Xuân Mậu Hầu Môn

Chương 2: Gặp mặt




“Bọn buôn người?” Quả nhiên là mẹ Diệp bị Diêu Cẩn lôi kéo cảm xúc.

“Đúng vậy ạ, “ Diêu Cẩn cúi đầu, thật giống như cảm xúc vẫn ở trong trạng thái suy sụp, hình như còn có một chút cảm xúc sợ hãi toả ra từ trên người anh, “Ngày đó con đang chơi ở bên ngoài, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên ngủ mất tiêu, chờ lúc con tỉnh lại thì con ở trên một chiếc xe, bọn họ luôn luôn trông coi con thậm chí không phải quá lơi lỏng, khoảng qua hai ngày thì phải, có một ngày bọn họ mang theo con đến một bến xe, chốc lát con la to thì bị bọn họ bắt được dùng sức đánh con, còn nói với người chung quanh con là một đứa trẻ hư.”

“Khổ thân con, “ Mẹ Diệp vuốt ve tóc Diêu Cẩn, “Sau đó thì sao? Làm thế nào con trốn ra được?”

Vào lúc này cuối cùng Diêu Cẩn không phải ở trong cảm xúc như vậy, ngẩng đầu cười nói: “Con lợi dụng lúc bọn họ không chú ý trộm tiền của bọn họ, sau đó mua vé xe lên đường nhanh nhất, sau đó đã đến nơi này, thật không ngờ đã gặp được người tốt như cô vậy.”

“Cũng đúng, tình huống như con thật sự là quá may mắn, đúng rồi, Tiểu Cẩn, con còn nhớ rõ số điện thoại ở nhà không? Gọi điện thoại về báo cho ba mẹ con tới đón con về.”

“Dạ, con biết rồi, cô ơi, cám ơn cô, cô thật sự là người tốt.”

Diệp Bội cứ yên lặng như vậy nghe xong lời kể của Diêu Cẩn, đợi đến lúc mẹ Diệp đi rửa chén liếc mắt nhìn Diêu Cẩn, cắn răng nói: “Hả? Bọn buôn người? Ngược lại là em không biết anh còn có kỹ thuật diễn tốt như vậy đó, có phải dự định sau này tiến quân Hollywood hay không?”

“Bà xã, “ Diêu Cẩn ưỡn mặt lại gần bên cạnh Diệp Bội, “Anh thề, anh tuyệt đối sẽ không nói dối với em, hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không.” Có một việc mà Diêu Cẩn không có nói, ở trên đường anh thật sự đụng phải bọn buôn người, chỉ là cũng không có bị bắt được mà thôi, nhưng mà anh không muốn khiến Diệp Bội lo lắng cho anh, cho nên cũng không nói ra chuyện này.

Diệp Bội vỗ một cái ở trên đầu Diêu Cẩn: “Anh cứ tiếp tục không biết xấu hổ như vậy đi, xem sau này có ai chịu nổi anh.”

“Không cần người khác chịu nổi hay không chịu nổi anh, chỉ cần bà xã em chịu được anh là được rồi, không phải sao?” Vợ chồng vài chục năm, cho dù là tật xấu gì hai người cũng biết rõ, cho nên muốn nói chịu nổi hay không chịu nổi, như vậy sợ rằng chỉ có đối phương mới là chịu được nhất.

Lúc này hai người đều nhỏ như vậy, đợi đến lúc lớn lên lại cần vài chục năm, trong lúc này có thể sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, nhưng cho dù xảy ra vấn đề gì thì tin tưởng hai người cũng có thể vượt qua, dù sao ở một thời gian khác thì bọn họ đã vượt qua mọi thứ.

Cũng không lâu lắm, Mẹ Diệp đã rửa xong chén, nhìn một chút nước biển trên tay Diêu Cẩn: “Sắp truyền xong rồi, chờ con truyền xong rồi cô sẽ dẫn con đi gọi điện thoại. Đến lúc đó nói rõ ràng với ba mẹ con, hai ba ngày rồi, sợ rằng bọn họ cũng rất lo lắng con.” Trong nhà vẫn chưa có lắp điện thoại, cho nên muốn gọi điện thoại chỉ có thể tới nhà người khác gọi, nếu không phải là thấy Diêu Cẩn còn đang truyền nước biển sợ rằng mẹ Diệp đã sớm dẫn anh đi gọi điện thoại.

“Con không sao, cũng không thiếu chút thời gian này, thật ra thì con vốn định đến nhà bạn học, đã để lại tờ giấy cho ba mẹ nói có thể sẽ mấy ngày nữa mới trở về, nhưng không nghĩ đến trên đường lại xuất hiện vấn đề như vậy, nhưng mà ba mẹ con chắc chắn vẫn chưa biết, cũng không phải là rất lo lắng.” Bà xã quan trọng, nhưng mà cũng không thể không quan tâm đến tấm lòng của cha mẹ, về điểm này Diêu Cẩn tự nhiên sẽ suy nghĩ vô cùng chu đáo, với tư cách là một người trưởng thành nếu ngay cả điểm này cũng không nghĩ ra được như vậy đã sống uổng phí ba mươi mấy năm này rồi.

“Cũng may, coi như là đánh bừa mà trúng.”

Đợi đến sau khi Diêu Cẩn truyền nước biển xong, thời gian đã tám giờ, mẹ Diệp dắt tay Diêu Cẩn và Diệp Bội ra cửa, sau khi đi qua một con đường nhỏ đến trước mặt một căn nhà chỉnh trang thật đẹp gõ cửa.

Sau khi cửa mở ra thì có một người ra ngoài, trang phục trên người tốt hơn so phần lớn mọi người ở thôn này, sau khi thấy Mẹ Diệp thì nhíu nhíu mày, vẻ chán ghét không che giấu chút nào biểu hiện ở trên mặt: “Chị dâu cả, trễ thế này tới đây có chuyện gì, chúng em cũng định lên lầu ngủ rồi.”

“Thím hai à, không phải nhà thím lắp điện thoại rồi sao, không biết có thể cho chị mượn điện thoại gọi hay không.” Nếu không phải là có chỗ cần nhờ đối phương, mẹ Diệp thật sự không muốn đến nơi này, thật sự cho rằng trong nhà có một chút tiền là có thể coi trời bằng vung.

“Điện thoại?” Giọng nói the thé vang lên, “Không phải là chị lại muốn gọi điện thoại cho anh cả đó chứ, không phải anh cả vừa rời đi không bao lâu sao?”

“Không phải vậy, “ Mẹ Diệp cẩn thận từng li từng tí mở miệng, “Là cậu bé này, cậu bé bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó một mình chạy thoát, hiện tại chị định để cậu bé gọi điện thoại về nhà, chính là cần dùng điện thoại nhà thím một chút.”

“Vậy cho nên? Chờ cha mẹ của cậu ấy tìm tới tất cả chỗ tốt đều của chị, tôi cho chị mượn điện thoại gọi, còn tôi đạt được chỗ tốt gì?” Tính tình người này gần như là người cả thôn đều biết, cay nghiệt, hám lợi, điểm này thật đến sau này cũng chưa từng thay đổi.

“Thím hai, con khuyên thím một câu, người đang làm thì trời đang nhìn, nếu làm người quá khắc nghiệt thì một ngày nào đó sẽ bị thiên lôi đánh xuống (sét đánh).” Thật sự là Diệp Bội chán ghét người đàn bà trước mắt này từ đáy lòng, hiện tại còn được một chút, nhưng mà cô biết vào rất nhiều năm sau người đàn bà này sẽ ly hôn với chú hai của mình, hơn nữa dẫn theo con gái nhỏ rất nhanh sẽ gả cho một người đàn ông khác, nhưng mà bộ dáng bạc bẽo lúc đó lại chưa từng thay đổi.

“Cái gì bị thiên lôi đánh, con bé kia, lá gan mày thật đúng là càng lúc càng lớn, đừng tưởng rằng đọc sách mấy ngày là có thể coi trời bằng vung, “ Nói xong thì vung tay lên tính dạy dỗ Diệp Bội một chút, trong miệng còn lớn tiếng kêu, “Xem tao không dạy dỗ mày một chút.”

Mẹ Diệp bắt được tay của đối phương, trong mắt có vẻ không vừa lòng: “Trương Liễu Chi, đây là con gái của tôi, còn chưa tới phiên thím dạy dỗ, thím làm rõ cho tôi, không phải tôi hỏi mượn điện thoại của thím, là hỏi chú hai mượn điện thoại, thím thật sự cho rằng thím có thể coi trời bằng vung sao?”

“Cái nhà này chính là tôi làm chủ, giờ sao?” GIọng nói Trương Liễu Chi the thé vang lên, “Nhân tiện tôi nói cho chị biết, điện thoại này tôi còn cũng không cho mượn, chị có bản lãnh thì đi lắp điện thoại cho nhà của mình, nhà mình không có tiền còn dám lớn lối như vậy, hừ.” Dứt lời thì giãy ra khỏi tay của mẹ Diệp, cửa bộp một tiếng bị đóng lại, chỉ còn lại ba người đứng ở ngoài cửa.

Mẹ Diệp có vẻ áy náy nhìn Diêu Cẩn: “Thật xin lỗi, để cho con chê cười rồi.”

Diêu Cẩn trừng mắt nhìn: “Cô à, con nghe không hiểu các cô nói cái gì, nhưng mà con biết chắc là lỗi của người đàn bà kia, bởi vì cô là một người tốt.” Về điểm này trong nhà vợ mình, anh biết được rõ ràng một hai, cũng bởi vì liên quan đến Diệp Bội mà đi học một chút ngôn ngữ địa phương, cho nên ít nhiều vẫn biết rõ một chút ý mới vừa rồi họ nói chuyện, nhưng với lập trường bây giờ của anh, anh cứ giả vờ nói không biết thì tốt hơn.

“Đúng vậy, mẹ, là lỗi của thím hai, còn nữa, mới vừa rồi mẹ thật là tuyệt vời, con vỗ tay cho mẹ, “ Diệp Bội dùng sức vỗ tay, “Về sau chờ Bội Bội trưởng thành kiếm thật nhiều tiền, giàu hơn mấy trăm lần so với nhà thím hai, đến lúc đó bọn họ xảy ra chuyện đi nhờ chúng ta, chúng ta cũng không cần đồng ý bọn họ.”

“Ha ha, “ Mẹ Diệp nhẹ nhàng đụng mũi Diệp Bội một cái, “Quỷ linh tinh con đó, về sau mẹ chờ con nuôi mẹ có được hay không?”

“Đựơc.” Cô sẽ làm được, nhất định sẽ làm được, Diệp Bội nhìn một chút Diêu Cẩn bên cạnh, anh đang mỉm cười nhìn cô, trong mắt là tràn đầy tin tưởng và khẳng định, vì vậy lòng tin Diệp Bội thêm dồi dào, dù cho làm chuyện gì quan trọng nhất là niềm tin không phải sao, mà bây giờ, Diệp Bội đã có niềm tin.

Một nhà này không thể thực hiện được, nên mẹ Diệp dẫn hai người đến chỗ xa hơn một chút gọi điện thoại, cũng chỉ là trả tiền, đây là kiên trì của mẹ Diệp, dù sao nơi này gọi điện thoại tới thành phố H cũng coi là đường dài rồi, lát nữa gọi điện thoại cũng cần phải tốn không ít tiền, trái lại người nhà kia rất tốt, người ta hoàn toàn không để ý chút tiền này, còn sang sảng cười nói với mẹ Diệp: “Ngọc Hi, Bội Bội nhà chị thật đúng là nhặt được một báu vật, nhìn phong thái của cậu bé chắc hẳn trong gia đình cũng là nhà có tiền, đến lúc đó cha mẹ cậu bé tìm tới khó tránh được sẽ cảm tạ nhà chị.”

Lúc này mẹ Diệp hoàn toàn không có cái loại khí thế mạnh mẽ khi đối mặt thím hai Diệp mới vừa rồi, mà là dịu dàng cười cười: “Cái chị này nói giống như tôi cứu cậu bé chỉ là ham tiền, chẳng qua nếu như thật sự có thể để Tiểu Cẩn tìm được cha mẹ cậu bé cũng coi là chuyện tốt, nếu cha mẹ người khác không tìm ra con mình nhất định sẽ lo lắng.”

“Đúng thế, “ Người nói chuyện với mẹ Diệp cũng thở dài một hơi, “Cậu bé nhỏ như thế lại có thể chạy thoát từ trong tay bọn buôn người cũng coi là rất lợi hại, nếu không chạy thoát được thì cũng không biết sẽ có hậu quả gì.”

“Đúng vậy.”

Bên kia Diêu Cẩn đã bấm điện thoại.

“Alô, ai vậy?” Đối phương hình như chưa nhận ra được sự mất tích của Diêu Cẩn, giọng hết sức bình tĩnh, từ đó có thể biết Diêu Cẩn làm việc tốt bao nhiêu rồi, cũng không khiến bên kia lo lắng, còn có thể tới nơi này.

“Alô, mẹ, con là Tiểu Cẩn.”

“Tiểu Cẩn à, “ Giọng của đối phương vẫn hết sức bình tĩnh, “Sao vậy, muốn ba con tới đón con phải không, ở nhà bạn học chơi đã rồi đúng không?”

“Mẹ, con không có ở nhà bạn học, con đã gặp phải bọn buôn người ở trên đường.”

“Bọn buôn người?” Giọng nói ở bên kia ống nói trở nên chói tai ngay, giống như đứng lên ngay, cho dù không có trực tiếp nghe ống nói cũng nghe được rất rõ ràng tiếng này, “Tiểu Cẩn con không sao chớ, bây giờ con ở đâu, bọn buôn người không có làm gì với con chứ, con có bị thương không?”

Diêu Cẩn thở dài: “Mẹ, mẹ nhanh bình tĩnh một chút, bình tĩnh, đúng, bình tĩnh, nếu như mà con đã xảy ra chuyện thật thì con cũng không thể gọi điện thoại cho mẹ rồi, bây giờ con đã an toàn, con đang ở, con để cho người khác nói với mẹ, mẹ bảo cha con tới đón con là được rồi.” Nói xong cũng đưa ống nói cho mẹ Diệp.

Mẹ Diệp ngược lại có chút khẩn trương, tiếng phổ thông vốn không tiêu chuẩn cũng trở thành càng không đúng tiêu chuẩn rồi, nói nhiều lần đối phương mới nghe rõ nơi này là nơi nào, sau đó lại nói một chút để cho đối phương không cần phải sốt ruột, đứa nhỏ ở cạnh mình có thể chăm sóc rất tốt, dù sao đứa nhỏ đã an toàn,vậy cũng không cần quá lo lắng.

Sau khi cúp điện thoại mẹ Diệp mới thở dài nói: “Trong lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, Tiểu Cẩn dường như mẹ con thật sự rất lo lắng cho con, có vẻ rất căng thẳng.”

“Dạ, không có chuyện gì đâu cô, chỉ cần ba con ở đó thì mẹ con sẽ bình tĩnh lại, mẹ cũng chỉ sẽ lo lắng một chút thời gian mà thôi.” Diêu Cẩn biết mẹ mình nhất định sẽ lo lắng cho mình, nhưng mình đã báo là an toàn, như vậy hoàn toàn không có quan hệ quá lớn gì với lo lắng này.

“Đứa nhỏ này con thật đúng là lợi hại, chả trách có thể trốn ra được từ trong tay bọn buôn người.” Người cho bọn họ mượn điện thoại giơ ngón tay cái lên.

“Cám ơn dì khích lệ.” Diêu Cẩn cười cười, trên tay lại nắm tay Diệp Bội, lần này thì xong rồi, không có việc gì rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.