần lên xuống đều phân biệt nặng nhẹ, tay cùng các ngón tay linh hoạt không thôi

Ly Y Khả Sanh híp mắt, dõi theo ngoài cửa, trong màn mưa, một thân ảnh nhếch nhác, hai búi tóc trên đầu đã lòa xòa, nhận không ra một cô nương khả ái. Bước chân chưa đến cửa đã nghe vọng lại trong màn mưa tiếng khóc nức nở kéo theo mùi máu tanh nồng nặc khiến Ly Y Khả Sanh dừng mắt, liếc ra hiệu Vân Hiểu ngừng động tác

" Ly cô nương... Ly cô nương... cầu xin người..."

Vân Hiểu vội vàng chạy lại đỡ tiểu cô nương kia vào trong phòng, không quản trên người nhếch nhác mà vuốt vuốt nhẹ lưng nha hoàn kia Tiểu Nhi khóc sưng hai mắt, khắp người run lẩy bẩy, hai búi tóc bên mai khiến khuôn mặt tròn thêm vài phần đầy đặn, lệ ngập khóe mắt bò tới dập đầu xuống nền đất lạnh tạo lên từng tiếng vang ghê người

" Ly cô nương... nô tì van xin người cứu lấy tiểu thư... tiểu thư hiện giờ đang bị đại phu nhân bắt ép quỳ dưới mưa, thân mang thai lại yếu ớt... Ly cô nương... "

" Đi " Mới dứt âm thanh, trên chiếc ghế hương cổ kính đã không thấy thân ảnh Ly Y Khả Sanh. Vân Hiểu nâng Tiểu Nhi đứng dậy, lên tiếng an ủi " Ngươi trước hãy bình tĩnh, tiểu thư nhà chúng ta sẽ có cách giúp, giờ mau đi thôi "

"..Hức... Đại phu nhân hoàn toàn không muốn tha mạng cho tiểu thư "

Ngoài trời mưa lớn, tiếng sét không nguôi, vạn vật cây cỏ như đang gào théo dưới mưa. Buổi chiều tà mang đậm không khí âm u, ngoài sân đình rộng lớn có một đám gia đinh cầm gậy, mắt hằm hằm nhìn vào thân ảnh run rẩy yếu ớt đang quỳ dưới đất. Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt vẫn không mất đi vẻ tuyệt sắc. Đôi mắt ướt không biết đâu là nước mưa đâu là nước mắt, hai tay yếu ớt run rẩy ôm lấy bụng, môi nhợt nhạt mím lại nín nhịn không kêu than

Trong đình hiên là một đám nữ nhân quần áo hoa lệ, người nguời đều chờ xem màn kịch hay, vừa phát ra tiếng cười êm tai, vừa châm trà cho một nữ nhân ngồi chủ tọa. Khuôn mặt phấn son, mất đi vẻ thanh đạm nhuốm đậm phàm tục

" Nhìn kĩ cho bản phu nhân, nếu nàng ta ngất, dùng nước hắt cho tỉnh " Tiếng nói chanh chua vang lên, lại thích ý cười đùa, mắt ghen ghét không ngừng nhìn vào bụng của nữ nhân nhợt nhạt đang quỳ dưới mưa , uống tách trà thơm vẫn không quên bóp chén

Ly Y Khả Sanh phi tới thì thấy một màn như vậy, trên đầu đội màn lụa che đi khuôn mặt, bật ô trúc đi thẳng vào giữa sân

"Ngươi là ai, dám lại đây bao che cho Thập phu nhân? Mau ngăn lại " tiếng gia đinh quát lớn thu hút sự chú ý của đám nữ nhân trong đình hiên đồng thời, người quỳ dưới sân cũng ngẩng đầu nhìn, đôi mắt giống như được cứu vớt, nâng lên khóe môi nhợt nhạt

" Kẻ nào to gan, bắt ả lại cho bản phu nhân! "

" Rầm! "

Gia đinh vừa gào quát trong nháy mắt bị đánh bay về phía đình hiên lăn lóc giữa đám nữ nhân vừa rồi còn cười đùa thích ý, nhìn một chiếc đầu bị đứt lìa, máu tươi phun ra xối xả người la hét, người ngất xỉu. Khuôn mặt nữ nhân chủ tọa hoảng sợ không huyết sắc, tay chân như bị gai quấn không cách nào chạy thoát, trơ mắt nhìn thủ cấp của gia đinh vừa rồi há hốc mồm trợn mắt

Những gia đinh còn lại chứng kiến một màn máu tanh, hoảng loạn lùi dần, tay cầm gậy to run rẩy trừng mắt nhìn một tiểu nha hoàn quỷ không biết thần không hay xuất hiện dùng hai thanh tiểu đao đứng cạnh nữ tử che màn lụa đen

" Ly ... Ly cô nương... "

Ly Y Khả Sanh che ô cho nữ nhân đang quỳ dưới đất, cúi nhìn " Ừ "

" Tiểu thư... tiểu thư... " Nha hoàn Tiểu Nhi xúc động chạy lại ôm lấy nữ nhân đang quỳ, vội đỡ dậy, cúi đầu lạy Ly Y Khả Sanh.

" Đứng lên đi "

" Ly y cô nương... nô tì nô tì đội ơn...nô tì nguyện làm trâu làm ngựa cảm tạ... "

"

Vân Hiểu cầm một chiếc ô trúc đưa cho Tiểu Nhi, đứng lại gần cầm lấy ô của Ly Y Khả Sanh mà che, gật đầu với Vân Tranh đứng cạnh Ly Y Khả Sanh đã thu tiểu đao vào vỏ

" Ngươi... dưới... dưới chân thiên tử... ngươi dám giết người ư.... đây là Binh phủ... ngươi... "

Ly Y Khả Sanh lại gần đình hiên, phủi phủi đi vài giọt nước mưa hắt trên ống tay áo. Lại nhìn nữ nhân run rẩy vẫn cố cứng họng

" Muốn giết hại 2 mạng người à? " thanh âm ngân lên, thanh thoát, Ly Y Khả Sanh ghé sát mặt nữ nhân kia

" Ngươi... ngươi là ai... bản phu nhân là đại phu nhân của Binh phủ, nếu n... nếu ngươi dám làm càn... sẽ không được toàn thây... ngươi... " nhận được sát khí, nghe thêm tiếng cười thích thú của nữ nhân che mặt khiến Liễu Hà Khê không dám nói lên tiếng nào, câm nín nắm chặt tay

" Ta quản ngươi là ai à? "

Liễu Hà Khê kia im bặt, nhìn nữ tử đội màn lụa đen đá thủ cấp của tên gia đinh đầu lìa khỏi xác đến gần khiến ả ta hoảng sợ gào lên một tiếng liền im bặt mà ngất xỉu. Không khí nhuốm đậm mùi máu tanh, trời mưa hắt vào sân đình gột rửa đi mùi tử thi cùng vũng máu đang lan tràn.

Sau sự việc xảy ra ở Binh phủ dẫn đến một sự hoang mang trong dân chúng cùng tôn sùng. Nghe nói qua Binh phủ có Đại phu nhân tâm địa rắn rết luôn hành hạ các tiểu thiếp có tư sắc hơn ả, bản thân dựa hơi nhà ngoại có uy quyền lớn mà làm càn trong phủ. Gặp chuyện bất bình, Thập phu nhân được một nữ tử thần bí ra tay cứu giúp, hiện tung tích vẫn còn là một bí ẩn trong các quán tửu lâu nguời người xôn xao thiên hạ bàn tán. Binh bộ thị lang đang dán cáo thị truy tìm cho bằng được Thập phu nhân đang mang thai, dùng 10 nghìn lượng vàng để tìm được mẫu tử họ.

Trước kia Thập phu nhân là vũ nữ được Binh bộ thị lang để ý sau cùng nạp vào phủ. Có người trách cũng có người nói Thập phu nhân kia không biết điều mà trở về, nữ nhân một mình nuôi con rời bỏ trượng phu không thể sống

" Ta phi... cái gì mà rời bỏ trượng phu không thể sống, còn ở trong cái phủ rắn rết đó ngày nào thì Thập cô nương kia còn chịu ủy khuất ngày ấy " Tiểu nha hoàn hai búi tóc lanh lợi cười nói, miệng nhai nhồm nhoàm bánh bao bất mãn lên tiếng, đưa kẹo hồ lô cho Vân Hiểu bên cạnh đang bật cười

" Ta không ăn cái đó "

" Chẳng biết thưởng thức, xì "

Vân Tranh lắc lư vừa ăn vừa ngâm nga, nhìn Ly Y Khả Sanh đang đánh giá hai bên. Trong lòng liền cảm thán không thôi tiểu thư nhà y, tấm tắc cười trộm khiến Vân Hiểu lắc đầu, bước chân nhanh hơn lại gần Ly Y Khả Sanh

" Tiểu thư, Thập cô nương kia nếu một mình ở ngoài nuôi con quá nguy hiểm, chi bằng để cô ấy khởi hành cùng, đến một trấn khác Vân Hiểu cùng Vân Tranh sẽ tìm cho cô nương một nơi ở tốt "

Ly Y Khả Sanh chỉnh lại màn lụa " Ừ, thong thả đợi cô ấy lâm bồn rồi tính tiếp, A Hiểu, có mang bạc không "

" Vâng"

Ba người đi vào một tiệm thuốc nhỏ, đại phu niềm nở đón tiếp, Ly Y Khả Sanh muốn tìm loại thuốc an thai cho Thập phu nhân kia, nhanh chóng nói rõ, đại phu liền bốc thuốc, căn dặn đầy đủ xong xuôi cả ba liền rời khỏi

Chợp tối, tại một tửu lâu vắng khách, ít người qua lại, trên gian phòng nồng mùi thuốc bắc đắng ngắt, Vân Tranh cùng Vân Hiểu đỡ Thập phu nhân uống thuốc, khuôn mặt Thập phu nhân đã hồi phục vài phần huyết sắc, cơ thể nhu nhược nằm trên giường đơn. Tiểu Nhi xuống bếp của tửu lâu xin nấu cháo cho Thập Phu nhân, căn phòng chỉ heo hắt ánh sáng của ngọn nến cùng nguyệt sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào. Ly Y Khả Sanh ngả lưng trên ghế ghỗ cứng nhắc, nhâm nhi tách trà thơm do Vân Hiểu pha

" Nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay vất vả rồi "

" Ly cô nương... " Thập phu nhân mắt ngấn lệ chỉ trực chờ có thể rời khỏi giường để dập đầu tạ ơi không hết. Chỉ là một cô nương cùng hai a hoàn tình cờ cứu giúp lúc Thập phu nhân có ý định tự vẫn trên cầu Lạc Mai liền mời họ đến Binh phủ làm khách, ngờ đâu lại được ra tay cứu giúp nhiều lần khiến Thập phu nhân hoàn toàn không biết phải trả ơn lớn của họ bằng cách nào " Tiểu nữ... tiểu nữ xin cảm tạ... Khụ "

" Ta nhận, trước điều dưỡng hồi phục thân thể, còn hài tử còn tương lai "

Thập phu nhân gật đầu, được Tiểu Nhi bưng chén cháo đút từng muỗm vừa ho vừa ăn, đám Ly Y Khả Sanh rời khỏi, chỉ để lại Vân Tranh canh trong phòng Thập phu nhân đề phòng bất trắc.

Vân Hiểu chuẩn bị sẵn nước nóng, rời khỏi phòng khép cửa đứng ngoài canh. Ly Y Khả Sanh thoát hết y phục, ngâm mình trong nước ấm, lông mi rung rung cụp xuống, ngả đầu thư giãn trong bồn tắm.

Đến thế giới này đã được gần một năm, Ly Y Khả Sanh vốn không có ý định muốn tìm đường về thế giới hiện đại, dù sao có quay trở về cũng chỉ là cô nhi viện heo hắt lạnh lẽo. Từ khi đến thế giới này thì hai người A Hiểu cùng A Tranh chẳng biết từ lúc nào đã đi theo bên người Ly Y Khả Sanh. Nghe họ tường thuật lại thì chủ nhân của khối thân thể này là Tam tiểu thư của phủ Minh Lạc, nữ nhi của Minh Khải Huân tại nước Lục Đế thuộc Tam Lục Địa . Có một số chuyện mơ hồ không rõ ràng, trí nhớ của thân thể này chỉ dừng lại ở việc A Hiểu cùng A Tranh ở cạnh, ngoài ra là một lớp sương mù. Rong ruổi khắp thiên hạ, thỉnh thoảng dừng chân thưởng thức một vài nơi, có dịp sẽ về lại cố hương

Khi đến vương triều này, Ly Y Khả Sanh đã xem qua một số sách, nơi ba người đang dừng chân là Diêu Quảng hoàng triều, thuộc một trong ba nước lớn trong Tam Lục Địa bao gồm: Phong Yên, Diêu Quảng và Lục Đế hoàng triều. Ngoài ra còn một số nước chư hầu xung quanh không đáng kể, nghe nói khối tam giác vàng này chia nhau cai quản mỗi lãnh địa cũng áp đảo rất tốt các nước có ý định khởi binh tạo phản tuy nhiên vẫn luôn muốn một bước nuốt chửng nhau nhưng bên ngoài là thái bình thiên hạ. Ai đều có lòng tham, kẻ tham là vua là quyền lực, vốn là chuyện tự cổ chí kim trong lịch sử mọi thời đại, kẻ chịu khổ vẫn luôn luôn là bá tánh muôn dân, cho dù bất cứ thời đại bất cứ vị vua nào được thay đổi đi chăng nữa.Tại đây, ở các hoàng triều khác nhau sẽ có nơi trọng dụng nhân tài khác nhau, điểu hình như ở Lục Đế nâng cao kỳ tài võ học, các môn phái cùng thần công được lưu truyền thì Phong Yên nổi danh là huyết mạch kinh tế ngầm duy trì vũ khí và buôn bán, về Diêu Quang tụ hội về khí

Từ khi có A Hiểu và A Tranh, vấn đề tiền bạc đối với Ly Y Khả Sanh luôn là chuyện không đáng bận tâm, có thể rút ra ít cũng có thể rút ra rất nhiều khiến Ly Y Khả Sanh liên tưởng đến ngân hàng di động ở hiện đại. Trước khi xuyên không, Ly Y Khả Sanh vốn là sát thủ, không cha không mẹ thỉnh thoảng sẽ về cô nhi viện, bị đồng bọn lợi dụng thời cơ cướp công mà hại chết thê thê thảm thảm

Nước trong bồn đã nguội, Ly Y Khả Sanh rời khỏi mặt nước, đi tới chiếc gương đồng lớn trong phòng thượng hạng, đứng quay lưng, vén mái tóc dài hơi sóng sang một bên trầm ngâm nhìn vết sẹo sau lưng tuy đã khá mờ nhưng sự tồn tại của nó khiến Ly Y Khả Sanh cảm thấy khuyết thiếu, một tì vết không rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.