Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 36: Lại hôn




Sáng hôm sau, Hạng Bội Tâm đến nhà họ Dương từ rất sớm.

"Này, cô có biết giờ còn rất sớm không hả?" Dương Đông mở cửa, trông thấy cô liền kêu lên.

Đẩy Dương Đông ra tự bước vào, cô không có hứng thú lảm nhảm với anh ta.

Lần này cô cả gan làm loạn tự ôm phiền phức vào người, được ăn cả ngã về không, không có đường lui, nếu thất bại, vậy thì những thành tích tốt mà Hạng Bội Tâm cô cố gắng có được trong hai năm qua ở giới tài chính sẽ biến mất, sứ mệnh nhất định phải thành công vô cùng cấp bách, cô không có thời gian để thích ứng, chỉ có khoác chiến bào dũng cảm tiến lên.

"Jessica, sớm vậy." Dương Duy khiếp sợ thấy cô xuất hiện trước giờ hẹn.

"Boss, tôi tính nửa tiếng sau, chúng ta sẽ triệu tập cuộc họp giám đốc cấp một ở Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, do đó, nếu đi với tốc độ 65km/h, trễ nhất là mười phút sau chúng ta phải xuất phát."

"Cô là ma nữ hả! Duy thiếu gia còn chưa ăn sáng đâu!" Dương Đông lên tiếng kháng nghị.

"Jessica, chắc cô còn chưa ăn nhỉ? Tôi bảo Dương Đông cũng chuẩn bị cho cô một phần."

Nét mặt cô không chút cảm xúc, "Dương Đông, đóng gói bữa sáng lại cầm lên xe, Boss không có nhiều thời gian nhàn nhã như thế, bắt đầu từ bây giờ từng giây từng phút đều là tiền bạc đối với Boss."

"Cô khắt khe quá rồi đó! Ngộ nhỡ Duy thiếu gia bị đau bụng, tôi xem cô..."

Dương Duy ngăn anh ta lại, "A Đông, Jessica nói không sai, chúng ta lập tức đến công ty, nhờ em lái xe đưa bọn anh đi."

Mặc dù rất phê bình với sự quấy rối của Hạng Bội Tâm, nhưng nếu Duy thiếu gia đã nói, Dương Đông có không bằng lòng đi nữa thì vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Dương Đông quản gia kiêm lái xe tràn đầy tự tin ngồi lên ghế lái, chờ lát nữa phải cho con nhóc Hạng Bội Tâm kia kiến thức khả năng lái xe siêu việt của anh ta.

Sau khi cùng Dương Duy lên xe, Hạng Bội Tâm bỗng nhiên nói một câu, "Chiếc xe này xem ra rất tốt."

"Đó là điều đương nhiên, chiếc Rolls Royce thiết kế với kiểu dáng dài, nội thất bên trong xa hoa, tính năng tốt, mã lực mạnh mẽ, thân xe vững vàng, ngồi trong xe cảm giác như nằm trên mây." Dương Đông gật gù đắc ý nói.

Dương Duy có cảm giác không ổn, mặc dù anh và Hạng Bội Tâm biết nhau không lâu, nhưng anh có thể nắm được sơ sơ suy nghĩ của cô, cô tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là khen ngợi tính năng của chiếc xe này.

Quả nhiên, Hạng Bội Tâm rút ra một tấm danh thiếp, "Bán nó đi, tôi đã tìm được một công ty thu mua xe hơi tốt, chiếc xe này trông còn mới đến 90%, chắc có thể bán được giá tốt, với giai đoạn hiện nay của chúng ta mà nói thì không thể không có lợi."

Dương Đông ném tấm danh thiếp đi, "Cái gì? Bà điên cô đang nói gì thế hả? Lại muốn tôi bán xe đi? Vậy sau này Duy thiếu gia ra ngoài thì phải làm sao?"

"Thứ nhất, Boss không có nhiều thời gian ra khỏi Côn ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị; Thứ hai, trên thế giới này còn có thứ gọi là phương tiện giao thông công cộng, hơn nữa tôi không cho rằng sau này lúc công việc bận rộn, Boss còn có thể tự lái xe."

"Thành thật mà nói, tôi không hay lái xe, trước đó lần đầu tiên lái xe chính là đến Paul Pador, ô tô cũng bị đâm đến hỏng luôn rồi." Bằng lái của anh phải mạo hiểm mới nhận được, căn cứ vào lương tâm cũng căn cứ vào sự an toàn của người khác, anh ít khi tự lái xe, duy chỉ có lần trước đấy.

"Đúng thế, cho nên chuyện xe cộ, cô nên hỏi tài xế của Duy thiếu gia là tôi đây."

Hạng Bội Tâm không có trả lời, chỉ dõi đôi mắt lạnh lùng về phía Dương Duy.

Không biết thế nào, Dương Duy cảm thấy ánh mắt cô có sức thuyết phục rất mãnh liệt, cường thế mà kiên định, dường như chỉ cần cô nhìn qua ai đó, người ấy sẽ gật đầu đồng ý với yêu cầu của cô.

"A Đông, cứ làm theo ý của Jessica đi!" Dương Duy mê mẩn nói.

"Thiếu gia!" Dương Đông kêu thảm.

Dương Đông có dự cảm xấu, tương lai người chủ của anh ta có lẽ không chỉ có Dương Duy, rất có thể bao gồm cả cô nàng Jessica dã man này, hơn nữa quyền lực của cô ta nhất định vượt trên cả Duy thiếu gia.

"Tính cắt giảm bao nhiêu nhân sự?" Dương Duy hỏi.

"Ít nhất trên một nửa."

"Nhiều vậy sao?" Anh có chút kinh ngạc.

"Thông thường mà nói, với mười nhân viên công việc có thể hoàn thành, chúng ta không cần thuê tới 30 nhân viên. Để thuê một nhân viên phải chi trả 10 nghìn đồng, vì sao không chi ra 200 nghìn cho mười nhân viên ban đầu, đề cao tinh thần của họ."

"Tôi đương nhiên biết điều đó, nhưng mà, làm vậy không phải đẩy giá lên sao?"

"Cho nên tôi mới cần anh phải thủ đoạn độc ác, tuy không cần đuổi tận giết tuyệt, nhưng tuyệt đối không nương tay, nhất là khi đối mặt với những nhân viên dư thừa kia."

"Được, tôi biết rồi." Dương Duy gật đầu.

Đây là sự thật, cũng là chuyện bất đắc dĩ, giống như cuộc sống ở thế giới thứ ba, thường phải đối mặt với lựa chọn tàn khốc, anh nên hiểu nó từ lâu rồi.

Khi Hạng Bội Tâm và Dương Duy cùng xuất hiện tại Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, nhìn chung cũng khiến công ty lờ đờ này có chút không khí căng thẳng, người đọc báo, người uống trà tán gẫu, người vội vàng trang điểm, không ngờ còn có người đang ngáy ngủ, tất cả đều tỉnh táo lại.

"Mấy người này hình như có vẻ nhàn nhã." Dương Duy đắn đo cách dùng từ.

Anh không hiểu, vì sao họ còn có thể sống thoải mái như thế? Nhớ lại lúc anh còn làm việc ở Tổ chức Viện trợ Nhân đạo Quốc tế, ngày nào cũng phải cùng đồng nghiệp loay hoay đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cuộc sống phong phú, vội vã, chẳng lẽ họ hi vọng cuộc sống của mình cứ tẻ nhạt vậy ư?

"Không phải nhàn nhã, đó vốn là lười nhác! Thế mà anh còn phải bỏ ra một số tiền khổng lồ để chăm nuôi bọn họ, nuôi lợn còn có thể giết thịt, nuôi mấy kẻ vô dụng này, tôi không biết có thể làm được gì."

Lời lẽ sắc bén của Hạng Bội Tâm khiến Dương Duy bật cười, nhưng lại đưa tới cái nhìn khinh thường của cô.

"Từ giờ trở đi, khiến thần kinh của họ căng cứng là một trong những trách nhiệm của anh, quá khứ mù quáng chỉ khiến cuộc sống của họ càng ngày càng không có mục tiêu, khiến họ lãng phí ngày càng nhiều tài nguyên, đợi đến lúc có người cảnh tỉnh họ, khiến họ thức tỉnh thì sẽ không còn cách nào xoay chuyển." Ngôn từ cô sắc nhọn.

"Sorry, tôi luống cuống."

"Đi thôi! Nên vào họp, hi vọng những kẻ lão làng năm xưa đã xác định vị trí." Nói xong, Hạng Bội Tâm đi trước về phía thang máy.

Cửa thang máy mở ra, Dương Duy lịch sự nhường cô vào trước, tiếp đó cô thốt ra một câu, "Tầng 10."

Anh bấm vào số tầng, đứng sóng vai với cô, "Về vấn đề này, tôi phát hiện cô còn quen thuộc hơn cả tôi."

"Tôi cũng không muốn, thế nhưng, từ hôm nay, tôi sẽ khiến anh cũng quen thuộc giống tôi."

Anh gật đầu. Ừ, trách nhiệm bây giờ của anh ngày càng rõ ràng, ít nhất là tiền lương của Hạng Bội Tâm, anh phải nghĩ cách, nếu anh muốn cứu giúp càng nhiều người hơn nữa, vậy thì, việc đầu tiên anh phải khiến bản thân lớn mạnh mới được.

"Jessica."

"Boss, mời nói."

"Tuy biểu hiện trước mắt của tôi không được như mong đợi của cô, nhưng tôi đồng ý với cô sẽ dùng thủ đoạn độc ác, tôi sẽ cố gắng làm được."

Giương mắt đón nhận dáng vẻ cao lớn của ông chủ, Hạng Bội Tâm lộ ra nụ cười không thể nhận rõ, "Tôi biết, lát nữa tôi sẽ cho anh thời gian thể hiện, xem như nghiệm thu thành quả."

Cửa thang máy mở ra kèm theo tiếng vang, cô đẩy Dương Duy lên trước, "Khí thế!"

Dương Duy hít sâu, ưỡn ngực, mở rộng bước chân đi về phía trước.

Dáng vẻ cố gắng tạo ra của anh tuy trông vụng về như con gấu lớn, nhưng cô lại thấy yên tâm, cô biết người trước mặt có sự quyết tâm.

Mới chớp mắt một cái, cô liền phát hiện anh chỉ lo đi thẳng về phía trước, vốn quên mất phải rẽ, cô vội gọi, "Boss, quay lại!"

Anh dừng bước, vô tội quay lại nhìn, trông thấy bảng tên phòng họp, cười xấu hổ, "Haizz, hình như tôi đi hơi quá rồi." Gãi đầu xoay người, lại ưỡn ngực, đẩy cánh cửa lớn phòng họp ra.

Hạng Bội Tâm không nhịn được cười, Dương Duy này hệt như một cậu bé mới lớn, người lương thiện muốn có chỗ đứng trên thương trường xảo trá sẽ rất cực khổ.

Nếu mọi người biết động cơ của cô thuần túy là vì tủ Gỗ sưa, nhất định sẽ nói cô ngốc, nhưng vậy thì sao? Ôm lấy nhiệm vụ mà trong mắt mọi người là điều không thể, chẳng phải đó cũng là một thử thách với cô ư?

Che đi nụ cười, cô bước nhanh đuổi theo bước chân Dương Duy, bởi vì trong phòng họp có một trận chiến phải đánh, muốn thắng thì phải có khí thế áp bức người khác.

"Cái gì! Cắt giảm nhân sự?" Trong phòng họp xôn xao.

Một đám người mang danh giám đốc ngồi không mà hưởng ôm lấy bụng bia, nhao nhao tỉnh lại từ trong cơn mê, nguyên nhân thì đều xuất phát từ mấy tiếng "cắt giảm nhân sự".

"Đúng vậy, cắt giảm nhân sự." Dương Duy nói khẳng định, "Tập đoàn Kael có sự thay đổi, Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị cũng không còn phụ thuộc tập đoàn Kael nữa, cần rút bớt nhân sự, cắt giảm chi tiêu, nâng cao tinh thần làm việc, cho nên, công ty quyết định cắt giảm nhân sự, chỉ giữ lại những nhân viên có năng lực chân chính, người không có lòng xin hãy rời khỏi công ty."

"Sao có thể đột nhiên cắt giảm nhân sự? Tôi đã làm việc ở đây từ khi công ty mới ra đời, không có công lao cũng có khổ lao." Tổng giám đốc lên tiếng.

"Với tình trạng khó khăn hiện nay của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị, việc cấp bách bây giờ là nhất định phải tiết kiệm hơn 50% chi tiêu, vậy thì mới có thể tạo ra lợi nhuận, cũng mới có thể tăng tốc độ đi đến tình huống thu chi cân đối." Dương Duy đưa ra những con số sắc bén, tính toán ra thiệt hại.

"Việc này quá khó khăn, làm sao có thể tiết kiệm chi phí 50%?"

"Không được, tôi còn hai năm nữa mới về hưu." Phó Tổng giám đốc cũng lên tiếng.

"Đột ngột cắt giảm nhân sự, công việc tăng lên, nhân viên sẽ không gánh nổi." Giám đốc Kinh doanh mở miệng.

"Đúng vậy, sẽ khổ chết." Giám đốc Phòng R&D nói thầm.

"Chúng ta nên thuê thêm nhân viên để tăng năng suất mới phải." Phòng Nhân sự phát biểu ý kiến.

"Đúng, dùng cách tăng lương, hiệu suất của nhân viên nhất định sẽ tốt hơn."

"Nguy rồi, tôi còn khoản vay chưa trả."

"Cổ phiếu của tôi vừa mới bị bẫy giá."

Trong phòng họp mỗi người một câu, toàn bộ mấy giám đốc đều vì tư lợi và tương lai của bản thân, còn tiền đồ của công ty, trong đầu bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến.

Rầm! Lòng bàn tay Hạng Bội Tâm đột nhiên đập mạnh lên mặt bàn, phát ra âm thanh rung động.

Mấy giám đốc đó giật mình, giảm bớt âm lượng thì thầm to nhỏ, dần trở nên yên tĩnh.

"Tổng giám đốc, nếu không cắt giảm nhân sự, ông có đề nghị gì hay?" Dương Duy bình tĩnh hỏi.

"Tôi..." Tổng giám đốc nói quanh co không rõ lời.

"Giảm lương, giảm toàn bộ tiền lương." Vị giám đốc có cấp bậc thấp nhất ở đây đưa ra đề nghị, dẫn tới cái nhìn khinh bỉ của những giám đốc lớn khác.

"Có một điều phải nhắc nhở mọi người, Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị hiện tại như một con thuyền tràn đầy nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể lật thuyền chìm xuống nước, cắt giảm nhân sự cũng xuất phát từ sự bất đắc dĩ, nếu không cắt giảm, kết cục thế nào các ông cũng có thể tưởng tượng ra, đến lúc đó đừng nói đến tiền lương, sau này vốn ban đầu, tiền lương hưu đều sẽ biến thành số không."

"Thế nhưng, tất cả mọi người đã làm việc ở đây nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, không thể nói đuổi là đuổi được!"

"Điều này cũng không thể xem là lý do, mọi người đều có khổ lao, nhưng nếu không thể mang lại lợi ích cho công ty, tất cả đều là không công." Dương Duy lý trí nói.

"Ông chủ, cả nhà tôi đều do tôi nuôi, tôi không thể bị đuổi được."

"Tôi cũng vậy."

"Tôi cũng vậy!" Hết người này đến người khác phụ họa.

"Hiển nhiên mọi người rất để ý đến tình huống của mình, hơn nữa còn hiểu rất rõ, nhưng, các ông có ý kiến gì về tương lai của Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị không?" Hạng Bội Tâm hỏi.

Ánh mắt cô lạnh lẽo quét qua những người được gọi là giám đốc trước mặt, trừ thất vọng ra thì chỉ có thất vọng.

"Tổng giám đốc?" Thấy không ai nói chuyện, cô chỉ đích danh.

"... Tôi, tôi cảm thấy, Công ty Khoa học Kỹ thuật Dương Thị đang phát triển trở lại, năm nay chúng ta có sự thay đổi sách lược, cho nên sự phát triển nửa quý đầu năm đã tốt hơn rõ ràng so với năm ngoái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.