Xuân Nhật Tình Hoài

Chương 15: Cao sí vị thành niên [ nhị ]




Linda vẫn xinh đẹp như thế, chỉ là trải qua những chuyện này khiến Tô Tiểu Đại không muốn nhìn nàng ta dù chỉ một cái. Cô dắt tay anh mau mau đi mất. Lăng Duy Trạch thấy Linda nhìn chằm chằm mình thì cũng chẳng nói gì, chỉ thản nhiên bước theo Tô Tiểu Đại.

Cùng lúc đó, Linda vội vàng nắm lấy tay anh: “A Trạch…”

“Buông ra!” Lăng Duy Trạch lạnh lùng nói.

Nén nước mắt, Linda khổ sở lắc đầu: “Em không buông, A Trạch!”

Tô Tiểu Đại lúc này nổi đóa. Có mặt vợ người ta mà dám chèo kéo như chốn không người đây là đạo lý gì? Thù cũ hận mới thi nhau kéo tới một lượt, Tô Tiểu Đại gầm lên: “Cô kia, bộ không biết xấu hổ sao mà bám theo chồng tôi mãi thế?”

Thấy Tô Tiểu Đại bực mình, Lăng Duy Trạch cũng lạnh nhạt gạt tay cô ta ra, mở miệng nói: “Linda, chúng ta không liên quan gì nhau cả, cô hiểu chưa?”

Linda sống chết lắc đầu: “Không, A Trạch, chẳng phải anh muốn cùng em ở cạnh nhau ư?

“Tôi nói tôi muốn ở cạnh cô bao giờ?” Lăng Duy Trạch tỏ ra hơi áy náy, “mặc dù tôi lợi dụng cô, nhưng cổ phần của công ty nhà cô bị nhà họ Lạc chiếm đoạt tôi đã đem trả lại cho cô rồi, vậy là sòng phẳng. Còn nữa, tôi yêu Tiểu Đại, cô đừng nghĩ đến việc chúng ta làm lại từ đầu, sẽ không có đâu.”

Lúc bọn họ rời đi, Tô Tiểu Đại còn len lén nhìn Lăng Duy Trạch, cứ nhìn mãi nhìn mãi, nhìn đến khi anh chịu không nổi, đưa tay bẹo má cô: “Nhìn cái gì?”

“Nhìn xem anh yêu em chỗ nào!” Tô Tiểu Đại cười khúc khích.

Lăng Duy Trạch cũng cười theo: “Mặt dày quá rồi cô ơi.”

“Mặt dày cũng là vợ của anh!”

Dường như sống chung với Lăng Duy Trạch lâu dần cũng bị ảnh hưởng tính cách vô sỉ, ngang ngược của anh hay sao mà giờ Tô Tiểu Đại cũng gian manh không kém!

Tuy nhiên hai vợ chồng họ không dừng chân ở thành phố Y quá lâu, dù sao công ty chính vẫn nằm ở thành phố C, mà nơi này đã có Khánh Cẩn quản lý là đủ rồi.
“Anh Cẩn, L&S ở thành phố Y xin giao lại cho anh.”

Khánh Cẩn nghe xong kiên định gật đầu: “Vâng thưa cậu.”

Tô Tiểu Đại vui vẻ nói xen vào: “Anh Cẩn, sau này có dịp nhớ về thăm bọn em nhé!”

“Chắc chắn rồi.” Hắn ta nghiêm túc trả lời.

Rốt cuộc, hai vợ chồng bọn họ cũng lên máy bay, khởi hành quay về nhà. Vì để tưởng nhớ người ông quá cố, Lăng Duy Trạch cùng vợ và mẹ mình ra nghĩa trang thăm ông. Ở nghĩa trang, Lăng Tô Mạn đã khóc nức nở một lát khi nghĩ tới những chuyện đã qua. Tô Tiểu Đại và anh đứng bên cạnh trầm mặc, lát sau mới an ủi Lăng Tô Mạn: “Mẹ à, mẹ đừng buồn, ông ngoại ở trên trời sẽ rất vui nếu biết chúng ta vẫn đang sống khỏe mạnh!”

Lăng Tô Mạn đưa tay lau nước mắt: “Ừ ừ, mẹ không buồn, mẹ chỉ hơi xúc động một chút thôi.”

Vì trời cũng đã tối cho nên ba người đều rời khỏi đó, tìm một quán để dùng bữa tối. Sau khi ăn tối với mẹ xong, Lăng Duy Trạch liền đưa Tô Tiểu Đại về nhà. Hiện tại anh đã trở lại, dĩ nhiên không cần mẹ anh ngày đêm trông chừng cô ngốc này nữa, để mẹ anh được thư giãn nghỉ ngơi, muốn đi đâu thì đi đó. Trong nhà còn có bà bác chuyên chăm sóc phụ nữ mang thai, còn có anh nữa, cho nên Tô Tiểu Đại sẽ được mọi người ‘bảo quản cẩn thận!’

Mắt thấy sắp về tới nhà, Tô Tiểu Đại đang đần mặt ra đột nhiên thèm ăn vặt, Tô Tiểu Đại chỉ chỉ vào quầy hàng bán Ma Lạt Thăng, làm nũng với Lăng Duy Trạch: “Anh ơi mua cho em món kia kìa, em muốn ăn!”

Lăng Duy Trạch cau mày, những thứ hàng ngoài lề đường thực không tốt cho sức khỏe, nhưng thấy vợ mình cứ ỉ ôi mãi nên cũng đành ừ một tiếng.

“Anh đi mua cho em, mà chỉ ăn một tẹo nhỏ thôi đấy.”

Tô Tiểu Đại liến thoắng gật đầu: “Em biết mà, em yêu anh nhất!”

Nhìn cái mặt ngốc của cô khiến Lăng Duy Trạch không nhịn được cười, dừng xe lại ven đường rồi bảo: “Ngồi trên xe chờ anh, chớ chạy lung tung.”

Tô Tiểu Đại lại rất nghe lời gật đầu, sau đó vui vẻ nhìn người chồng điển trai đang chạy ngược về hướng bán món Ma Lạt Thăng đằng xa.

Ngồi một mình cũng chán, Tô Tiểu Đại he hé mắt nhìn trái, rồi nhìn phải, bên ngoài lúc này đã là mùa đông gió tuyết. Tuy rằng không ấm áp nhưng ngồi trong xe thế này cô sợ bị kín bưng không khí, cho nên quyết định mở cửa ra ngoài hóng mát một tí. Sắc trời âm u, ánh đèn vàng trải dài trên tuyết khiến khung cảnh càng thêm thơ mộng, trên đường tựa như vắng bóng người, yên tĩnh như vậy khiến Tô Tiểu Đại cũng cảm thấy lòng cô thanh thản. Cô nhàm chán đưa chân giẫm lên tuyết, ngẩng mặt nhìn hoa tuyết bay bay.

Bỗng dưng có một bóng đen xuất hiện, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi sâu vào vùng tối đen…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.