Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ

Chương 48: 48: Chương 47




Ánh mắt Thẩm Đình Thâm luôn toát ra sự hờ hững xa cách và thấu triệt. Ánh mắt Thẩm Thanh Du lại sắc bén đến thế, sắc bén một cách cứng nhắc. Ông ta chỉ mở mắt quan sát Bạch Nhược Y mấy lần mà đã khiến cô cảm thấy mình giống như bị người ta lột sạch quần áo, cả người trần truồng đứng trước mặt ông ta, bối rối đến mức không biết phải làm sao.

Khóe miệng Thẩm Thanh Du khẽ nhếch lên: “Cháu cứ gọi tôi là chú. Dù sao chúng ta cũng từng là người một nhà, đừng khách sáo như vậy.” Lời nói được thốt ra từ miệng ông ta hòa lẫn trong gió lạnh, nhưng khi truyền tới tại Bạch Nhược Y lại hóa thành ý khác: Chúng ta cũng “chỉ” từng là người một nhà,2bây giờ không hề liên quan tới nhau nữa, cô tìm Thẩm Đình Thâm làm gì?

Gương mặt Bạch Nhược Y trở nên băn khoăn. Cô vừa lén day góc áo, vừa nghe theo Thẩm Thanh Du dặn mà gọi ông ta một tiếng: “Chú.”

“Ừ. Bây giờ hẳn là cháu tan tầm rồi nhỉ, không bằng chúng ta tìm chỗ nào đó, ngồi nói chuyện chút?” Thẩm Thanh Du đưa tay lên khép cổ áo bành tô, ánh mắt ông ta chuyển sang Lý Lâm.

Lý Lâm hiểu ý, lập tức vào gara rồi lái xe ra.

Một lát sau, anh ta đã đậu xe ổn thỏa ngay trước của công ty. Lý Lâm mặc vest đen đứng ngay cửa xe, đợi hai người vào. Thẩm Thanh Du cất bước vững vàng, lập tức lên xe. Bạch Nhược Y không muốn ngồi chung với Thẩm8Thanh Du. Cô đứng ngay tại chỗ, suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để về nhà.

Thẩm Thanh Du đi đằng trước, ông ta giống như có mắt mọc sau lưng, nhìn thấu tâm tư của Bạch Nhược Y. Vừa cúi người chui vào ghế lái phụ, ông ta vừa thản nhiên nói: “Cháu tới tìm Thẩm Đình Thâm vì lâu rồi chưa gặp nó sao? Chẳng lẽ cháu không muốn biết mấy ngày qua nó sống thế nào?”

Không ai hiểu con bằng ba. Thẩm Đình Thâm càng thích Bạch Nhược Y thì càng không muốn để cô biết tình cảnh của mình.

Bạch Nhược Y nghe Thẩm Thanh Du nói vậy thì làm theo lời ông ta thật, ngồi lên ghế sau xe. Lý Lâm ngồi ghế lái. Trước khi khởi động xe, anh ta nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y trong6kính chiếu hậu, phát hiện sắc mặt cô rất kém; nhất là dưới ánh đèn trong xe, dáng người gầy yếu của cô giống như bị hành hạ vậy.

“Lý Lâm, cậu biết đầu bếp của nhà hàng phương Tây nào giỏi không?” Thẩm Thanh Du ngồi ở chỗ kế bên tài xế, sống lưng luôn thẳng tắp, khó mà nhìn ra dáng vẻ khi ông ta thả lỏng người.

Lý Lâm khởi động xe. Nói đến cùng, nhà hàng cao cấp ở thành phố H được mấy chỗ chứ.

Thẩm Thanh Du đã mở miệng hỏi tức là không về nhà ăn cơm, mà số nhà hàng lọt được vào mắt ông ta cũng lưa thưa lác đác.

Ngoại trừ một vài nhà hàng món Trung, có lẽ chỉ riêng nhà hàng phương Tây kia là xem như không tệ; vừa khéo ăn xong cũng3thuận đường đưa Thẩm Thanh Du về nhà. Lý Lâm nhỏ giọng đáp lại: “Có một nhà hàng phương Tây cũng được, chính là của Chu gia.” “Ừ, vậy qua đó đi.”

Bạch Nhược Y ngồi một mình ở ghế sau, không hề mở miệng nói chuyện. Rõ ràng trong xe có mở máy sưởi, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Trong nháy mắt, Lý Lâm đã lái xe đến nhà hàng phương Tây. Xe vừa ngừng hẳn, Bạch Nhược Y lập tức trông thấy chiếc xe hơi màu trắng bên ngoài. Lý Lâm giúp cô mở cửa xe, đúng lúc chiếc xe hơi màu trắng kia khởi động rời khỏi đây. Bạch Nhược Y nheo mắt nhìn thoáng qua bảng số, đúng là xe Cố Thần Trạch. Trong chiếc xe hơi ấy, Thẩm Đình Thâm lái xe, Chu Dụ và5Cố Thần Trạch ngồi chung với nhau ở ghế sau. Đôi tình nhân kia vừa làm mạnh vừa ồn ào. Thẩm Đình Thâm lái xe, mắng trong trạng thái u ám: “Hai người yên phận chút cho tôi, bằng không tôi lái xuống biển đấy nhé.” “Lái đi. Nếu thực sự chìm xuống biển, tôi với Chu Du coi như tự tử, còn cậu... Có lẽ trên báo sẽ viết Thẩm Đình Thâm danh tiếng lẫy lừng của thành phố H, vì chịu không nổi đả kích trong nhà nên tìm tới cái chết ha?” Cố Thần Trạch cười đến híp mắt, trong mắt toàn là vẻ khiêu khích.

Chu Du khẽ huých Cố Thần Trạch, nở nụ cười hờn dỗi: “Anh đó, sao miệng lại độc như vậy?”

Ba người nói cười trong xe, tạo nên sự đối lập rõ ràng với Bạch Nhược Y mệt mỏi ở phía sau.

Song, Bạch Nhược Y không hề biết Thẩm Đình Thâm đang ở ngay trên xe Cố Thần Trạch. Cô chỉ nhìn chiếc xe màu trắng biến mất khỏi tầm mắt. Lý Lâm thấy cô đứng sững ngay tại chỗ, anh ta bước tới vỗ nhẹ lên vai cô, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, thật ra Thẩm tiên sinh cũng không xấu.” Bạch Nhược Y lấy lại tinh thần, nở nụ cười thân thiện với Lý Lâm: “Tôi biết rồi.”

Cô đi vào trong nhà hàng. Lý Lâm giúp cô và Thẩm Thanh Du gọi vài món ngon rồi vào xe chờ bọn họ. Lúc này đúng là giờ ăn cơm, người trong nhà hàng rất đông. May mà cảnh tượng xung quanh không tệ, phần lớn đều là người có tố chất cao quý, không hề gây tiếng động xôn xao hay nhìn chăm chú vào người khác. Cho dù bây giờ ngôi sao nổi tiếng nhất nước tới ăn cơm cũng không cần phải trốn tránh.

Chỉ trong chốc lát, người phục vụ đã bưng đồ ăn lên.

Mấy ngày qua, Bạch Nhược Y không hề có khẩu vị, đừng nói tới việc cổ vốn không thích món ăn phương Tây.

Cô cầm dao nĩa lên, làm thế nào cũng không bỏ vào miệng được. Thẩm Thanh Du ăn ngon lành. Ông ta ngước mắt, phát hiện Bạch Nhược Y mất một hồi mới ăn được một miếng. “Sao thế? Ăn cơm với tôi mà căng thẳng à?” Thẩm Thanh Du cười như không cười, nhìn Bạch Nhược Y. Khi ăn gì ông ta cũng nhai kỹ nuốt chậm, không hề hoang mang.

Bạch Nhược Y lắc đầu, không muốn miễn cưỡng mình nữa. Cô dứt khoát bỏ dao nĩa xuống: “Cháu không đói lắm, chú ăn xong trước đi ạ.” Thẩm Thanh Du cầm giấy ăn lau miệng: “Tôi cũng ăn xong rồi.” Nhanh như vậy sao? Bạch Nhược Y nhìn thoáng qua đĩa của ông ta, chỉ mới ăn một nửa. Thẩm Thanh Du vừa mở miệng đã nói đến trọng tâm, không hề lòng vòng với Bạch Nhược Y: “Bạch Nhược Y, trước kia cháu và Đình Thâm đã ly hôn thì bây giờ không nên có quan hệ với nó nữa, cháu nói xem có đúng không?” Lúc trước nghe nói Thẩm Đình Thâm chẳng hề nói với nhà mình tiếng nào mà đã ly hôn Bạch Nhược Y, Thẩm Thanh Du kéo anh tới hỏi nguyên nhân. Ban đầu làm thế nào anh cũng không nói, sau này bị hỏi phiền quá nên nói một câu: chính Bạch Nhược Y tự động đề xuất, anh không muốn miễn cưỡng nên ly hôn. Do đó Thẩm Thanh Du mới biết là Bạch Nhược Y đòi ly hôn. Nếu cô đã muốn ly dị, vậy bây giờ cần gì phải ở bên cạnh quấy nhiễu Thẩm Đình Thâm? Bạch Nhược Y cũng không thấy lạ khi Thẩm Thanh Du biết chuyện giữa mình và Thẩm Đình Thâm, trái lại cô sớm đã đoán được.

“Thẩm tiên sinh, lúc trước chính cháu đòi ly dị, bởi vì khi ấy cháu và Thẩm Đình Thâm chỉ liên hồn, không có tình cảm. Nhưng chuyện tình cảm này cũng khó mà nói rõ, bây giờ cháu đã hiểu thấu con tim mình...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.