Xu Thiên Dẫn

Quyển 2 - Chương 4: Nhu tình mật ý




Kỳ thi cả năm gấp trôi qua được nghỉ hai ngày, qua chủ nhật, sau đó một tuần mới tựu trường đi học, Lâm Phong đúng hẹn vào xế chiều thứ hai đi học thêm chỗ anh, anh khó được cười, từ trong một xấp bài thi rút ra rồi để lên bàn: "Kỳ thi."

Cầm lên phần bài thi, số điểm: 112, Lâm Phong đem bài thi lật qua lật lại nhìn hai lần, có chút không tin tưởng mình có thể thi tốt như vậy: "Đây thật là bài thi của em?"

Anh cười: "Thế nào không phải là bài thi của em? Em trong khoảng thời gian này rất cố gắng, thành tích được như thế cũng không cần phải làm như vậy."

Lâm Phong ha ha cười, vẫn còn cẩn thận nhìn bài thi, mừng rỡ có chút ngu ngốc.

Tâm tình của anh cũng rất tốt, vừa cười cười: "Chúng ta hôm nay liền sửa lỗi bài thi của em là được." Dừng một chút mới nói tiếp: "Em bây giờ cũng không cần học thêm nữa rồi, lần này coi như buổi cuối cùng."

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn anh, thu hồi bài thi cười cười: "Sửa bài thi cũng không cần nhiều thời gian như vậy. Đây chính là buổi cuối, chúng ta trước tiên là nói về điểm khác đi."

Anh trầm mặc một chút, cư nhiên mỉm cười gật đầu: "Được rồi, vậy trước tiên nói điểm khác."

Lâm Phong xoa xoa đôi bàn tay, con ngươi đi lòng vòng, đột nhiên cười ha ha mở miệng: "Thầy có biết hay không lớp chúng ta có thật nhiều người bảo thầy là băng sơn?"

"Băng sơn?" Anh lập lại một lần nữa, trên mặt có chút buồn cười: "Đều là gọi như vậy hay sao?"

"Không sai biệt lắm, dù sao nữ sinh cũng gọi như vậy." Lâm Phong cười, thuận thủy thôi chu (như nước đẩy thuyền) liền hỏi: "Thầy rất lạnh lùng a, dọa cho nữ sinh sợ cũng không dám nhìn mặt của thầy, ban đầu cùng vợ thầy rốt cuộc là tại sao quen biết?"

Anh dừng một chút, trong đôi mắt màu hổ phách có nhiều điểm ôn nhu: "Chúng tôi rất bình thường, là tại Đồ Thư Quán của trường học mà biết." Vừa nói đột nhiên cười: "Nói có chút buồn cười, lần đó tôi ở Đồ Thư Quán dạ dày không thoải mái, đột nhiên bên cạnh có một cô gái đi tới, nhắm đầu vào liền hỏi tôi viêm dạ dày là cạn bề ngoài tính hay héo rút tính hay là đầy đặn tính, có vẻ chuyên nghiệp, tôi còn tưởng rằng cô ấy là sinh viên trường y."

"À? Vợ thầy bây giờ là bác sĩ à?" Lâm Phong cảm thấy hứng thú hỏi tới.

"Không phải, chuyên ngành chính của cô ấy là quản lý thương mại." Anh cười lắc đầu: "Sau khi chúng tôi qua lại, tôi mới biết cô ấy bình thường thích ở trên mạng tìm kiếm, cô thường vào các diễn đàn, trong tiểu thuyết vai nam chính bình thường cũng bị hành hạ đến tương đối thảm, không phải là bệnh tim chính là tuyệt chứng, cô ấy rất thấu hiểu, đối với các loại bệnh cũng rất quen thuộc."

Lâm Phong cười ha ha, cảm thấy mở rộng tầm mắt: "Còn có diễn đàn như vậy a, thật là kỳ quái."

Anh cũng cười, nhìn ánh mắt Lâm Phong bởi vì nụ cười có vẻ sáng sáng : "Phải không? Lần đó em nói ra phương pháp ngăn chặn bệnh viêm dạ dày, tôi còn tưởng em là khách quen của diễn đàn đó nữa."

Lâm Phong ho thanh một tiếng, có chút ngượng ngùng cười cười: "Vợ thầy thật thú vị nha."

Anh nhẹ nhàng cười, trên mặt có chút không thể làm gì: "Ừ, tinh thần tràn đầy đã có thời điểm để cho tôi không lời nào để nói."

Lâm Phong ha ha cười, liếc về giá sách ở bên cạch, trên đó là bộ sách “Hồng Lâu Mộng” với trang giấy đã ngả vàng, mà nói: "Bộ này có phải hay không là chính vợ thầy đưa cho thầy? Em còn tưởng rằng đưa 《 Hồng Lâu Mộng 》 cho bạn trai, nhân vật tiên nữ nhất định là cá không biết nhân gian khói lửa."

Anh lại bật cười: "Cái gì nha, bộ sách này là của papa cô ấy khi còn bé đưa làm quà sinh nhật, chính cô ấy căn bản là không có đọc xong, không nên bắt tôi mang theo bên người, nói là bản này hiện không thể mua được nữa, chờ thêm mấy thập niên chính là bản đồ cổ tốt nhất, muốn để lại cho con cháu làm đồ gia truyền, tôi thật sự không có cách nào ngăn cô ấy."

Lâm Phong ha ha cười: "Vợ thầy thật thú vị, em xem hiện tại cũng chỉ là khắp thế giới đều là bản giống nhau, chờ biến thành đồ cổ là tốt nhất, mấy thập niên nhất định không được, muốn mấy trăm năm mới được." Vừa nói nhún vai một cái, cười nhỏ giọng nói thêm câu: "Nói không chừng vợ thầy chỉ là muốn thầy lưu lại đồ của cô ấy mà thôi."

Anh nở nụ cười, khóe mắt gãy ra mấy con thiển thiển nếp nhăn trên mặt khi cười: "Chắc vậy."

Trầm mặc một chút, Lâm Phong tiếp tục cười hỏi: "Vậy bây giờ vợ thầy đang ở chỗ nào? Thầy và vợ thầy không ở cùng nhau à?"

"Cô ấy ở lại thành phố nơi chúng tôi học, công việc cũng rất bận." Anh cười: "Cô ấy chung quy la hét nói muốn từ chức quay về đây làm vợ của tôi, như vậy sao được."

"Thành phố của thầy học? Đẹp không?" Lâm Phong hơi tò mò hỏi.

"Không tệ, chính là sẽ có bão cát." Anh cười.

Vừa nói chuyện, Lâm Phong vừa đứng lên, nhìn anh cũng không cự tuyệt, liền hơi tò mò từ trên tủ sách rút ra quyển “Hồng Lâu Mộng”, thật sự là rất cũ kỹ, trầm điện điện cầm ở trong tay, trên chóp mũi lại có thể nghe thấy được mùi hương nhạt thuộc về loại sách cũ.

Lâm Phong cẩn thận mở ra, trên sách là mấy chữ viết tay nghiên nhỏ: sách của Ngô Tiểu Vũ.

Ngô Tiểu Vũ, là tên vợ anh thôi.

Lâm Phong quay đầu lại hướng anh cười cười, gập sách lại, để trên giá sách, lại trở về trước bàn ngồi xuống.

Nói xong những thứ này, Lâm Phong liền chọn rất nhiều chuyện khôi hài trong lớp nói, vì vậy nửa giờ của buổi học thêm cuối cùng có một giờ đều là hai người bọn họ đang nói đùa, cuối cùng cứ thế mà bắt đầu sửa đề, biểu tình cho nên cũng cố giữ được, đều là Lâm Phong thỉnh thoảng lại nói chọc cười trong đứt quãng đem đề kể xong .

Bắt đầu không thể nào vui vẻ, kết thúc nhất định là muốn tất cả vui vẻ.

Học thêm kết thúc, hơn nửa học kỳ lớp mười hai rất nhanh cũng liền kết thúc, Lâm Phong qua một kỳ nghỉ đông thật tốt, cả ngày phàm ăn mập lên một vòng, sau khi tựu trường liền chỉa vào chỗ đầy đủ của các gương mặt cũ, bốn phía vừa nhìn, mặt của mọi người đều cùng cô không sai biệt lắm, toàn bộ lớn Nhất Hào.

Nửa học kỳ sau của lớp mười hai trôi qua quả thật gọi thật nhanh, kể từ khi trường học biến thái ở trên phòng giáo học trói lại một bức Đại Hoành viết lên: "Cách kỳ thi tốt nghiệp trung học còn có XX ngày" sau, thì trôi qua càng mau.

Thời gian bắt đầu đếm ngược, trong lớp những học sinh cá biệt, cũng bắt đầu ứng dụng bảng thời gian cực kỳ hung hãn ba phút giải quyết điểm tâm, năm phút đồng hồ giải quyết cơm trưa, bốn phút giải quyết cơm tối.

Áp lực chỗ nào cũng có, Lâm Phong cũng không dám chậm trễ, cũng bắt đầu cố gắng học tập, biến thành bộ dạng khi đi học mắt đều nhìn chằm chằm thầy giáo, lúc tan lớp đuổi theo, cái mông chạy như phần tử tích cực, lần đó ở trong sân trường nhìn đến anh, rất kích động xông tới, thật xa xôi liền kêu: "Buổi sáng thầy nói cái đề kia…"

Thời gian cứ như vậy qua thật nhanh.

Cho đến lần thi thử cuối cùng trong trường, thấy mẹ lo lắng ra mặt, còn Lâm Phong có chút đang ở trong mộng.

Lớp mười hai, cứ như vậy qua hết rồi.

Kế tiếp chính là điền bảng nguyện vọng chờ thành tích, nếu không thì thỉnh thoảng đi chạy đến trường học. Lâm Phong mỗi lần đi, luôn luôn cầm theo một quyển tạp chí hoặc là tiểu thuyết, chuyên nghiệp lật ra mục lục vừa nhìn, dù sao hiện tại cũng không còn người cai quản cô.

Ngày này hiểu như muốn có vẻ ngoài là cỏ điền đi, Lâm Phong nhìn phòng làm việc của thầy chủ nhiệm chen lấn đều là người, lường trước chính mình dù một lúc có chen cũng không vào được rồi, liền mang cái băng chạy đến trên hành lang gác chân rồi lật bản tạp chí kia ra nhìn.

Đó là một quyển huyễn hoặc tạp chí, mở sách phần đầu tiên của tiểu thuyết là một bài viết về chuyện xưa của loài quỷ, nói về một cô gái quỷ như thế nào rồi như thế nào quyến rũ một giáo viên dạy học, viết hết sức hương diễm, Lâm Phong nhìn một chút, liền chìm vào câu chuyện.

Không biết qua bao nhiêu thời gian, Lâm Phong lật tới trang cuối, bên tai nghe được một âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên: "Lương Lâm Phong, thế nào vẫn chưa về nhà?"

Lâm Phong ngẩng đầu đứng dậy, trong hành lang người của không biết đã đi vô ích, hoàng hôn trời chiều xuyên qua hành lang dài, vẫy vào dưới chân, anh đứng dựa vào giữa trời chiều, khóe miệng mang theo một nụ cười không dễ cảm thấy.

Lâm Phong đột nhiên phát hiện, lần đó bị anh phát hiện cô đang dạy thầy của anh ở lâu trên hành lang nhảy ô vuông, khóe miệng anh cũng có như vậy một tia không nhìn kỹ liền cảm giác xét không ra đó là nụ cười.

Thì ra là không biết từ lúc nào, cảm xúc mờ ảo kia không đến nhưng đến gần để xem liền cảm giác xét không tới nó, giờ thì cô đã có thể hiểu.

Lâm Phong ngẩng đầu cười: "Lập tức trở về."

Anh gật đầu, trong thanh âm mang một ít nụ cười, giống như bình thường thầy giáo cùng học sinh nói chuyện: "Nhanh về nhà đi, đừng làm cho gia đình lo lắng."

Lâm Phong gật đầu: "Ừ," Nói xong bồi thêm một câu: "Cảm ơn thầy."

Anh khơi lên khóe miệng: "Lúc nào cũng lễ phép như vậy." Nói xong phất tay một cái, đi trước, bóng dáng xuyên qua hành lang dài, xoay người, biến mất ở cửa ra.

Lâm Phong cúi đầu, yên lặng giơ lên tạp chí trong tay, chuyện xưa đã chuẩn bị kết thúc, nhân vật cũng nên tan cuộc.

Lâm Phong khép lại tạp chí, dời băng ghế trở về phòng làm việc, các thầy giáo cũng đều đi, còn dư lại hai ba người, đều vội vàng sau bàn làm việc.

Lâm Phong cất xong cái băng ngồi, lượm cái bàn ngồi xuống, bắt đầu điền tờ nguyện vọng, trường học chuyên nghiệp Lâm Phong là xem qua mấy trăm lần, đã sớm đọc làu làu, hiện tại từng bước từng bước điền lên, đều là cô đánh giá khấu chặt rồi phân áp tốt.

Một quyển ba, hai bản ba, điền xong Lâm Phong đếm một chút, sáu trường học, không có một trường nào chính là thành phố khi anh đi học, cái đó sẽ có bão cát, lại sạch sẽ mà biết rõ đó là thành phố Bắc Phương.

Mùa hè kết thúc, Lâm Phong mang theo sách đi đến một thành phố Phương Nam.

Sau khi học đại học bạn bè cũng dần dần ít liên lạc, lễ mừng năm mới khi về nhà Lâm Phong vẫn còn ở trong lớp đề cập tới việc muốn đi thăm thầy chủ nhiệm lớp 12, được rất nhiều người đáp lại, tuy nhiên khi chân chính thương lượng thời gian thì mọi người lại nói bề bộn nhiều việc rồi đùn đẩy trốn tránh, chuyện cũng liền quên đi.

Nghỉ hè năm nhất, Lâm Phong cả ngày lên mạng ở trong nhà ngủ, thình lình có ngày nào đó bị một dì tới cửa gặp mặt mới kéo ra ngoài, nhờ cô đem đồ đến cho con gái của dì ấy đang đi học ở trường học.

Dì kia là bạn học cũ của mẹ Lâm Phong, cùng Lâm Phong tình cảm cũng rất tốt, con gái của dì cùng Lâm Phong từ nhỏ cùng nhau chơi đùa cho đến lớn, không sai biệt lắm coi như chị em ruột, cho nên Lâm Phong cũng không từ chối, đạp xe đạp đi rồi.

Em kia của Lâm Phong thì ra cũng là đi học trung học năm hai, qua nghỉ hè lớp mười hai, vì vậy 8 nguyệt phân liền thật sớm tựu trường đi học.

Lâm Phong quen việc dễ làm, không nhiều thời điểm đã đến trường học.

Lúc này còn là thời gian lên lớp, Lâm Phong biết trường mình đi học không cho phép khách đi vào, liền chủ động đem xe đạp dừng ở một bên, ôm đồ chạy đến trong phòng gác cửa chờ.

Chú bảo vệ cùng Lâm Phong đã sớm thân quen, thấy cô trở lại, lại còn nhận được đây chính là cô bé thường xuyên đi học trễ, nhiệt tình cắt mấy khối dưa hấu cùng cô nói chuyện phiếm.

Lâm Phong ăn dưa hấu, cứ vui vẻ ha ha cùng chú bảo vệ nói đến mình và tình hình hiện tại của mấy giáo viên ở trường, trò chuyện hàn huyện một chút tới cao hứng, thuận miệng hỏi một câu: "Thầy Hạ dạo này sao rồi?"

Chú bảo vệ có chút nhớ nhung không nỗi: "Thầy Hạ? Thầy Hạ nào?"

"Phải . . . . ." Lâm Phong ngẩn người, đột nhiên phát hiện, đây là lần đầu tiên mình nói ra tên của anh đi?

"Hạ Thần." Lâm Phong ngậm dưa hấu cười cười: "Lớp mười hai ba cùng lớp mười hai bốn giáo viên Số học, giáo viên Hạ Thần."

"Thầy Hạ?" Chú bảo vệ bừng tỉnh hiểu ra: "Thầy Hạ đã sớm không còn ở trong trường nữa, khi các cô cậu tốt nghiệp đã đi rồi."

"Đi đâu vậy?" Lâm Phong hỏi tiếp.

"Thầy ấy đi học nghiên cứu sinh ở cái trường đại học kia." Chú bảo vệ cười: "Cụ thể thế nào bác không rõ lắm, nói chung đã đi rồi."

Tiếng chuông reo tan học rồi, Lâm Phong vội vàng ném vỏ dưa lau sạch sẽ tay rồi tạm biệt chú bảo vệ đi ra ngoài.

Đầu đầy mồ hôi ở trong đám học sinh cấp 3 tán loạn bốn phía tìm cô em kia, đem đồ của dì kia chuyển lại cho cô bé, chuông vào học cũng liền vang lên, Lâm Phong đưa mắt nhìn cô em gái vào phòng học, quay đầu lại đi chưa được hai bước, liền nghe đến một hơi âm thanh vui mừng : "Lương Lâm Phong?"

Lâm Phong vội vàng quay đầu lại, thấy thầy chủ nhiệm bước nhanh đi tới, thật cao hứng ở trên vai cô vỗ vỗ: "Tìm người à? Tốt nghiệp cũng không trở lại xem qua thầy?"

Lâm Phong có chút chột dạ, cúi đầu cúi người cười làm lành: "Chào thầy ạ."

Thầy chủ nhiệm cười ha ha: "Được rồi, được rồi, biết các em là những thứ đồ lười sẽ không chịu từ không khí của máy điều hòa mà ra ngoài này." Vừa nói vừa phất phất bài thi trong tay: "Thầy trống hai tiết, đi vào phòng làm việc ngồi một chút chứ?"

Lâm Phong chánh xuất một đầu mồ hôi nóng, liền vội vàng gật đầu nói được.

Trong phòng làm việc không có giáo viên khác, tiến gian phòng ngồi xuống, thầy chủ nhiệm liền châm một điếu thuốc, ha ha nở nụ cười: "Lương Lâm Phong, bộ dáng của em vẫn như vậy."

Lâm Phong cười cười: "Cứ là như vậy rồi, đoán chừng cả đời chắc là sẽ không thay đổi." Nói xong hỏi: "Thầy Hạ đi rồi à?"

Thầy chủ nhiệm sửng sốt một chút, cười: "Đi lên liền hỏi thầy Hạ?" Hít một hơi thuốc, dằng dặc trả lời: "Anh ta đi năm liền, thì là trở về đại học để tiếp tục học nghiên cứu sinh, giáo sư vẫn rất coi trọng anh ta, nếu không phải là cùng trường học chúng ta ký năm năm hợp đồng, có lẽ anh ta tốt nghiệp liền trực tiếp bảo vệ nghiên cứu rồi."

Lâm Phong nhún nhún vai: "Em cũng cảm thấy thầy ấy cũng sẽ không ở lại đây."

Thầy chủ nhiệm cười, phun ra điếu thuốc: "Thật ra thì ở lại chỗ chúng ta có gì không tốt, không khí ở những thành thị kia, thầy nghe thấy hai ngày liền nhức đầu."

Lâm Phong ha ha cười: "Ừ, bên ngoài nơi nào cũng không bằng nơi này của chúng ta có không khí tốt."

Thầy chủ nhiệm cười cười, bụi thuốc lá bắn ra vào trong cái gạt tàn thuốc trên bàn, đột nhiên bắt đầu nói: "Thành tích của anh ta khi ở năm nhất coi như rất tốt, khi đó thầy được phân vào ban chủ nhiệm, trong đám học sinh đó, thầy coi trọng nhất chính là anh ta."

Lâm Phong có chút kỳ quái: "À? Không phải nói thầy ấy là chếch mới, Ngữ văn cùng Tiếng anh đều nộp giấy trắng sao?"

"Cái gì?" Chủ nhiệm lớp cười: "Anh ta học thơ, văn rất giỏi, một chút cũng không thua kém gì em."

"Vậy làm sao thi rớt nhiều năm?" Lâm Phong càng hiếu kỳ, hỏi tới.

"Đó là lúc thi anh ta cố tình nộp giấy trắng, nói thật tức chết người." Thầy chủ nhiệm lại châm một điếu thuốc, vẫn như cũ luyên thuyên: "Bọn họ tốt nghiệp năm ấy, bên trên lớp chúng ta có một nữ sinh rất ưu tú, hình như là không chịu nổi áp lực học tập, bị chứng uất ức, liền nghỉ học, không thể tham gia thi tốt nghiệp trung học. Nữ sinh kia hình như là bạn gái của anh ta, cho nên năm ấy lên trường thi, anh ta liền nộp giấy trắng."

"Cũng vì nữ sinh kia?" Lâm Phong không nghĩ tới anh lại có thể làm chuyện giống như vậy.

"Đúng vậy, nữ sinh kia uất ức vẫn chịu bó tay, nhưng bù lại chỉ là ba năm, toàn trường cũng biết có người vì bạn gái thi tốt nghiệp trung học mà cố ý nộp giấy trắng." Thầy chủ nhiệm than thở, tựa hồ nhớ tới chuyện này như cũ hết sức nhức đầu: "Ba năm đều là thầy làm chủ nhiệm lớp anh ta, chẳng những thầy thấy được anh ta liền nhức đầu, ngay cả hiệu trưởng nhìn thầy cũng nhức đầu, đợi đến năm thứ ba, hiệu trưởng sắp lui lại nghỉ ngơi rốt cuộc nhìn không được, tự mình tiết kiệm đến cục giáo dục muốn một cử đi học chỉ tiêu. Trường học chúng ta nhỏ, căn bản là không có cử đi học danh ngạch, danh sách kia là do hiệu trưởng thấp thân phận mới có, dạy nửa đời sách, đây là lần đầu tiên cọ nghiêm mặt đi cầu người đi cửa sau. Lần này anh ta cuối cùng không có gây chuyện nữa, ngoan ngoãn đi học. Lúc đi chủ động ký một hộp đồng năm năm rằng sau khi tốt nghiệp sẽ trở về trường dạy, nói là trong năm năm qua đã khiến cho các thầy mệt nhọc, muốn dùng năm năm này để trả ơn. Có ai muốn anh ta ở đây đâu? Có thể đem anh ta đi thầy đã muốn cảm ơn trời phật."

"Thì ra là như vậy." Lâm Phong không nghĩ tới trong đó có nhiều khúc chiết như vậy, suy nghĩ một chút, muốn không nghĩ đến dáng vẻ khác: "Thầy Hạ làm việc rất có nghĩa khí nha."

"Ừ, bằng không làm sao sẽ vì điểm văn mà cùng thầy gây gổ?" Thầy chủ nhiệm cười ha ha: "Hai người cô cậu có lúc còn như vậy." Thầy chủ nhiệm nói xong, đột nhiên cười nói: "Anh ta mấy năm này sau khi học xong đều ở đây tự học nghiên cứu sinh, vẫn luôn không có thời gian, vốn là chưa bao giờ dạy thêm cho học sinh, thầy đề nghị anh ta, nói người muốn học thêm là học sinh của anh ta, anh ta nói một câu: Lương Lâm Phong? Được."

Lâm Phong cười cười, anh giảng bài mặc dù nghiêm túc, bất quá thật sự là ngoài cô ra, chưa từng cho học sinh đền bù khóa, lần đó học phí học thêm, nghe mẹ nói cũng không có thu.

"Cái nữ sinh mắc chứng trầm uất đó. . . . . ." Lâm Phong mở miệng.

"Anh ta đi năm thứ hai, thành tích lại không được rồi, thi cá bất hảo bất kém trường học, mặc dù cùng anh ta chung một chỗ, bất quá giống như lên đại học hai người rất nhanh liền chia tay." Thầy chủ nhiệm không chút để ý nói xong, từ ngón tay bốc lên trong sương khói nhìn Lương Lâm Phong: "Đều là như vậy rồi, các em còn nhỏ, cho là tình cảm nặng bao nhiêu? Cõi đời này có ai là không biệt ly người nào hay sao? Quay đầu lại xem một chút, đều là chính mình cam tâm tình nguyện."

Vợ của thầy mới quen sau này, bảy năm tình cảm, cuối cùng vẫn còn bị bỏ. Thì ra trong cuộc đời người đã từng lấy những thứ kia làm quan trọng đầu tiên, qua sau một khoảng thời gian, cũng là muốn vứt.

Trước mắt Lâm Phong đưa tới một điếu thuốc, thầy chủ nhiệm lớp đem cái bật lửa ra quơ quơ: "Muốn hút không?"

Lâm Phong trợn to hai mắt: "Thầy sai khiến học sinh hút thuốc lá a."

Thầy chủ nhiệm cười ha ha: "Em cũng là người trưởng thành, hút một cây không quan trọng."

Lâm Phong nửa tin nửa ngờ đốt, hút một hơi, sặc đến nước mắt chảy ròng.

Thầy chủ nhiệm ở một bên cắn điếu thuốc miệng cười thập phần vui vẻ, cuối cùng hít thật sâu một hơi khói: "Thật có thời điểm rất muốn rút ra, có thể hút điếu thuốc, sau đó đem khói tắt, còn phải làm như thế nào đi như thế nào, mọi người là như vậy tới được đúng không?"

Lâm Phong cười, lại tiến tới, cẩn thận hít một hơi, nữa phun ra, nhìn khói lượn lờ, Lâm Phong đột nhiên phát hiện ra một năm trước xem qua chuyện tình kia.

Chuyện tình kia thật ra là một tình yêu cay đắng. Chuyện kể, một nhà nào đó, có một cô gái rất thích thầy giáo dạy mình, người trong nhà lại ngang ngược ngăn trở. Sau đó cô gái bị đuổi ra khỏi nhà, bị bệnh mà chết, nhưng thủy chung không quên được vị kia, sau khi chết vì chấp niệm liền hóa thành hồn phách, trở lại nhân gian, từng tấc dây dưa cầu xin, mọi cách Linh Lung uyển chuyển, bất quá là vì cùng vị kia nối lại tiền duyên. Sau lại cũng coi như công đức viên mãn, cô gái trở lại thành người cùng vị kia kết thành vợ chồng, sinh ra đứa con, hết thảy đều rất hạnh phúc.

Vậy mà kết thúc, vị kia nhớ lại tất cả, quay đầu lại, phát hiện vợ con anh ta cũng đã không có ở đây, chỉ để lại một bài vị lạnh như băng.

Bất kể là mộng gì, khi tỉnh dậy đều sẽ tan biến.

Trong sương khói từ từ mỏng manh tới trống không, Lâm Phong từ từ nhớ lại trời chiều ngày đó, hành lang vẫy đầy ánh vàng óng giữa ánh nắng, anh liền đứng ở nơi đó, khóe môi nhếch lên, cần nghiêm túc đi xem mới có thể nhìn ra được anh đang mỉm cười, ánh mắt của anh rất sáng, con ngươi màu hổ phách ở trong che bóng lóe quang, giống bảo thạch, mang một ít ôn nhu, mang một ít thấm vào ruột gan lạnh lẽo, giống như là sáng sớm mùa hè, ôn hòa đến làm cho người ta buồn ngủ.

Anh cười xoay người đi, biến mất ở dưới ánh mặt trời, bóng dáng giống như được vây quanh bởi một đạo kim biên, đó là lần cuối cùng cô nhìn đến anh.

Tốt nghiệp, công việc, một điểm thời gian cùng đám người chạy về phía trước, Lâm Phong tốt nghiệp sau, liền ở lại thành phố học, tìm công việc, cũng có yêu vài người, làm cho trưởng thành, hòa đồng nói kém không kém.

Cứ như vậy mà trải qua, có lần lúc học đại học thay mặt bạn bè gặp mặt, đã từng ngủ cùng với cô lên tiếng hỏi: "Ai, Lương Lâm Phong, cậu cũng nên tìm người để kết hôn đi?"

Lâm Phong cười khuấy trước mặt mình vụn băng, không lên tiếng.

Nói đến tình yêu, mặc dù nằm bên cạnh bạn trai nhưng cô vẫn mơ thấy anh, chính là gương mặt chỉ có thể nhìn thấy trong giấc mộng.

Bất quá thời điểm gần đây mơ càng ít đi, cho nên Lâm Phong nửa đêm bò dậy hút thuốc lá cũng càng ngày càng ít, có lẽ thời điểm không dùng được bao nhiêu, cô thật không còn thấy trong mơ mình cùng anh kết hôn.

Ở giấc mơ cuối cùng, cô gái kia luôn là ngưỡng mặt lên, dũng cảm mà rõ ràng nói: "Em muốn buổi sáng nào cũng gặp thầy."

Nếu như buổi sáng gặp được anh, có thể chào hỏi anh buổi sáng tốt lành.

Nếu như buổi sáng gặp phải anh, có thể sẽ nói câu kia.

Chúc thầy buổi sáng tốt lành.

Hạ Thần, em thích anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.