Xuân Nhật Tình Hoài

Chương 87: Chung cuộc [ nhất ]…




Trần Lãng càng bàng hoàng hơn. Những bậc bề trên, nhất là những trưởng bối nam giới thoạt nhìn đều là đàn ông thành đạt lại quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt như tình cảm của cô, thật là có chút dở khóc dở cười.

Trần Lãng im lặng một lúc mới cất tiếng nói: “Đó là một bí ẩn, con có thể lựa chọn giữ im lặng không?”

Vu Bác Văn nhìn gương mặt hơi ngượng nghịu của Trần Lãng, ông chẳng biết làm sao đành nuốt sự hiếu kỳ vào bụng, an ủi cô: “Con đó, hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn quá đơn giản nên vẫn còn ngốc nghếch, da mặt lại mỏng, dù có yêu đương thì cũng là kiểu “chậm nhiệt”. Thực ra, chúng ta chỉ muốn hỏi con một chút, muốn quân sư giúp con thôi mà!”

Liễu Gia Tử cũng đế thêm: “Đúng thế, chúng ta đâu phải ba chàng ngốc trong phim The Three Stooges, cũng có thể so sánh với Gia Cát Lượng được đấy!”

Trần Lãng vô cùng cảnh giác đưa mắt nhìn hai chàng ngốc nhưng rất xảo quyệt trước mặt, cô suy nghĩ lung lắm mới ậm ừ nói: “Con thích… Con thích người thông minh, cơ trí, một người có thể khiến con phục tùng!”

Liễu Gia Tử vừa nghe xong liền quay sang nhìn Vu Bác Văn: “Chết rồi, chết rồi, khởi điểm của Trần Lãng cao quá, người phù hợp với tiêu chuẩn này của nó ngoài các ‘đại ca xã hội đen’ thì chỉ chẳng còn lại mấy người!”

Vu Bác Văn chau mày, từ tốn nói: “Chân Nhất Nặc cũng từng là người thông minh cơ trí, là người có thể khiến con phục tùng phải không?”

Trần Lãng hoàn toàn không ngờ Vu Bác Văn lại nói ra câu này, trong cơn sửng sốt cô thấp giọng cãi lại: “Lần này không như vậy.” Nói xong liền lấy làm hối hận, vội vàng ngậm miệng.

Liễu Gia Tử không nghe thấy câu nói cuối cùng của Trần Lãng, vội vã phát biểu suy nghĩ của mình: “Trần Lãng, con nghĩ như vậy thì sẽ bị bắt nạt đó, tìm người yêu hay tìm chồng quan trọng nhất là phải tìm người đối xử tốt với con. Nếu con tôn sùng, ngưỡng mộ hắn, sau này không khéo sẽ bị hắn bắt nạt, đàn áp, con mãi mãi không thể quay đầu trở lại đâu.”

Vu Bác Văn cũng gật đầu tán thành nhưng ông là người hiểu rõ hàm ý ngầm trong câu nói ban nãy của con gái, ông nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, đầy cảm xúc: “Lần này không như vậy? Vậy bao giờ con mới định đưa người ‘lần này’ đến ra mắt đây?”

Mặt Trần Lãng ửng đỏ, đầu lắc như trống bỏi: “Chưa viết nét đầu tiên của chữ Bát[1] thì con đi đâu tìm người đưa tới ra mắt cậu?”

[1] Ý là vẫn chưa có manh mối gì, chưa có gì.

Vu Bác Văn chớp mắt, gật đầu: “Thôi vậy. Nếu vẫn chưa có người dự bị để chọn lựa thì mẹ con đã sắp xếp cho con đi xem mặt rồi đó. Theo bố thấy thì, chao ôi, con không thể chuồn được đâu!”

Lại một lần nữa, đầu Trần Lãng bị “tin dữ” này đâm vào, nhất thời đầu óc mông muội, hư hư thực thực.

***

Vì vậy, một tuần sau, khi Bao Huân bước vào một nhà hàng Ấn Độ đợi khách hàng đã hẹn trước thì tầm mắt anh bắt gặp Trần Lãng đang ngồi ở góc của nhà hàng, mặt buồn so. Với ánh mắt đờ đẫn, cô đang cùng ăn tối với một thanh niên tài giỏi đẹp trai đi giày da, mặc comple. Thấy vậy, anh không khỏi hiếu kỳ, cố tình đi lướt qua hai người họ. Dường như Trần Lãng vẫn đang đắm chìm trong cõi niết bàn hư ảo nên không để ý đến việc Bao Huân vừa đi qua mình, thậm chí anh còn chọn một bàn ăn gần nhất với hai người họ. Ánh mắt lạnh lùng của Bao Huân phóng sang bên này, gã thanh niên tài giỏi đẹp trai đó, ngoại trừ “bộ lông” trên đầu lưa thưa một cách quá đáng, nước hoa hắc đến nhức mũi thì trên cơ bản, anh ta mang dáng vẻ đặc thù của một thanh niên trí thức làm việc ở CBD. Rõ ràng, mấy ngày này đang là đợt nắng gay gắt cuối thu, trán rịn mồ hôi lấm tấm thế mà quần áo comple anh ta vẫn mặc chỉnh tề, bên trong là áo sơmi hồng nhạt, cạnh người là chiếc cặp đựng laptop to đùng, trên cổ vẫn đeo thẻ nhân viên có dấu đỏ của công ty chưa kịp tháo xuống.

Khách hàng vẫn chưa tới nên Bao Huân có rất nhiều thời gian để nghe trộm cuộc đối thoại của bàn bên cạnh. Đối thoại diễn ra khá sôi nổi, Bao Huân càng nghe càng thấy hứng thú, đến nỗi cả người anh run lên bần bật.

Lúc này, Trần Lãng vô cùng hối hận, cô khuất phục sự hiếp đáp của bà mẹ Vu Nhã Cầm nên mới đồng ý tới đây xem mặt. Vu Nhã Cầm nói với cô thế này: “Chỗ nó làm cách chỗ con làm không xa, kết giao thêm nhiều bạn bè không có gì không tốt. Các con tan ca xong, hãy tìm một nhà hàng nào đó gần gần, đi ăn một bữa cơm, gặp nhau là được.” Vì vậy, tình hình hiện nay là, cô và người đàn ông thường xuyên đưa ra những câu hỏi kỳ cục đang ngồi cùng bàn và “thưởng thức” các món cháo Ấn Độ.

“Nha sĩ các cô kiếm được rất nhiều tiền phải không? Nhưng ngày nào cũng phải thăm khám hàm răng bẩn thỉu của người khác, không thấy ghê tởm sao?” Nam thanh niên vừa nói, vừa cầm khăn giấy lau lau miệng bằng một động tác cực kỳ tao nhã.

“Cũng bình thường.”

“Là tiến kiếm được cũng bình thường hay cảm thấy hàm răng bẩn của những người khác cũng bình thường?” Nam thanh niên vẫn đang thắc mắc vấn đề này.

“Cả hai.” Trần Lãng có phần khó chịu. Ban nãy, mới ban nãy thôi, người này còn hỏi mãi một vấn đề: Tại sao chúng ta giỏi giang thành đạt như vậy mà lớn tuổi vẫn chưa có người yêu? Hay là vì chúng ta quá cô đơn? Nhân thể, anh ta bày tỏ quan điểm rõ ràng: mình là con một, khả năng nội trợ, nữ công gia chánh của đối phương cũng là một trong những mục tiêu cần kiểm tra. Còn tỏ vẻ giận dữ khi chỉ trích chế độ khám chữa bệnh hiện nay xấu xa vô cùng, tất cả các bác sĩ đều không minh bạch. Cũng bởi vì đối phương là con trai của người quen của bà Vu Nhã Cầm nên Trần Lãng mới cố chịu đựng, không dám phẩy tay áo bỏ đi.

Đối phương ra vẻ suy tư: “Cơ bản, tôi thấy hài lòng với cô. Tuy cô hơi lớn tuổi, được liệt vào tầng lớp ‘dư lại sau các cuộc lựa chọn của người khác’[2] nhưng bề ngoài và công việc đều rất tốt, đưa cô ra ngoài gặp bạn bè chắc cũng không mất thể diện. Nhưng cô nên biết: có rất rất nhiều các cô gái trẻ tầm hai mươi, hai mốt tuổi muốn chủ động theo đuổi những người đàn ông thành đạt như chúng tôi.”

[2] Ý của người này là chị Lãng đã tham gia rất nhiều cuộc xem mặt, vì không được ai chọn nên mới phải đi xem mặt anh này.

Trần Lãng chỉ cười nhạt không tiếp chuyện nhưng lòng cô đang có một suy nghĩ vô cùng ác độc le lói xuất hiện: “Dù vậy cũng phải chờ đến khi nào trên đầu anh mọc thêm mấy sợi tóc thì người ta mới chủ động theo đuổi được!” Nhưng cô lại nói với người đó rằng: “Xin lỗi, tôi đi toilet một lát.” Rồi đứng dậy ngay lập tức, vào nhà vệ sinh.

Trần Lãng ngắm nghía bản thân qua gương trong nhà vệ sinh, thấy mình vẫn xinh đẹp như xưa bèn lắc đầu, tự trấn an: “Yên tâm đi Trần Lãng, dù mày ở vậy cả đời, cũng không được phép rơi vào tay người đàn ông ngồi ngoài kia!”

Trần Lãng rời khỏi nhà vệ sinh, đang suy nghĩ xem nên ra đó tiếp tục nghe gã thanh niên tài giỏi đẹp trai kia lảm nhảm hay lánh tạm trong nhà vệ sinh thêm lát nữa thì vai đột nhiên bị người ta vỗ mạnh. Quay lại thì trông thấy Bao Huân đang đứng dựa vào tường, nhìn mình bằng ánh mắt có phần hả hê: “Trần Lãng, người anh em kia là ai vậy? Hôm nay cô giỏi kiềm chế thật đấy, sao không bộc phát cơn giận như lúc chiến đấu với tôi?”

Trần Lãng vốn rất ngạc nhiên, nghe Bao Huân nói vậy thì hoàn toàn thất vọng, cả giận: “Sao anh cũng ở đây? Vừa rồi anh nghe lén đấy à?”

Bao Huân vội xua tay: “Đừng đừng, chỉ là trùng hợp thôi. Cô đừng có mà phun lửa với tôi đấy. Người anh em kia xúc phạm cô như vậy, còn tôi thì vô cùng hiếu kỳ, với tính cách bộc trực của mình, sao cô có thể nén giận giỏi thế?”

Trần Lãng thấy Bao Huân nói rất đúng. Hôm nay là lần đầu tiên cô cảm thấy Bao Huân không đáng ghét, có lẽ vì cô đang thầm so sánh anh với gã thanh niên tài giỏi đẹp trai ngoài kia. Cô nói với giọng bất lực: “Tôi cũng chẳng có cách nào. Đó là con trai của người quen của mẹ tôi, bà bảo tôi vẫn chưa có bạn trai nên giới thiệu để chúng tôi quen nhau.”

Bao Huân ồ một tiếng. Mắt anh lóe sáng, cười cợt bảo: “Hóa ra đây chính là ‘xem mặt’ trong truyền thuyết!”

Trần Lãng lườm Bao Huân một cái sắc lẹm nhưng không phản bác. Ánh mắt cô vô cùng lưỡng lự, lẩm bẩm: “Hay là tôi cứ chuồn thẳng nhỉ, nếu ngồi với anh thêm lúc nữa, một là tôi sẽ ngất lịm, hai là tôi sẽ đánh cho anh ta ngất lịm.”

Bao Huân cười cười rồi đá lông nheo: “Đừng làm vậy. Bỏ đi thì còn gì thú vị nữa, cô cứ về bàn ăn cơm đi, tôi thu dọn tàn cục giúp cho.”

Trần Lãng nhìn Bao Huân bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ: “Anh định làm gì?”

Bao Huân chỉ cười mà không nói, xua tay ý đuổi Trần Lãng đi: “Tin tôi đi. Cô cứ về bàn là được.”

Trần Lãng dù phân vân nhưng vẫn trở về bàn ăn, nhìn gã thanh niên tài giỏi đẹp trai đang dùng tay che miệng để xỉa răng bằng tăm, lòng cô lạnh hẳn, nghĩ bụng: Cả bàn toàn món cháo lỏng, có gì mà dắt răng cơ chứ?!

Thấy Trần Lãng quay lại, thanh niên tài giỏi đẹp trai liền nhe răng: “Cô là nha sĩ thì hãy xem giùm tôi hàm răng này có được không? Lần nào ăn cơm xong tôi cũng phải xỉa răng đó.”

Trần Lãng nhìn dáng vẻ như muốn biểu diễn cả hàm răng trước mặt mình của đối phương thì bỗng thấy hãi hùng, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác nhưng vẫn nói: “Từ góc độ chuyên môn, tôi đề nghị không nên dùng tăm xỉa răng mà nên dùng chỉ tơ nha khoa. Đồng thời, việc này khá riêng tư, đề nghị anh làm nó trong nhà vệ sinh.”

Thanh niên tài giỏi đẹp trai nhìn Trần Lãng lại nhìn cây tăm trong tay mình, hồ nghi hỏi: “Thật không? Tôi luôn dùng tăm răng mà.”

Trần Lãng gật đầu nghiêm nghị: “Thật. Anh luôn làm sai.”

Trần Lãng thầm nghĩ bụng: Bao Huân nói giúp mình “thu dọn tàn cục” mà chẳng thấy chút thay đổi nào. Rồi lại nghĩ: Mình thật sự không nên tin vào cái miệng khoác lác của anh ta, tốn cả thời gian, mau tính tiền rồi chuồn êm thôi, thế là cô bực mình gọi nhân viên nhà hàng Ấn Độ tới tính tiền. Thanh niên tài giỏi đẹp trai nói xen vào: “Công ty chúng tôi hiện nay hễ ăn tiệc bên ngoài đều thịnh hành AA[3].”

[3] Nghĩa là của người nào người nấy trả.

Trần Lãng lườm đối phương, thực sự không muốn nói nhiều với anh ta: “Hôm nay tôi mời anh.”

Thanh niên tài giỏi đẹp trai rất hài lòng, gật đầu: “Tôi nói rồi mà. Gái già có một ưu điểm, chính là biết chăm sóc người khác hơn gái trẻ.”

Trần Lãng kiềm chế nỗi xúc động muốn uýnh anh ta một trận, cô đưa mắt nhìn phục vụ đang đi về phía mình: “Xin lỗi, tính tiền giúp tôi.”

Nhà hàng Ấn Độ này đã có lịch sử khá lâu đời ở Trung Quốc, lâu đến nỗi nhân viên đều biết nói tiếng Trung, anh ta mỉm cười lắc đầu nói với Trần Lãng: “Thưa nàng tiểu thư xinh đẹp, cô không cần thanh toán nữa. Một vị tiên sinh ngồi bên kia nói yêu cô từ cái nhìn đầu tiên và đã thanh toán giúp cô. Hoan nghênh lần sau lại tới.”

Trần Lãng và thanh niên tài giỏi đẹp trai đều nhìn theo hướng tay chỉ của nhân viên nhà hàng, đó chính là Bao Huân tuấn tú phi phàm đang ngồi ung dung dựa lưng vào ghế, tay cầm một ly rượu vang, mỉm cười gật đầu tỏ ý ra hiệu.

Sắc mặt thanh niên tài giỏi đẹp trai thay đổi ngay tức thì, khẽ mắng: “Chuyện gì vậy?” rồi nhìn Trần Lãng: “Chúng ta ra ngoài một lát được không?”

Trần Lãng nhìn Bao Huân, trên môi cô bất giác nở nụ cười rực rỡ vô ngần: “Không, vị tiên sinh đó yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, dù sao tôi cũng phải tới đó ngồi với anh ta một lát, nói cảm ơn chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.