Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 3




Editor: Trang Lyn

"Đây là chuyện của anh, nhớ, không có lần sau." Giọng Tịch Âu Minh nhẹ nhàng truyền đến, lại mang theo chút đau khổ.

"Chẳng lẽ anh đã quên sao? Ba năm trước người làm hại em là cô ấy! Em thiếu chút nữa... Bị cô ấy phá hủy, anh đã quên rồi sao? Hay là bây giờ anh đã hoàn toàn không để ý đến cảm giác của em nữa? Dù bây giờ em có chết trước mặt anh, anh cũng có thể thờ ơ sao?"

"Đừng dùng cái chết để uy hiếp anh, em biết ranh giới cuối cùng của anh rồi đấy. Chuyện ba năm trước anh không muốn truy cứu nữa, nhưng mà bây giờ anh dám khẳng định, Tiệp Nhi nhất định sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến người khác.""

Nụ cười của Kiều Đại Vân, càng ngày càng lạnh lẽo: "Anh chắc chắn như vậy sao? Cứ tin tưởng cô ấy như thế mà không muốn tin tưởng em?"

Tịch Âu Minh không nói gì, im lặng ngầm thừa nhận.

"Được, được! Em hiểu, hoàn toàn hiểu." Kiều Đại Vân cười lạnh lẽo, cắn chặt môi, run rẩy chạy ra khỏi phòng làm việc.

——

Tiêu Tiệp đi lang thang một mình trên đường, cô không ngồi xe, vì cô không biết nên đi đâu? Thế giới rộng lớn như thế, nhưng hình như không có chỗ cho cô nương thân.

Mặt trời giữa trưa là nắng nhất, đặc biệt là vào loại thời tiết tháng sáu như này. Ánh nắng nóng hừng hực chiếu vào người, nhưng cô lại một chút cũng không cảm giác được. Thật ra thì chỉ cần cẩn thận cảm nhận, thì sẽ cảm giác được phần da thịt lộ ra ngoài bị phơi cháy. Nhưng, dù thế nào cũng không thể bằng nỗi đau của trái tim.

Tất cả sự kiên trì của cô vào giây phút đó đều tan biến hết, không có sau này, Tịch Âu Minh, chúng ta không có sau này! Em muốn chính là sự tin tưởng hoàn toàn, kiên định hoàn toàn. Ở giây phút anh do dự, chúng ta đã không có sau này rồi.

Đi tới đi lui, lại dần đi đến quảng trường trung tâm thành phố. Lúc này ở đây đang có rất nhiều người xếp hàng, đội hình rất dài, giống như một con rồng.

Nhìn kỹ, hóa ra công ty nào đó đang tuyển người. Nhìn cảnh tượng này, người đến xin việc chắc là một số sinh viên. Có lẽ, công ty này rất có danh tiếng.

Nhìn nhóm người xin việc tràn đầy sức sống, trong lòng cô cảm thấy rất hâm mộ.

Người? Xin việc?

Trong đầu bỗng nhiên nhảy ra hai chữ này, mấy phút trước cô còn không nhìn thấy tương lai của mình, nhưng lúc này bỗng nhiên trấn tĩnh lại.

Cô không phải người cố chấp như thế, lúc đầu cô cho rằng Tịch Âu Minh không phải là người như Hà Liên, cho nên cô mới có thể cố chấp bảo vệ đoạn tình cảm này như thế, cuộc hôn nhân này như thế. Nhưng chuyện vừa rồi, lại làm cho cô bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.

Khi một người liều mạng muốn giữ lấy món đồ gì đó, nhưng cuối cùng lại không giữ được, thì cũng giống như cát, mình càng nắm chặt thì nó lại càng chảy nhanh, đến cuối cùng thì không còn lại gì cả.

Nói không đau khổ là giả, đã yêu sâu sắc như thế, làm gì có cách không đau khổ. Nhưng đau khổ đến hết hi vọng cũng là một loại giải thoát, phụ nữ, quá quan tâm đến một người đàn ông cũng không phải là một chuyện tốt. Vậy thì từ hôm nay trở đi, làm một người phụ nữ yêu bản thân, không lo những chuyện khác.

——

Tịch Âu Minh cầm một bó hoa hồng vàng, vội vàng chạy về nhà. Anh đặc biệt nghe người khác nói, xin lỗi nên dùng hoa gì. Hôm nay để cho Tiêu Tiệp bị tủi thân, nhưng, anh bảo đảm đây là lần cuối cùng, sẽ không có lần sau nữa!

Dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về nhà, lại nghe dì Lâm báo cô vẫn chưa về. Làm sao lại như thế? Anh rõ ràng có dặn tài xế phải lái xe đưa cô về nhà!

Tịch Âu Minh lấy điện thoại ra, vẻ mặt rất bực bội, nhưng ngón tay vẫn nhanh chống bấm một dãy số.

Anh nhíu chặt mày.

Điện thoại được kết nối, bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói cung kính mà sợ hãi: "Xin lỗi thiếu gia, thiếu phu nhân không chịu ngồi xe, tôi luôn đi theo cô ấy, nhưng mà sau khi thiếu phu nhân đi vào chỗ đông người, người nhiều nên xe không thể đi vào được, tôi liền mất dấu..."

Càng nghe mấy câu sau, vẻ mặt Tịch Âu Minh càng trầm xuống, bỗng dưng trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

Trong lúc hoảng sợ, Tịch Âu Minh tái mặt lao ra cửa, vừa đến cửa, đã thấy một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi đến.

Vào lúc này nhìn thấy người kia, Tiêu Tiệp mới ngẩn ra, sau đó giống như không nhìn thấy, muốn vượt qua bóng người kia. Nhưng, đối phương lại không cho cô cơ hội.

"Tiệp Nhi!"

Tịch Âu Minh lao đến, ôm chặt lấy cô, lực đạo kia mạnh đến nỗi xương Tiêu Tiệp cũng cảm thấy đau. Nhưng mà dù vậy cô cũng không dao động chút nào, giống như không cảm thấy được sự hoảng sợ lo lắng của người trước mặt.

"Anh làm em đau!" Tiêu Tiệp lạnh nhạt nói.

Tịch Âu Minh hoảng hốt, vội vàng buông cô ra, nhưng tay vẫn đặt trên người cô, không dám rời đi một chút. Cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Tiêu Tiệp, giọng khàn khàn nhẹ nhàng nói.

"Em đã đi đâu? Tại sao không để tài xế chở em về nhà?"

Tiêu Tiệp lạnh lùng nhếch miệng: "Sao, em đây là người ăn bám anh, nên ngay cả quyền tự do cơ bản nhất cũng không có sao? Đến cả việc em đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao?"

Dáng vẻ lạnh lùng này của Tiêu Tiệp, so với lần ném đồng hồ chỉ có hơn chứ không có kém. Tim Tịch Âu Minh cứng lại, hoảng sợ.

"Tiệp Nhi! Không cho phép em nói mình như thế! Em là vợ anh, đâu gọi là ăn bám. Sao anh có thể hạn chế tự do của em, chỉ là anh..." Tịch Âu Minh vội vàng giải thích, anh biết cô thật sự bị tổn thương, nếu không cô cũng sẽ không nói những lời bôi nhọ mình như thế.

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác hối hận là thế nào, anh không nên làm như thế, không nên để mặc cho người phụ nữ khác tổn thương vợ mình. Nhưng mà, bây giờ muốn bù đắp lại còn kịp sao? Không biết tại sao, lúc này lòng anh so với ban nãy lúc chưa tìm thấy cô còn hoảng sợ hơn.

Nhưng mà Tiêu Tiệp đã cắt ngang lời anh, bây giờ cô không có một chút hứng thú nào đối với những lời anh muốn nói.

Nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay anh, lạnh nhạt nói: "Em có lời muốn nói với anh."

Bị cô thoát khỏi tay vẻ mặt Tịch Âu Minh cứng lại, nhưng nghe thấy lời nói sau của cô thì dịu xuống. Chỉ cần cô còn bằng lòng nói chuyện với anh là tốt rồi, chỉ cần cô còn bằng lòng cho anh cơ hội là tốt rồi. Nhưng mọi chuyện cũng không giống như trong tưởng tượng của anh, không đơn giản như thế, lúc nghe thấy lời nói của Tiêu Tiệp, trong nháy mắt sắc mặt Tịch Âu Minh trắng bệch.

Tiêu tiệp nói: "Tịch Âu Minh, chúng ta ly hôn đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.