Xuân Nhật Tình Hoài

Chương 21: Cao sí vị thành niên [ bát ]




Yên tĩnh như chết.

"Cha —"

Tiếng kêu đột ngột trong đám người phá vỡ yên lặng, giọng nói non nớt, đầy lo lắng.

Người phụ nữ hốt hoảng che miệng đứa bé. Nàng cầu xin nhìn kỵ binh quý tộc đang đến gần. Trên mặt gã đàn ông lập tức hỗn hợp thần sắc kinh ngạc và ngoài ý muốn, nhưng không thể che lấp được sự coi rẻ lóe lên trong mắt.

"Các ngươi nhận biết kẻ này?"

Gã đàn ông liếm liếm môi, dùng trường mâu chỉ vào thi thể loang lổ vết máu trên mặt đất. Đồng đội của gã kỵ binh quý tộc xông tới, cực kỳ giống lũ linh cẩu ngửi thấy mùi máu.

Người phụ nữ ôm lấy con mình, dòng lệ chảy dài, bất lực lắc đầu.

"Buông thằng nhỏ kia ra, để nó nói." Gã đàn ông dùng mâu nhọn hất hất tóc người phụ nữ, nói.

Người phụ nữ lại càng ôm con chặt hơn nữa, giống như ôm tài sản quý giá nhất; người chung quanh đều không đành lòng nhìn, nhưng lại rời xa thêm một chút.

"Ta nói ngươi không nghe thấy sao?"

"Thưa ngài, van cầu ngài buông tha cho nó đi, nó còn nhỏ." Người phụ nữ nức nở cầu xin.

Kỵ binh quý tộc phi thường khinh bỉ hừ một tiếng:

"Đồ đê tiện."

Gã giơ trường mâu lên, chợt phát hiện một cô gái đeo trường cung giang hai tay chắn trước mặt mình.

"Hả?" Gã đàn ông dữ tợn hơi ngẩn ra.

Burlando cũng thầm thả lỏng ngón tay trên chuôi kiếm, nhận ra người chủ động đứng ra chính là mấy người trẻ tuổi phân phát đồ ăn lúc trước.

"Đủ rồi, bắt nạt phụ nữ có gì hay!"

Cô gái cung thủ ngăn cả kỵ binh quý tộc cả giận nói:

"Ta là con gái tước sĩ, ta lệnh cho các ngươi dừng tay lập tức!"

"A?"

Kỵ binh quý tộc hơi sửng sốt, tức thời quay lại nói với đồng bạn:

"Hắc, cô nàng này là con nhà quý tộc đấy! Các người nói phải làm sao bây giờ?"

Đám kỵ binh cười trầm thấp.

"Cha ngươi là quý tộc nơi nào?" Gã đàn ông hất cằm, khinh thường nói.

Gã hỏi như vậy khiến đồng bạn của nữ cung thủ lập tức biết không hay.

"Faye, cẩn thận —!"

Một kiếm sĩ đeo kiếm bản rộng, mặc giáp hạng nặng lao ra từ trong nhóm người, nhưng vẫn chậm một chút.

Biến đổi thình lình xảy ra. Nữ cung thủ căn bản không đoán được rằng đối phương dám ra tay. Nàng không dám tin hự một tiếng, nhìn vết thương nơi bụng chảy máu ồng ộc — cùng với cơn đau đớn tức thời bao phủ nàng. Cô gái lảo đảo mất đi sức lực, quỳ xuống vũng máu, mắt thấy không sống nổi.

Gã đần ông thờ ơ rút trường mâu, giống như vừa làm một chuyện chẳng có gì to tát; cùng lúc đó, gã và nhóm kỵ binh quý tộc phía sau ào ào lấy trường cung trên lưng ngựa xuống, nhắm bắn về phía đám mạo hiểm gia. Nhất thời tên bay loạn xạ như mưa. Bình dân xen lẫn các mạo hiểm gia phịch phịch ngã xuống hơn mười người.

Các kỵ binh quý tộc không quan tâm bản thân có đả thương người vô tội hay không. Chúng dùng động tác với hiệu suất cao xua tán đám đông quanh người, tránh bị tập kích bất ngờ.

"Faye!"

Kiếm sĩ đeo kiếm bản rộng kia trợn mắt. Anh ta quét kiếm hất bay mũi tên hướng tới mình, nhưng lời còn chưa dứt, một đồng bạn sau lưng đã trúng tên ngã xuống.

"Đám khốn kiếp chúng mày!"

Kiếm sĩ nổi giận gầm lên một tiếng nhào ra khỏi đám đong, một kiếm lao về phía gã đàn ông cầm đầu. Gã kỵ binh kia giơ trường mâu "Keng" một tiếng cản trở kiếm của kiếm sĩ, quát lạnh:

"Ai dám ra tay chính là kẻ địch của ngài lãnh chúa!"

Đám đông nhất thời xao động.

Kiếm sĩ không nói lời nào, lại quét kiếm về phía chân ngựa của đối phương. Thế nhưng gã kỵ binh chẳng qua chỉ thoải mái đâm trường mâu xuống dưới một nhát, sau đó gạt ra phía ngoài một cái đã hất bay kiếm bản rộng trong tay kiếm sĩ. Gã lại quét ngang trường mâu đánh ngã đối phương, đâm một nhát tới cổ đối phương — thực lực Hắc Thiết bậc cao chiến với bậc thấp, hầu như là áp chế nghiêng về một bên.

Chợt, gã kỵ binh quý tộc vẻ mặt dữ tợn cảm thấy tê dại, giống như có một lực tác động cực mạnh từ trường mâu truyền tới khiến gã suýt nữa không nắm chặt được vũ khí; "Keng", một tiếng kim loại vang lên, trường mâu đâm tới kiếm sĩ đã lệch sang bên, sượt qua cổ người kia.

"Ai —!"

Gã đàn ông giận dữ. Gã quay lại, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa, một người trẻ tuổi mặc áo khoác đen, sơ mi trắng đeo nơ, tay đi găng trắng đang thu trường cung về.

Sau đó đối phương lạnh lùng nhìn sang gã.

Tràng cảnh chợt tĩnh lại.

Anditina, Sanvid, Hổ Tước và Akane đều quay đầu lại, giật mình nhìn ngài lãnh chúa của mình. Trong lòng họ, Burlando không phải là một người thích trêu chọc phiền toái. Nhưng bản thân hắn lại biết rõ, hắn không phải xem nhẹ tất cả, mà là có vượt qua điểm giới hạn trong lòng hắn hay không mà thôi.

Roman ở bên cạnh hứng thú nhìn người con trai dẫn mình ra khỏi Bucce với đôi mắt lấp lánh, giống như đang thưởng thức tất thảy. Nàng thoáng cảm thấy, chỉ có giờ khắc này mới là Burlando chân chính. Có lẽ nói từ cách nào đó, nàng có thể hiểu được ý tưởng và phẩm chất riêng của Burlando, bởi vì hai người giống như cùng cách biệt với thế giới này.

Tựa như thời gian dẫn theo người dân chạy nạn từ Riedenburg chạy trốn kia, tiểu thư thương nhân liền hiểu. Bản thân Burlando chính là một kỵ sĩ chân chính; Burlando xung phong, Burlando thủ lĩnh, Burlando đằng đằng sát khí và cả Burlando thật hung dữ với nàng kia.

Mỗi người, nàng đều thích.

Mọi người cùng quay lại, giống như tầm mắt kéo dài, khuếch đại ra trong khoảnh khắc đó, với trung tâm chính là người thanh niên mặc áo khoác đen trên lưng ngựa kia.

Gã đàn ông mặt dữ tợn hơi híp mắt. Gã nhìn thấy trang bị tinh xảo của hộ vệ bên cạnh Burlando liền thất kinh. Bọn gã là quân đội tư của quý tộc, không thật sự là trong mắt không người. So với con nhãi tiểu thư quý tộc có lẽ chưa từng vấp ngã bao giờ kia — đương nhiên là hắn chẳng thèm để vào mắt, một đứa con gái của tước sĩ nho nhỏ đã là cái gì? Ở Tuniegel mỗi ngày đều có vô số người chết, một quý tộc cỏn con chẳng lẽ dám tới trước mặt ngài Nam tước đòi công đạo? Nhưng thanh niên trước mặt rõ ràng khác biệt. Người bình thường xuất hành sẽ không mang nhiều tùy tùng như vậy, mà hộ vệ bên cạnh hắn không hề kém, có tiêu chuẩn quân tinh nhuệ Erewhon.

Sợ rằng không phải dòng dõi quý tộc thông thường.

Gã đàn ông không dám chậm trễ, vội thu trường mâu lại. Gã cẩn trọng hỏi:

"Các hạ là?"

Lúc gã nói, nhóm kỵ binh quý tộc đã bao vây tứ phía. Chúng giương trường cung nhắm những người khác, ánh sáng lạnh lẽo trên mũi tên khiến những cái đầu đang nóng rực đều phải tỉnh táo lại.

"Thả bọn họ đi."

Burlando không thèm liếc đám cung thủ này, chỉ lạnh lùng nói; chuyện đùa, có Akane và Hổ Tước bên cạnh hắn, có thể bắn trúng hắn hoặc người bên cạnh hắn mới là chuyện động trời.

Huống chi, thực lực tự thân hắn không yếu. Sau khi từ biệt quân đoàn Thánh Ca của tinh linh bạc, phần thưởng kinh nghiệm của kịch bản hoàn mĩ đúng hạn lại lên. Hai trăm nghìn điểm kinh nghiệm giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đẩy cấp bậc lính đánh thuê của hắn lên 25; sau khi cấp bậc nhân vật đạt 32, lực lượng và thể chất đều đạt tới 70, linh xảo vượt quá cánh cửa 40, thực lực tổng quan tiến vào tiêu chuẩn Bạch Ngân bậc cao. Chẳng qua muốn đạt tới cấp bậc Hoàng Kim là phải đề cập tới yếu tố thể ngộ, không chỉ tăng cường tố chất thân thể mà yêu cầu đối với cảm giác cũng cực cao. Burlando tính toán giá trị bình quân, hắn đoán bản thân muốn đột phá cấp bậc Bạch Ngân đỉnh cấp để tiến vào cung điện Hoàng Kim, ít nhất cũng phải chờ tới cấp bậc chỉnh thể cấp 40 mới có khả năng.

Song cho dù chỉ là Bạch Ngân bậc cao cũng đã đủ giết ra giết vào đám kỵ binh quý tộc này mười lần cũng không ai cản nổi.

Cho nên hắn vốn lười nói nhảm với mấy tên này. Nếu không cần cân nhắc tới Nam tước Grudin sau lưng, hiện tại hắn đã một kiếm chém bay gã kỵ binh quý tộc không bằng thú vật kia ra xa trăm mét.

"Lão gia này, ngài nói vậy thật làm khó chúng tôi."

Burlando ra vẻ lạnh lùng ngược lại càng chứng thực suy đoán của kỵ binh quý tộc. Gã kỵ binh có vẻ mặt dữ tợn kính cẩn nghe theo:

"Đám người này có thể là đồng đảng của cường đạo ngoài thành, thả chúng chạy đi thì không dễ trả lời cho ngài Nam tước của chúng tôi —"

Gã nói như vậy là lựa chọn đối kháng chứ không phải hợp tác. Dù sao bọn gã đã giết một đứa con gái quý tộc, nếu tin tức này bị đồng bạn của đối phương mang ra ngoài, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái,

Burlando cười lạnh:

"Thu lại thủ đoạn nham hiểm của ngươi đi. Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai?"

Người trẻ tuổi đặt tay lên đốc kiếm, nhìn chằm chằm đối phương:

"Ta giết ngươi chỉ giống như giết một con chó, sau chuyện này chẳng qua chỉ cần nói một câu xin lỗi với tên Grudin kia. Không giết ngươi là nể mặt tên kia, nhưng sự tha thứ của ta chỉ có hạn —"

Hắn nói xong liền rút thanh kiếm ra một nửa. Lưỡi kiếm phản quang sáng chói, chiếu vào khiến lòng người phát lạnh.

Kỵ binh quý tộc cứng họng.

Burlando nói đúng. Thế giới này chính là thực tế như vậy. Mạng sống giữa người với người không hề phân chia cao thấp, quý tiện, chỉ có chênh lệch lực lượng. Điều khác duy nhất của hiện tại so với quá khứ là, cô gái bị chúng sát hại không thể nào phản kháng. Ngây thơ là đáng quý, nhưng cái giá lại nặng nề như vậy.

Đám máu lạnh kia nhìn nhau thoáng qua, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thế yếu. Chúng gật đầu, người phía sau rốt cuộc cũng buông trường mâu đang gác lên cổ kiếm sĩ kia.

Kiếm sĩ kia dường như còn muốn phản kháng, nhưng một người khác đã nhào tới ôm chặt lấy anh ta. Là một đồng bạn khác, Burlando nhìn thấy người kia ghé vào tai anh ta nói gì đó, anh ta mới bình tĩnh lại.

Hắn nhìn rõ khẩu hình:

"Đừng gây phiền toái cho người khác."

Burlando thầm thở dài. Thật là một đám ngây thơ, nhưng trong thế giới này lại có vẻ đáng quý. Hắn nhìn thấy những người đó yên lặng thu hồi thi thể của đồng bạn, sau đó tách khỏi đám đông, đi tới gần hắn.

"Cám ơn ngài, tiên sinh."

Người đi đầu nói cảm ơn với hắn là một người trẻ tuổi gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, mái tóc dài màu xám nhạt được buộc lại, đeo kinh mắt đơn, sợi xích bạc vòng ra sau vành tai. Người trẻ tuổi này mặc áo khoác màu xanh xám, nhìn hoa văn trên cổ tay áo thì đây là một học đồ phù thủy.

Phù thủy huyền? Burlando nghĩ đến hệ phái phù thủy không nhiều người luyện này. Người trẻ tuổi khá lễ phép và lạnh lùng, nhưng hắn bắt được chút ẩn nhẫn và phẫn nộ từ sâu trong mắt. Burlando nhìn đồng bạn khác của cậu ta, bao gồm một kiếm sĩ và một nữ Nguyên tố sư — so với người trước thì bi phẫn đều viết hết lên mặt.

Là một nhân vật không tồi, hắn cúi đầu nhìn người trẻ tuổi lễ độ, nghĩ như thế.

"Muốn báo thù?" Hắn hỏi.

Người trẻ tuổi sửng sốt, hoài nghi nhìn hắn. Sau đó vị học đồ phù thủy trẻ tuổi lắc đầu, dẫn theo đồng bạn rời đi. Burlando nhìn bóng lưng đối phương, biết đối phương tuyệt đối sẽ không cam tâm, chẳng qua là không tin được mình mà thôi.

Trong một đội toàn người trẻ tuổi ngây thơ lại có một nhân vật như vậy thật khiến hắn khá kinh ngạc. Burlando quay đầu lại nhìn đám kỵ binh quý tộc kia.

"Vị lão gia này, điều gì cần thì chúng tôi đã làm, hiện tại ngài cho chúng tôi một câu trả lời được chưa?" Thủ lĩnh kỵ binh quý tộc cẩn thận hỏi hắn.

Burlando hừ khẽ.

"Ngài lãnh chúa?" Anditina nhỏ giọng hỏi.

Burlando gật đầu. Hắn đã nhúng tay vào chuyện này, vậy thì đi gặp Nam tước Grudin một lần là được. Dù sao cũng đang ở trên địa bàn của đối phương, bị dùng vũ lực mời sang cũng không hay ho gì. So với điều đó chẳng bằng đi trước một bước, làm cho đối phương không nắm được chi tiết về hắn.

Nam tước Grudin sao?

Burlando nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.