Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ

Chương 38: 38: Chương 37




Điện thoại reo tầm một phút thì đầu dây bên kia được kết nối. “Ba! Ba sao vậy? Không có việc gì chứ?” Bạch Nhược Y lo lắng hỏi, sợ Bạch Kiến bị gì đó.

Bạch Kiến ở đầu dây bên kia lắc đầu, sau đó ý thức được mình lắc đầu như vậy Bạch Nhược Y không nhìn thấy, nên đành lên tiếng: “Ba không sao.”

“Ba không có việc gì? Vậy ba gọi cho con nhiều cuộc như vậy có việc gì không?” Nghe giọng Bạch Kiến rất khỏe, nên Bạch Nhược Y nói chuyện cũng không gấp gáp nữa: “Có phải ba nhớ con hay không?” “Đúng vậy...” Bạch Kiến nói xong cười ha ha hai tiếng, nhưng chưa được bao lâu, nụ cười trên mặt ông dần biến mất: “Nhược Y à, con quen2Sở Vũ Triết sao?” Nghe Bạch Kiến gọi tên của Sở Vũ Triết, Bạch Nhược Y cảm thấy rất kinh ngạc: “Dạ, là đàn anh thời đại học của con, nhưng mà sao ba lại biết anh ta?” Hóa ra hai người bọn nó đã sớm quen biết nhau, chẳng lẽ kiếp này Bạch Nhược Y thật sự tránh không khỏi hay sao?”

Bạch Kiển cầm điện thoại đi tới bên giường, khẽ thở dài ngồi xuống: “Vậy quan hệ giữa con và cậu ta có tốt không?”

“Cũng tạm ạ, lúc trước anh ta đối xử với con cũng rất tốt, đến cuối cùng thì không gặp anh ta nữa.” Bạch Nhược Y kể chi tiết cho Bạch Kiến: “Nhưng mà sao ba lại biết anh ta thế?” “Ừm, việc này nói ra rất dài dòng.” Bạch8Kiến nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là đêm khuya.

Bên ngoài bầu trời đen kịt, vạn vật đều yên tĩnh, bởi vì Bạch Kiển luôn lo lắng cho Bạch Nhược Y nên không ngủ được.

“Con còn nhớ rõ mẹ ruột của con không?” Trong mắt Bạch Kiển dần tối lại, chuyện đã qua không thể không kể lại thêm lần nữa.

Bạch Nhược Y nghe được câu này, nghĩ cả hai người có lẽ còn trò chuyện rất lâu, nên kéo cái ghế qua ngồi xuống: “Ừm, nhớ chứ, ba nói bà ấy không phải vợ ba, con... cũng không phải con gái ruột của ba.”

Chuyện này là Bạch Nhược Y từ lúc hiểu chuyện đến nay, là bí mật của Bạch Kiến và cô. Cô chưa bao giờ kể cho người khác nghe, cũng6chưa từng để ý qua, dù cô không có quan hệ máu mủ với Bạch Kiến thì đã sao, dù sao Bạch Kiển cũng coi cô như con gái ruột.

“Ừm, lúc trước mẹ con có tìm ba, đã nói với bà con có hôn ước, mà người có hôn ước với con chính là Sở Vũ Triết.” Bạch Kiến nói xong liền bất giác nhíu mày, bởi vì ông cảm thấy, Sở Vũ Triết muốn kết hôn với Bạch Nhược Y, không phải đơn giản vì thích và muốn lấy Bạch Nhược Y.

Lúc mẹ ruột của Bạch Nhược Y gửi Bạch Nhược Y cho Bạch Kiến, đã cho Bạch Kiến một số tiền lớn. Đó là một số tiền lớn mà lúc trước Bạch Kiến có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, vì vậy từ một3người hai bàn tay trắng không có cái gì trong tay, ông đã từng bước xây dựng nên Bạch thị to lớn, nhưng ông cũng chỉ dùng tiền đập vào công ty mà thôi.

Mà mẹ ruột của Bạch Nhược Y, biết rõ Bạch Kiến ông không có khả năng sinh con nên mới gửi con gái mình cho ông. Bởi như vậy, bà không cần lo lắng sau này Bạch Kiến thiên vị con của mình, mà xem nhẹ Bạch Nhược Y.

Lúc mẹ đẻ của Bạch Nhược Y hấp hối, đã dùng hết khí lực cuối cùng để nói cho Bạch Kiến về hôn ước của Bạch Nhược Y, sau đó liền rời đi mãi mãi.

Bạch Kiến trông nom Bạch Nhược Y hơn hai mươi năm, nếu như không phải công ty bị phá sản, ông5cũng sẽ không tin lời vợ mình mà cho Bạch Nhược Y kết thông gia với Thẩm Đình Thâm, có lẽ sẽ luôn đợi người của Sở gia đến tận

của.

Nhưng bây giờ không giống trước đây, Bạch Kiến không muốn Bạch Nhược Y phải gánh vác hôn ước đó, cũng cảm thấy Sở Vũ Triết không phải người tốt. Bạch Nhược Y ở đầu dây bên kia kinh hoảng, loại tình tiết như phim truyền hình này sao lại có thể phát sinh trên người có chứ? Cô thậm chí hoài nghi thân phận thật của mình là gì? Rốt cuộc là con gái riêng của người giàu có nào! “Không phải chứ, ba! Bây giờ là thời đại nào rồi, ba đừng nghĩ lại bán con lần nữa nhé...” Bạch Nhược Y thật sự là dở khóc dở cười, trong lòng cũng không buồn bã như Bạch Kiển: “Hơn nữa, rõ ràng Sở Vũ Triết là đàn anh của con, để con nói với anh ta, anh ta nhất định sẽ không coi hôn ước này là chuyện quan trọng gì đâu.”

“Không đâu!” Bạch Kiến nghiêm túc cắt ngang lời Bạch Nhược Y nói, xem ra cô còn chưa ý thức được ý nghĩ của Sở Vũ Triết rồi: “Cậu ta xem nó là chuyện quan trọng đấy, mấy hôm trước còn đặc biệt đến thăm ba, nhắc với ba chuyện này!”

Bạch Nhược Y nhướng mày, cô không phải để ý vì chuyện hôn ước, mà ngược lại để ý đến chuyện tại sao Sở Vũ Triết lại biết chỗ ở của Bạch Kiến? “Anh ta đến thăm ba ư?” Bạch Nhược Y hỏi lại lần nữa, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an. “Đúng vậy!” Bạch Kiến đáp: “Tên nhóc kia thoạt nhìn không phải người tốt lành gì, con cẩn thận một chút.” “Ừm... Con biết rồi.” Bạch Nhược Y trầm giọng đáp, nhưng thật ra cô lại không hề hoài nghi nhân phẩm của Sở Vũ Triết, chỉ không rõ suy nghĩ của anh ta mà thôi. Dù cô và Sở Vũ Triết có hôn ước thì thế nào? Cả hai đều là những người lớn có thể tự ý quyết định việc của mình, đây đã là thời đại nào rồi mà còn có chuyện sắp đặt hôn ước kiểu này nữa. “Được rồi, chuyện này ba kể cho con, con nhớ để ý kỹ, ba đi ngủ đây, sợ người bệnh sát vách sắp sang cãi nhau với ba rồi đấy.” Bạch Kiển hạ giọng, trong đêm khuya giọng ông nói trong bệnh viện yên tĩnh, dù thế nào đi nữa cũng có hơi lớn.

Lúc này Bạch Nhược Y mới nhớ tới ở Mỹ đang là ban đêm: “Được rồi, vậy ba nghỉ ngơi sớm đi, con sẽ cẩn thận, ba yên tâm.” Bạch Kiến nói chúc ngủ ngon xong liền cúp máy. Trong một lúc, Bạch Nhược Y không còn buồn ngủ nữa, cô bị hôn ước bất ngờ kia làm cho đầu muốn nổ tung.

Đang lúc cô muốn gọi điện cho Sở Vũ Triết hỏi rõ ràng, thì Sở Vũ Triết đã gọi lại trước, Bạch Nhược Y nhíu mày, ẩn nghe: “A lô!” “Nghe nói em nghỉ phép về rồi, bây giờ em có ở nhà không?” Giọng nói của Sở Vũ Triết ấm áp như mùa xuân, khiến người ta thấy ấm áp, cảm giác được sự thân thiết.

“Ừm, em vừa nói chuyện điện thoại với ba, ông ấy nói anh đến Mỹ thăm ông ấy hả?” Bạch Nhược Y không muốn vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.

Đầu kia truyền tới tiếng cười sảng khoái của Sở Vũ Triết: “Bác trai không phải đã nói xấu gì anh đó chứ? Thật ra anh cũng đoán được, lúc đó bác trai nhìn anh không vừa mắt.” “Không phải, em chỉ muốn biết anh vì cái gì mà muốn đến thăm ông ấy?” Bạch Nhược Y muốn biết rõ Sở Vũ Triết đi gặp ba mình là vì cái gì. “Đó là vì nhà anh bên Mỹ vừa lúc có nghiệp vụ, nên thuận tiện ghé qua thăm bác trai mà thôi, thân là đàn anh của em, chẳng lẽ anh không nên đến thăm ba em sao?” Lời nói của Sở Vũ Triết nhẹ nhàng linh hoạt, giống như thật sự không hề có mục đích gì hết.

“Em rất tò mò, làm sao anh biết được địa chỉ chỗ ba em chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.