Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ

Chương 88: 88: Ngoại Truyện 1




tôi!”

“Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn giận với ba mình?” Lý Lâm vươn tay muốn ấn bả vai Thẩm Đình Thâm để anh suy nghĩ kĩ càng thêm

Thẩm Đình Thâm nghiêng người, tránh tay Lý Lâm, “So với việc ở đây khuyên tôi quay về, chi bằng anh ngoan ngoãn ở công ty khuyên ông già kia thì hơn

Nếu Steve đã đích thân muốn đến gặp tôi, ông già kia vẫn không nhìn ra rằng Thẩm thị đã không còn là Thẩm thị khi ông ấy quản lý nữa?” “Không sai, Thẩm thị cần anh, cho nên anh quay về đi!”

“Đáng tiếc anh nói thì chẳng có tác dụng gì, phải đợi ông già kia đích thân lên tiếng bảo tôi quay về mới được.” Thẩm Đình Thâm vẫn giận dỗi Thẩm2Thanh Du, dáng vẻ hai cha con làm mình làm mấy quả thực giống hệt nhau.

Lý Lâm bất lực buông tay, xoay người cất tài liệu vào trong túi.

Rồi anh ta quay đầu lại quan sát Thẩm Đình Thâm một lúc lâu, nhìn đến độ cả người Thẩm Đình Thâm bứt rứt, mới chậm rãi nói, “Nếu lần này anh không đi gặp Steve thì rồi có một ngày anh sẽ hối hận

Tôi biết, cho dù bây giờ trông anh có vẻ như không bận tâm nhưng trên thế giới này, không có ai để tâm đến Steve hơn anh...”

Nói đến đây, Lý Lâm rủ mắt, anh ta đứng dậy đi ra ngoài, “Thật đấy, anh sẽ hối hận.” Nói xong, anh ta đã đi đến cửa, kéo cánh cửa rồi đi ra ngoài

Trong phòng8đã tràn ngập mùi của nắng, song dù trong phòng sáng bừng nhưng vẫn không có chút hơi ấm nào

Thẩm Đình Thâm giơ tay gạt mọi thứ trên bàn trà như cốc nước, gạt tàn, điều khiển, chúng rơi loảng xoảng xuống đất.

Còn Thẩm Đình Thâm thì lạnh mặt, cả người tỏa ra hơi lạnh.

Anh rất băn khoăn, cũng rất bức bối.

Ở một chỗ khác, Bạch Nhược Y bất tri bất giác đi đến siêu thị giao dịch quốc tế lớn nhất thành phố H

Cô cầm một cốc mỳ, ngồi ở một góc siêu thị bắt đầu ăn.

Diện tích siêu thị rất lớn, cho nên dù lượng người đến người đi ở cửa siêu thị rất nhiều thì mỗi người vẫn có thể tìm được một chỗ yên tĩnh mà vắng vẻ

Bạch Nhược Y húp9một ngụm nước mỳ nóng, mùi mỳ ăn liền luôn rất thơm

Cô nghiêng đầu nhìn khung cảnh đường phổ bên ngoài ô cửa kính, không ít người qua đường muôn màu muôn vẻ đều cầm cặp tài liệu trong tay

Trông có vẻ họ đều là những người đang đi làm, còn Bạch Nhược Y cũng sắp không có việc làm được một tuần rồi

Cô cũng chưa từng đi tìm việc, chẳng cần nghĩ cũng biết chắc chắn không tìm được việc ở thành phố H, hơn nữa cô cũng không muốn đi làm ở nơi khác

Lúc này giữa đầu mày cô vương nét ưu phiền, song lại là vì Thẩm Đình Thâm

Cách đây rất lâu, Bạch Nhược Y đã biết Thẩm thị quan trọng nhường nào với Thẩm Đình Thâm

Bây giờ vì mình mà anh2bị đuổi ra khỏi Thẩm thị, từ đầu đến cuối nội tâm Bạch Nhược Y không thể thoải mái nổi.

Tựa như bất tri bất giác, những gì Bạch Nhược Y đã nợ Thẩm Đình Thâm càng lúc càng nhiều.

Cô rất áy náy

Có một bóng người cao to dựa gần vào bên cạnh Bạch Nhược Y, trên cánh cửa kính lờ mờ phản chiếu bóng người

Nhưng Bạch Nhược Y không chú ý đến, người đàn ông hé miệng cười nhẹ, kéo chiếc ghế đối diện Bạch Nhược Y ra rồi ngồi xuống

Góc ghế cọ xát trên nền phát ra tiếng “kết” chói tai, kéo tâm tư của Bạch Nhược Y quay trở lại

Bạch Nhược Y khẽ nhíu mày, ngước mắt nhìn người đến, rồi sắc mặt cô lập tức hơi bồn chồn không yên, “Anh..

sao anh2lại ở đây?”

Từ sau khi biết Sở Vũ Triết từng gặp ba mình, còn biết chuyện cũ thuở trước giữa Sở Vũ Triết và Thẩm Đình Thâm, thiện cảm của Bạch Nhược Y với anh ta đã giảm mạnh.

Cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ lại gặp riêng anh ta

Sở Vũ Triết giơ tay cầm cốc mỳ trước mặt Bạch Nhược Y lên xem, nước súp bên trong đã bị Bạch Nhược Y húp sạch

Khóe miệng Sở Vũ Triết cong lên, ánh mắt luôn lóe lên ánh sáng kì lạ, “Sáng ra mà ăn thứ này?” “Ừm, chỉ muốn ngồi một mình một lúc thôi chứ không phải đến để ăn mỳ tôm.” Bạch Nhược Y ném hộp mỳ vào thùng rác ở một bên, “Anh thì sao, sao lại xuất hiện ở đây?” “Vừa khéo anh đến mua một vài món vật dụng hàng ngày thôi, không ngờ em cũng ở đây.” Sở Vũ Triết nói bâng quơ, ánh mắt lại đầy vẻ tìm tòi quan sát, như muốn nhìn thấu Bạch Nhược Y vậy.

Bạch Nhược Y bị anh ta nhìn mà thấy cả người không được tự nhiên, cô khẽ nhíu mày nhìn Sở Vũ Triết, “Trên mặt em có thứ gì à? Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”

“Anh chỉ thấy hình như tâm trạng em không tốt.” Sở Vũ Triết cười, nụ cười rạng rỡ như thuở đầu khi Bạch Nhược Y gặp anh ta lần đầu tiên ở trường.

Diện mạo anh tuấn, vóc dáng nổi bật, cùng với nụ cười mê người

Là đàn em của anh ta, Bạch Nhược Y không thể không thừa nhận khi ấy trong lòng mình có chút thiện cảm với anh ta

Thời gian trôi qua, ngoài ghê tởm và sợ hãi Sở Vũ Triết thì Bạch Nhược Y không còn cảm xúc nào khác.

Sở Vũ Triết cũng nhìn ra chút cảm xúc từ trong ánh mắt Bạch Nhược Y, “Anh biết bây giờ hẳn em rất ghét anh.” Bạch Nhược Y giơ tay đỡ trán, nghĩ bụng anh biết mà còn làm phiền tôi hả.

“Chỉ là em..

ừm, em cũng không biết nói sao nữa, chỉ là em không biết tại sao anh lại phải đi gặp ba em.” Bạch Nhược Y nhún vai, cho dù có ghét Sở Vũ Triết hơn nữa thì cô cũng không thể nói ra ngay trước mặt anh ta, cho nên có bèn tìm một cái cớ.

“Anh đã nói rồi, chỉ là đúng lúc anh đi công tác ở Mỹ nên nhân tiện đến thăm ba em thôi.” Sở Vũ Triết vẫn dùng cái cớ ban đầu, anh ta chớp mắt, đổi chủ đề, “Không nói chuyện này nữa, trong mắt anh em vẫn luôn là đàn em nhỏ của anh, thấy hôm nay tâm trạng em không tốt, anh dẫn em đi dạo loanh quanh nhé?”

“Không cần đâu, em chỉ muốn ngồi một mình thôi.” Bạch Nhược Y đã nói lời như thế lần thứ hai rồi, cô thật sự muốn ở một mình một lúc, không ngờ Sở Vũ Triết không thức thời như thế, vẫn chưa đi

Còn Sở Vũ Triết không những không đi mà thậm chí còn trực tiếp kéo tay Bạch Nhược Y, kéo cô đi ra ngoài, “Anh vẫn nên dẫn em đi dạo thì hơn, lúc tâm trạng không tốt, càng ở một mình lại càng nghĩ nhiều, tâm trạng càng không tốt.”

“Không được, anh buông em ra trước đã.” Bạch Nhược Y bị ép đi theo Sở Vũ Triết, bước chân Sở Vũ Triết rất rộng cũng rất nhanh, Bạch Nhược Y phải chạy thì mới có thể bắt kịp anh ta.

Cổ vừa đi theo Sở Vũ Triết, vừa đẩy tay anh ta ra, “Anh buông em ra!”

Tay Sở Vũ Triết túm rất chặt, anh ta vừa bước nhanh về phía trước, vừa quay đầu cười với Bạch Nhược Y, “Nếu anh thật sự buông tay, anh dám cược em nhất định sẽ xoay người bỏ chạy.” Bạch Nhược Y cũng phục rồi, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý với Sở Vũ Triết, “Được được, em đi dạo loanh quanh cùng anh, anh buông tay đã, em đảm bảo sẽ không bỏ chạy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.