Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 4




Editor: ChieuNinh

Lập tức Viêm Minh sủng ái cười một tiếng, nói: "Sao vẫn còn giống như trước kia? Ăn cái gì cũng giống như tiểu hài tử, Tam sư huynh là người ngoài không biết thân thể của nàng, tự bản thân mình mà nàng lại còn không chú ý một chút sao? Nàng quên chuyện lần đó nàng tham ăn nửa đêm phải đi cấp cứu hả? Là ai đã thề nói là về sau nhất định không rượu chè ăn uống quá độ rồi hả?"

Trong lời nói, Viêm Minh nói gần nói xa đều lộ ra một tin tức, Bạch Tử Tuyên là người ngoài, hắn vĩnh viễn cũng không cách nào chen chân vào giữa bọn họ.

Ý tứ của Viêm Minh, hắn hiểu, Bạch Tử Tuyên hiểu, duy nhất không hiểu chính là Dạ Thất Thất!

"Chớ có sờ đầu ta, đầu tóc sẽ bị rối loạn..." Dạ Thất Thất bĩu môi, bị hành động đột nhiên của Viêm Minh làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng, có chút thẹn thùng liếc trộm Tam sư huynh một cái, thấy Tam sư huynh không có nhìn mình, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng biết tại sao, lần này sau khi tỉnh lại ánh mắt của Tam sư huynh nhìn nàng giống như trở nên có chút không giống, nàng cảm giác, cảm thấy có chút kỳ quái.

Trong nội tâm Dạ Thất Thất đoán rằng, có lẽ là nàng đột nhiên rời khỏi bí cảnh thời gian dài như vậy, Tam sư huynh có chút không có thói quen mà thôi. Dù sao cũng là sư huynh muội chung sống năm trăm năm, tình cảm có thể so với thân nhân.

"Vị công tử này, nam nữ hữu biệt, xin tự trọng!" Vừa mới dứt lời, Dạ Thất Thất cũng cảm giác một trận gió lạnh thổi qua, thân thể của mình đột nhiên bay lên trời, rời khỏi ôm ấp của Viêm Minh, ngồi trở lại trên ghế của mình vừa rồi.

"Tam sư huynh..." Dạ Thất Thất vừa định giải thích cùng Tam sư huynh quan hệ của mình và Hoàng, nhưng lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, liền bị cắt đứt.

"Đa tạ Tam sư huynh quan tâm Thất Thất, thân là vị hôn phu của Thất Thất ta vô cùng cảm động, nhưng mà, về sau Tam sư huynh có thể yên tâm giao Thất Thất cho ta, không cần phải làm phiền Tam sư huynh vì Thất Thất mà phí tâm nữa." Đột nhiên trong lòng Viêm Minh trống rỗng, đáy mắt thoáng lóe qua nét lãnh ý, dáng tươi cười trên khóe môi lại vẫn như cũ nhìn qua Bạch Tử Tuyên mở miệng nói ra.

Trong mắt Bạch Tử Tuyên lóe qua một luồng ánh sáng lạnh, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Ta chỉ thấy quan hệ của ta và Thất Thất, so với trong tưởng tượng của ngươi còn sâu hơn, hao tâm tổn trí vì nàng, ta vui vẻ chịu đựng."

Viêm Minh thật giống như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Bạch Tử Tuyên vậy, thản nhiên ngồi đó, khẽ gật đầu, nói với Dạ Thất Thất: "Thất Thất, Tam sư huynh đối đãi với nàng như thân nhân vậy, sau này, nếu như gặp được cô nương tốt nàng nhất định phải cẩn thận để ý cho Tam sư huynh. Chúng ta cuối cùng được trùng phùng, đương nhiên cũng phải thấy Tam sư huynh được hạnh phúc mới tốt."

"Ta sẽ." Dạ Thất Thất gật đầu, cảm giác trong không khí đang lưu động một luồng khí cuộn trào mãnh liệt không hiểu.

"Chuyện này không cần tốn sức Viêm huynh hao tâm tổn trí, thực không dám giấu giếm, tại hạ đã sớm có người trong lòng." Bạch Tử Tuyên hơi ngừng lại sau đó đột nhiên mở miệng nói ra.

"Cái gì? Tam sư huynh có người trong lòng? Là người phương nào? Muội có biết không?" Dạ Thất Thất nghe vậy, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, vội vàng truy vấn.

"Người nọ chính là..."

Hai tròng mắt Bạch Tử Tuyên mang theo vài phần nóng bỏng nhìn Dạ Thất Thất, cố ý vạch trần tâm tư của mình đối với nàng. Trước mắt Viêm Minh đột nhiên xuất hiện, làm cho hắn cảm nhận được một cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có! Trực giác nói cho hắn biết, nếu như không nói cho Thất Thất biết tâm ý của mình, chỉ sợ đời này cũng không có cơ hội.

"Câm miệng!"

Trong mắt Viêm Minh hiện lên hàn quang, quát lạnh một tiếng, đột nhiên cắt đứt lời nói của Bạch Tử Tuyên, hai tròng mắt như mắt chim ưng vô cùng bén nhọn nhìn hắn, khí thế toàn thân đột nhiên bành trướng, giống như một ngọn núi sừng sững đột nhiên đè lên trên người Bạch Tử Tuyên...

"Dựa vào cái gì?" Khí thế của Bạch Tử Tuyên cũng không kém Viêm Minh chút nào, lời nói băng lãnh từ trong miệng hắn phun ra.

Khóe môi Viêm Minh đột nhiên gợi lên đường cong đẹp mắt, tròng mắt biến thành màu đỏ như máu, trong mắt lóe ra ánh sáng thị huyết lạnh lẽo.

"Dựa vào ta còn mạnh hơn so với ngươi - -" lời nói còn chưa dứt, Dạ Thất Thất chỉ cảm thấy chợt lóe lên một mảnh hồng quang, hai người trước mặt trong nháy mắt liền biến mất ở trước mắt nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.