Xoay Chết Chú Husky

Chương 47: Nói dối




Cao Thăng dẫn hai người xuất hiện ở cửa, thư ký Giang Triều Sinh rất nhiệt tình đứng lên chào.

Cao Thăng khá biết quy củ, y cười hỏi một câu:

- Thư ký Giang, bí thư bây giờ có rảnh không, có cần chờ chút không?

Giang Triều Sinh biết quan hệ giữa Cao Thăng và Vương Quốc Hoa nên vội vàng xua tay nói:

- Cái này chắc không cần, tôi vào thông báo một tiếng là xong.

Hai người đi cùng Cao Thăng không khỏi liếc nhìn nhau. Về cấp bậc bọn họ cao hơn Cao Thăng, hai người cấp chính huyện.

Cao Thăng là người mới được điều tới, hai người này xuống thị xã Ân Châu coi như là làm tay súng trong hành động tiếp theo của Vương Quốc Hoa. Trước khi đi phó giám đốc sở Long Nam Sinh rất rõ ràng dặn bọn họ vài câu, yêu cầu phải nghe lời Vương Quốc Hoa, như vậy tiền đồ của bọn họ được đảm bảo. Hơn nữa Long Nam Sinh còn nói thêm “Tôi trước mặt Bí thư Vương cũng phải rất cẩn thận”

Vì thế hai người biết mình nên đặt ở vị trí nào. Cao Thăng lần này tuy đi cùng bọn họ nhưng lại có đãi ngộ khác biệt quá lớn. Cao Thăng gọi điện tới một cuộc là Bí thư Vương để cho hắn vào, hai người biết về sau tuy Cao Thăng là cấp dưới nhưng bọn họ không dám coi đối phương là dưới mình.

Giang Triều Sinh rất nhanh đi ra, hắn cười cười một tiếng:

- Mời anh vào.

Cao Thăng đi trước, ba người vào cửa giơ tay chào.

- Báo cáo Bí thư Vương, cán bộ do Sở công an tỉnh phái xuống – Cao Thăng, Viên Vĩnh Hòa, Lý Vạn Lý đến trình diện.

Vương Quốc Hoa ngồi im tại chỗ nhìn ba người. Cao Thăng không nói, hai người còn lại đều trông khoảng 35, 36 tuổi.

- Ngồi xuống đi.

Vương Quốc Hoa giơ tay ra hiệu ba người ngồi xuống trông rất nghiêm túc, ngồi thẳng lưng. Vương Quốc Hoa hài lòng nhìn thoáng qua Giang Triều Sinh:

- Triều SInh, mời bí thư Cảnh Hạo tới một chút.

Giang Triều Sinh nghe ý này liền biết mình phải đi một chuyến, có lẽ Bí thư Vương có chuyện cần nói với mấy người này. Giang Triều Sinh hiểu ý lập tức đứng dậy ra ngoài, thuận tay còn đóng cửa lại.

Vương Quốc Hoa cười nói với ba người.

- Ba vị về sau công tác ở Cục công an thị xã Ân Châu chúng tôi. Đồng chí Vĩnh Hòa vốn là cán bộ cấp chính huyện ở Sở công an, đến Ân Châu tôi chuẩn bị để anh tiếp nhận việc chủ trì công việc toàn diện của Cục công an. Đồng chí Vạn Lý anh làm phó cục trưởng thường trực. Tình hình an ninh trật tự niên quan đến đại cuộc phát triển kinh tế của Ân Châu, tôi hy vọng các vị có thể đạt thành tích tốt trên cương vị mới.

Vương Quốc Hoa tỏ rất rõ thái độ, không nói gì mà tổ chức cả. Cao Thăng không tính, hai vị còn lại nếu không hiểu thì có thể về tỉnh ngay.

- Xin Bí thư Vương yên tâm.

Ba người như đã bàn trước, cả ba cùng chỉnh tề đứng lên chào.

Vương Quốc Hoa xua tay nói:

- Ngồi xuống, ngồi xuống, nói chuyện riêng thì không cần quá nghiêm túc như vậy.

Vương Quốc Hoa đang muốn cho ba người biết nguyên tắc dùng người của mình.

- Ba người các vị đến Cục công an nhất định phải đoàn kết lại, trong công việc không cần phải lo lắng gì, tôi làm chỗ dựa cho các vị, cứ mạnh dạn chỉnh đốn tốt Cục công an cho tôi. Tôi hy vọng sau nửa năm sẽ thấy hiệu quả. Nếu như ai thấy không chắc chắn thì có thể nói ra, tôi có thể coi người đó chưa từng tới đây.

Lời này hơi càn rỡ, Vương Quốc Hoa muốn để ba vị kia sau khi xuống cần phải mạnh tay giải quyết vụ việc, mọi việc đều có hắn đứng ra làm chỗ dựa.

Ba người đều nóng lên trong lòng, Viên Vĩnh Hòa ở Sở công an mặc dù là cấp chính huyện nhưng ở trong ngành chỉ là thuộc nhóm sau, là loại người làm việc tốt nhưng công lao chính lại thuộc về người khác. Lần này tới Cục công an Ân Châu làm người đứng đầu có thể nói là do được Vương Quốc Hoa nể trọng, Lý Vạn Lý càng không cần phải nói, y vốn chỉ là cấp phó huyện, ở Sở công an không tính gì, xuống dưới làm phó cục trưởng thường trực đó là cấp chính huyện, mà quyền lợi cũng lớn hơn trước rất nhiều.

Hai người đều nóng lên, chỗ tốt cụ thể càng đừng nói, có bí thư đảm bảo nếu như còn không làm tốt công việc thì đó chính là do mình đáng chết.

- Xin bí thư yên tâm, chúng tôi quyết không phụ sự tín nhiệm của tổ chức.

Ba người lại một lần nữa đứng lên.

Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Vương Quốc Hoa đưa mắt nhìn tới, Cao Thăng đứng lên ra mở cửa, Giang Triều Sinh đứng ngoài cười nói:

- Bí thư, bí thư Lâm tới.

Vương Quốc Hoa lập tức đứng lên. Lâm Cảnh Hạo và Mã Nguyên Sinh là do hắn tốn không ít tâm tư kéo về nên sao có thể chậm trễ.

- Đồng chí Cảnh Hạo đến, ngồi đi.

Vương Quốc Hoa rất nhiệt tình mời, sau đó nói với Giang Triều Sinh:

- Triều Sinh, pha trà ở trong hộp nhỏ kia cho tôi.

Trà trong này đều là trà do Sở Giang Thu gửi cho hắn, Vương Quốc Hoa để đó không muốn bỏ ra uống, hôm nay là lúc cần phải dùng đến. Lâm Cảnh Hạo là phó bí thư Đảng đàn kiêm trưởng ban tổ chức cán bộ, y nếu như phản đối thì ba người kia muốn vào Cục công an nắm giữ cục diện là không dễ dàng gì.

Lâm Cảnh Hạo trước khi tới đã ngồi nói chuyện với Mã Xuân Sinh và biết chuyện liên quan tới lễ hội văn hóa. Biết Vương Quốc Hoa không ngại tốn kém, Lâm Cảnh Hạo và Mã Xuân Sinh đều có cảm giác được coi trọng. Vừa lúc Giang Triều Sinh tự tới mời mà không phải gọi điện, Lâm Cảnh Hạo không khỏi cảm thấy thoải mái trong lòng.

- Bí thư, gọi tôi tới có việc gì quan trọng vậy?

Lâm Cảnh Hạo vừa nói vừa nhìn qua vẻ mặt ba vị cảnh sát đang ngồi trong phòng, hắn phát hiện thấy cả ba đều nở nụ cười yên tâm.

- Đồng chí Cảnh Hạo, ba vị này đều là người tôi mượn điều từ Sở công an xuống. Đội ngũ công an Ân Châu chúng ta không được tốt, tổ điều tra là do anh tự mình dẫn đội nên chắc không cần tôi nói nhiều.

Vương Quốc Hoa nói một nửa để Lâm Cảnh Hạo biết ý của mình.

Lâm Cảnh Hạo cũng biết đối phương đang chờ mình tỏ thái độ. Hắn thoáng suy nghĩ lợi hại một chút, Lâm Cảnh Hạo nghĩ dù Vương Quốc Hoa không lịch sử mời mình sang, trực tiếp đưa ra việc an bài ba người này trong hội nghị thường vụ thì cũng sẽ hoàn toàn có thể được thông qua.

- Bí thư nghĩ rất chu đáo, lúc này Cục công an đúng là không quá ổn định, cần phải có đồng chí có năng lực đủ cao đi ổn định tình hình. Cụ thể an bài bí thư nói như vậy tôi thấy không có vấn đề gì cả.

Lâm Cảnh Hạo vội vàng tỏ thái độ, việc này coi như là theo ý của Vương Quốc Hoa. Ở thời của Nguyên Chấn Thiên, Lâm Cảnh Hạo gần như không có quyền lên tiếng ở bên Cục công an, bởi vì Triệu Hạc Minh căn bản không nể mặt, Nguyên Chấn Thiên nhiều lúc trực tiếp không nói chuyện với y.

Nếu so ra cách làm của Vương Quốc Hoa ôn hòa hơn, trưng cầu ý kiến trước. Vương Quốc Hoa đây là lo y có suy nghĩ khác. Nếu Lâm Cảnh Hạo có suy nghĩ, Vương Quốc Hoa chưa chắc đã cứ đòi làm theo ý mình, nhất định sẽ dùng biện pháp nào đó để xử lý vấn đề.

- Mấy anh ra ngoài đi.

Vương Quốc Hoa nhìn ba người Cao Thăng mà nói, đợi cửa đóng lại, hắn cười nói:

- Đồng chí Cảnh Hạo, tôi nói chuyện với anh. Bí thư tỉnh ủy Hứa rất không hài lòng với tình hình hệ thống giao thông, có lẽ sẽ có hành động trên quy mô lớn. Anh khá quen thuộc với tình hình nhân sự trong thị xã, chuyện này một khi tỉnh đưa ra quyết định chính thức thì anh phải phụ trách chính.

Lâm Cảnh Hạo không khỏi khiếp sợ, tin này của Vương Quốc Hoa nhất định được từ chỗ bí thư Hứa, loại chuyện này biết được trước là không đơn giản.

- Xin bí thư yên tâm, tỉnh ủy một khi có ý này thì tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Lâm Cảnh Hạo tỏ thái độ coi như chấp nhận điều kiện Vương Quốc Hoa đưa ra.

Cục Giao thông vẫn luôn là miếng thịt béo, Vương Quốc Hoa có thể nhường mảng này ra coi như giúp Lâm Cảnh Hạo lãi lớn.

- Ba đồng chí bên ngoài thì đồng chí Viên Vĩnh Hòa làm cục trưởng, Lý Vạn Lý làm phó cục trưởng thường trực, Cao Thăng sẽ làm trưởng đội cảnh sát hình sự, lát nữa tôi bảo bọn họ đến chỗ anh làm cho xong thủ tục. Bên đồng chí Công Minh còn phiền anh thông báo một tiếng.

Vương Quốc Hoa nói thế khiến Lâm Cảnh Hạo khó xử, đây không phải ép mình đối đầu với Chu Công Minh sao?

Lâm Cảnh Hạo hơi do dự, Vương Quốc Hoa nói tiếp:

- Anh có thể nói người do tôi mượn từ Sở công an xuống….

- Bí thư, việc này tôi biết nên nói như thế nào với lão Chu.

Lâm Cảnh Hạo thầm cắn răng chấp nhận việc này. Nguyên Chấn Thiên xem ra có đi không có về. Vương Quốc Hoa lần này xử lý vấn đề khá ôn hòa, cũng công bằng và tôn trọng Lâm Cảnh Hạo.

Sâu trong lòng mà nói Lâm Cảnh Hạo không muốn quay lại thời của Nguyên Chấn Thiên, lúc đó quá uất ức, vấn đề nhân sự quan trọng gần như do tự Nguyên Chấn Thiên quyết định.

Thấy Lâm Cảnh Hạo chấp nhận, Vương Quốc Hoa thầm hài lòng.

- Cứ như vậy đi.

Đang nói chuyện máy của Vương Quốc Hoa vang lên, là Ngôn Lễ Hiếu gọi tới. Vương Quốc Hoa ấn phím nghe, Lâm Cảnh Hạo đã biết ý đứng lên nói:

- Tôi về trước.

Vương Quốc Hoa đưa tay ra hiệu đối phương dừng lại.

Hắn đây là cố ý muốn cho Lâm Cảnh Hạo thấy mình không có gì ngại y cả.

- Ừ, giám đốc Ngôn, là tôi.

Vương Quốc Hoa cười nói, Lâm Cảnh Hạo ngồi bên cũng chú ý xem Vương Quốc Hoa nói gì.

- Anh nói gì?

Vương Quốc Hoa đứng bật dậy làm Lâm Cảnh Hạo giật mình.

Thật sự xảy ra chuyện gì lớn sao? Cả tỉnh nếu là giám đốc sở họ Ngôn thì có mình Ngôn Lễ Hiếu ở Sở giao thông. Ngôn Lễ Hiếu xuất thân ở Văn phòng tỉnh ủy, nhất định là có quan hệ với Vương Quốc Hoa này rồi.

- Ừ, tôi biết, tôi biết rồi.

Vương Quốc Hoa dập máy nhìn thoáng qua Lâm Cảnh Hạo, hắn tức giận nói:

- Xảy ra chuyện, cầu Tam Giang gãy, một đoạn cầu lớn rơi xuống sông, một chiếc xe đi qua không kịp phanh lại cũng rơi xuống.

Lâm Cảnh Hạo quả thật càng sợ, mới đầu còn nghĩ ở Ân Châu xảy ra chuyện, không ngờ vấn đề là bên thị xã Tam Giang, cũng may. Nghĩ đến câu nói trước đó của Vương Quốc Hoa, tim Lâm Cảnh Hạo không khỏi đạp mạnh lên.

- Giám đốc Ngôn còn nói những gì?

Lâm Cảnh Hạo hỏi để chứng thực một chút, Vương Quốc Hoa không để ý tới vấn đề này, hắn cười khổ nói:

- Ngôn Lễ Hiếu lần này thảm rồi, cầu Tam Giang lúc trước do Sở giao thông phụ trách thẩm định. Mặc dù y mới nhận chức chưa lâu nhưng dù sao cũng bị liên quan. Một cây cầu đầu tư hơn 300 triệu vậy mà mới thông xe được ba năm ....

- Đồng chí Cảnh Hạo, xem ra thị xã chúng ta phải có hành động trước, không thể ngồi chờ chuyện xảy ra rồi, như vậy rất bị động.

Vương Quốc Hoa nói làm Lâm Cảnh Hạo khá khẩn trương. cục Giao thông rất thối nát, ý của Vương Quốc Hoa chính là muốn ra tay độc với cục Giao thông giống như Cục công an vậy.

- Bí thư, có phải nên tổ chức hội nghị không? Vụ cầu vượt năm trước đến giờ còn chưa có kết luận.

Lâm Cảnh Hạo quả thật cũng biết sau vụ cầu Tam Giang thì thị ủy Ân Châu có thể tranh thủ sự chủ động vẫn là tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.