Xin Một Góc Nhỏ Trong Tim Em

Chương 24




“Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?!”

“… Hả?”

Nghiêm Dịch không nói thêm, chờ cô tự thừa nhận “lỗi sai”.

Quan An Tĩnh nghĩ nửa ngày chợt nhớ ra: “Anh… anh đang ngủ hả?”

Phụt — đầu dây bên kia, Nghiêm Dịch tức hộc ba lít máu.

Nghe Nghiêm Dịch hỏi, phản ứng đầu tiên của bé ngoan Quan An Tĩnh đó là cô đã quấy rầy giấc ngủ của nam thần nên liên tục xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Em không biết anh đang…”

“Anh không ngủ.” Nghiêm Dịch lặng lẽ lau khô máu dính trên mép: “Ý anh không phải vậy!”

Không phải ý đó? “Vậy là… gì?” Cô thực sự không biết à nha…

Nghiêm Dịch khẽ thở dài: “Quan An Tĩnh, sao em thi đậu vào trường của chúng mình được nhỉ? Được cộng điểm môn năng khiếu hả?”

“Không, không có… em thi đề chung toàn thành phố…” Tuy Quan An Tĩnh hơi chậm hiểu trong chuyện tình cảm nhưng không đần độn đâu nhé nên nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của nam thần. Quan An Tĩnh vừa rồi còn thấy mình mẩy bay bổng, lúc này đang rơi tự do.

Quan An Tĩnh thấy rất ủy khuất, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy nam thần nói như vậy hẳn có lý lẽ của anh ấy. “Sư huynh, có phải em… làm sai gì rồi không?”

Giọng hỏi của cô rất thành khẩn, Nghiêm Dịch cũng hơi mất tự nhiên. Nhưng cuối cùng cũng lấy giọng điệu của một đàn anh nghiêm trang nói: “Em là con gái, trễ thế này rồi mà còn ra ngoài với con trai, nếu trên đường gặp nguy hiểm thì tính sao giờ? Em có nghĩ tới không hả?”

Chỉ đi xem kịch thôi, lại đi với bạn học, Quan An Tĩnh đâu nghĩ nhiều như vậy?

Nghiêm Dịch chờ cả buổi không thấy Quan An Tĩnh trả lời, trong lòng thấy hơi sợ, sợ lời nói khí phách vừa rồi của anh khiến cô không vui, “Sau này muốn ra ngoài thì đừng đi trễ như thế này nữa. Em có biết quanh trường của chúng ta về đêm chẳng có một cột đèn, rất không an toàn.” Tuy vẫn nói cùng một chủ đề nhưng rõ ràng giọng của Nghiêm Dịch lúc này mềm mại hơn.

Quan An Tĩnh vừa nghe nam thần nói vừa suy nghĩ, thực ra cô không hề mất hứng mà trái lại còn nghiền ngẫm lời nói của đại thần, cô thấy rất đúng. Hồi nãy chỉ lo tập trung xem kịch nên thực sự không để ý nhiều tới vấn đề có an toàn hay không.

Đang lúc chuẩn bị tiếp nhận “phê bình” của nam thần thì đã thấy lớp trưởng Lưu Tuấn Hàm từ xa bước nhanh tới. Anh vừa đi vừa giơ tay vừa chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay mình. Quan An Tĩnh vô thức nhìn theo, bất ngờ phát hiện kim đồng hồ đã chỉ hướng 10 giờ 30.

“Yaaaa!” Cô thình lình thở dài, nhưng đồng thời cô cũng quên chuyện hồi nãy định nói lên chín tầng mây, “Sư huynh, em phải đi, chậm nữa thì đón không nổi chuyến xe cuối rồi!”

“…” Nghiêm Dịch không rõ tình huống nên không biết Quan An Tĩnh đi vội hay vì thái độ vừa rồi của anh nên mới không muốn nói chuyện nữa. Trong lòng tính toán, không biết nên làm gì tiếp nữa.

“Quan An Tĩnh, sắp không kịp rồi!”

Lưu Tuấn Hàm giục, Nghiêm Dịch lại không nói chuyện, Quan An Tĩnh rơi vào tình thế khó xử, đành phải vừa cầm điện thoại vừa ra khỏi rạp. Nghiêm Dịch ở bên kia điện thoại cũng mơ hồ nghe được giọng của Lưu Tuấn Hàm, cảm giác khó chịu đâu chỉ còn chun chút nữa. Làm cô không vui đủ thảm rồi, bây giờ còn phải trơ mắt nhìn Lưu Tuấn Hàm tiễn cô về trường…

Nghiêm Dịch quyết định liều mạng ! — “Trung tâm nghệ thuật kịch nói ở đâu? Anh tới đón em!” Làm việc do xúc động nhất thời, cụm từ đó trước giờ chưa từng xuất hiện trong từ điển của nam thần, chuyện anh làm trước giờ có chuyện nào mà không có kế hoạch tốt chứ?

Quan An Tĩnh vừa lúc ra khỏi rạp, một cơn gió lạnh thổi tới hôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng mũm mĩm của cô.

Lạnh quá hà… lạnh tới sái quai hàm luôn.

Chỉ phân tâm một chút thôi, em gái Quan An Tĩnh ngốc manh của chúng ta đã định trước là phải nuối tiếc cả đời. Bỏ qua cái gì không bỏ? Cô thế mà lại bỏ qua câu nói đầy nhiệt huyết gần với lời tỏ tình đó!

Tạo hóa trêu người mà, tạo hóa trêu người mà…

Nghiêm Dịch dùng vai kẹp điện thoại chờ Quan An Tĩnh trả lời, hai tay được rãnh bắt đầu tìm chìa khóa xe cùng áo khoát. Nhưng chờ cả buổi lại nhận được một câu —

“Sư huynh, bên ngoài lạnh lắm, ngày mai anh nhớ mặc nhiều áo hơn nhé! Tuyến xe cuối tới rồi, em lên xe trước, sau này nói tiếp!”

“Tút tút —- tút tút —” Điện thoại tắt.

Nam thần một tay cầm áo khoác, một tay cầm chìa khóa đứng trước cửa, nghe âm báo điện thoại đã ngắt kết nối thì từ từ bỏ những thứ đó về chỗ cũ. Quay lại phòng khách, Nghiêm Dịch ngồi thiệt mạnh xuống sa lon, đấm tay nắm lại, rất khó chịu, tới nỗi muốn phát điên…

**

Quan An Tĩnh may mắn bắt được chuyến xe cuối ngày.

Bởi vì trễ giờ nên Lưu Tuấn Hàm đành bỏ những tiết mục khác đã chuẩn bị, cậu quyết định chọn ngày chi bằng làm ngay, dứt khoát thổ lộ. Nhưng sau khi thấy Quan An Tĩnh gọi điện thoại lâu như vậy, tuy không biết là ai nhưng trong lòng thấy hơi do dự. Tuy cậu rất có cảm tình với Quan An Tĩnh nhưng cậu cũng sợ mất mặt, lỡ như người ta đã có bạn trai, cả hai đều là bạn học với nhau, lại là partner thí nghiệm chung, sau này gặp nhau lại gượng thì sao. Vì vậy, lời nói vọt lên tới cổ họng vì vậy mà bị nuốt trở vô.

Buổi tối hôm nay, có hai chàng trai vì Quan MM mà lo trước lo sau, đắn đo rất nhiều, da đầu sắp rách, trái tim cũng bị hành hạ đớn đau! Nhưng Quan An Tĩnh chậm nghĩ không hề hay biết. Thậm chí tâm trạng trên đường về của cô lại rất tốt: hôm nay xem kịch với bạn học, còn nói chuyện với nam thần nữa, ngày tháng này thật tốt!

Khi trở về phòng ký túc xá thì đã 12 giờ, do chủ nhật nên ký túc xá không tắt đèn, khi bọn họ về thì lầu ký túc xá vẫn sáng đèn. Nhà của Châu Châu ở thành phố A, mỗi lần tới chủ nhật đều trở về, lúc này chỉ có một mình Phạm Di Đình ở. Bởi vì bận rộn lo tiệc giáng sinh nên rất ít khi nói chuyện với Quan An Tĩnh. Vì vậy hôm nay Quan An Tĩnh về muộn đã khiến Phạm Di Đình hiếu kỳ.

“Thành thật khai báo, đi đậu vậy?” Phạm Di Đình mập mờ dò khám cô, giống như đã ngửi thấy mùi bát quái.

Quan An Tĩnh bình tĩnh, chẳng hề lo sợ: “Ánh mắt gì đó? Tớ đi xem kịch.”

Phạm Di Đình lập tức lấn tới: “Kịch hả… với nam vương?”

Vừa nhắc tới Nghiêm Dịch, mặt của Quan An Tĩnh chợt đỏ bừng một cách khó hiểu. Híc, cô đâu phải đi với nam thần đâu, sao cô chột dạ mần gì?

Quan An Tĩnh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc: “Không phải, với lớp trưởng, còn có Trương Hiểu cùng Diêu Hải Dân.”

“Giỏi! Quan An Tĩnh!” Ai ngờ Phạm Di Đình sau khi nghe cô không phải đi ra ngoài với Nghiêm Dịch thì lập tức bày ra tư thế chính nghĩa ào ạt: “Con ả đàn bà này không tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường!”

Tuy là chủ nhật nhưng giờ nãy đã khuya, ký túc xá nữ rất yên lãnh. Câu nói “không tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường” đầy trung khí giống như tia chớp xẹt ngang trời đêm yên ả, “tường tường tường…” Quan An Tĩnh như nghe được từng tiếng dội ngược rợn người!

囧 – Quan An Tĩnh nhanh chóng giơ tay bịt miệng ai đó, “Phạm Di Đình!! Đừng nói bậy bạ!!!”

Phạm Di Đình nháy mắt xin hàng. Quan An Tĩnh vừa thả tay ra, cô lại cười he hé: “Coi nào, tớ cũng đâu nói cho nam thần biết, cậu khẩn trương như vậy làm gì? Thế nhưng, sau này phải tốt với tớ một chút đấy nhé!”

Lần này Quan An Tĩnh cười theo, thầm nghĩ không phải nam thần không biết cô đi xem kịch, cô mới không sợ bị ai đó đâm chích đâu nhé.

Lúc Phạm Di Đình nhắc tới Lưu Tuấn Hàm, nét mặt hơi nghiêm túc: “An Tĩnh, chuyện với Lưu Tuấn Hàm là như thế nào? Cậu có thấy, dạo gần đây anh ta hình như đặc biệt quan tâm tới cậu?”

“Bởi vì gần đây anh ấy trở thành lớp trưởng!” Quan An Tĩnh cũng biết gần đây Lưu Tuấn Hàm đã giúp cô rất nhiều, thế nhưng cô vẫn hiểu theo hướng này: đưa đón cô đang bị thương lên lớp, là nhiệm vụ lớp trưởng nên làm. Còn vé xem kịch thì…

“Vậy còn xem kịch thì sao? Đây không phải là điều cần lớp trưởng anh ta làm! Tớ chưa bao giờ nghe thấy lớp trưởng có nghĩa vụ phải mời đi xem kịch, nếu có thì sao anh ta không mời tớ chứ?”

“Việc này… là trùng hợp, bọn họ đã mua xong vé nhưng Trần Dịch tạm thời không đi được nên mới gọi tớ.”

“Có chuyện trùng hợp vậy sao?” Phạm Di Đình nửa tin nửa ngờ, “Lớp của chúng ta nhiều con trai như vậy, sao không rũ người khác?”

Quan An Tĩnh muốn nói bởi vì Lưu Tuấn Hàm biết cô thích “hai con chó”. Nhưng lời tới miệng thì chính cô cũng thấy lạ — sao có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy nhỉ? Cho nên, Lưu Tuấn Hàm tốt như vậy, là vì…

“Sau này tớ sẽ để ý.” Quan An Tĩnh kết luận, cũng không quên dặn Phạm Di Đình: “Thế nhưng khi chuyện vẫn chưa xác định thì cậu tuyệt đối không thể để người khác biết đó nha! Vạn nhất anh ấy không phải có ý đó thì mắc cỡ biết mấy.”

Phạm Di Đình rất phóng khoáng vỗ vỗ vai An Tĩnh: “Yên tâm, tuyệt đối giữ bí mật.” Sau đó còn đổi giọng trêu đùa, “Như thế này mới phải! Đi theo hầu hạ nam thần cho tốt, đừng mang lòng dạ hai ngăn, bây giờ mới là An Tĩnh nhà ta!”

Vừa rồi còn nói chuyện nghiêm túc nhưng sao mới chớp mắt đó mà lại chọc ghẹo cô nữa rồi. Quan An Tĩnh lườm mắt, mặc kệ Phạm Di Đình, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh.

**

Nghiêm Dịch ngủ không an giấc, trời vừa sáng lại phải đến công ty.

Năm nay Kỳ Thuật khuếch trương rất dữ dội, nhận nhiều hạng mục mới, cũng chiêu mộ không ít lính mới. Hoắc Chính hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng quen việc nên để Nghiêm Dịch dẫn dắt những sinh viên thực tập đó, bọn họ cũng giống Nghiêm Dịch, đều là sinh viên sắp sửa tốt nghiệp trong năm nay nhưng trình độ chuyên nghiệp thì kém rất xa.

Cũng may bọn họ đều rất chăm chỉ, công ty quy định 9 giờ đi làm, bọn họ đều đến lúc 8 giờ 30. Hôm nay Nghiêm Dịch đến công ty sớm, phát hiện bọn họ đang thảo luận một hạng mục nên cũng thấy yên tâm về họ.

Hôm qua anh định chờ Quan An Tĩnh quay về trường xong mới ngủ. Nên khi Quan An Tĩnh đi được nửa đường thì anh nhắn tin dặn cô khi nào trở về thì nhắn tin trả lời báo bình an. Ai ngờ Quan An Tĩnh vừa trở về thì đã bị Phạm Di Đình túm lấy hỏi này hỏi nọ, mãi tới lúc rửa mặt xong mới nhớ chuyện nhắn tin trả lời. Lúc này thì Nghiêm Dịch không còn thấy buồn ngủ nữa, tuy biết cô về trường an toàn thì có phần yên tâm nhưng làm sao cũng không ngủ được.

Nghiêm Dịch tới phòng giải khát, dự định tự pha cho bản thân một tách hồng trà. Không ngờ vừa đi tới cửa thì đã thấy Du Hiểu Hạm vừa vào công ty không lâu. Cô làm việc ở phòng nhân sự, ngày thường không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, tính ra, đây là lần đầu tiên anh một mình gặp cô như thế này.

“Chào buổi sáng, Nghiêm Dịch.” Hoa hậu Du nhìn thấy nam thần thì mỉm cười tươi rói.

Nghiêm Dịch lễ phép cười đáp lễ: “Chào.”

Lại nói, Du Hiểu Hạm cùng Nghiêm Dịch học chung trường cấp ba, nhưng mỗi niên học có mười ~ hai mươi lớp, hơn nữa một người khoa Văn một người khoa Tự nhiên, hoàn toàn không thể chạm mặt nhau nên không hề quen biết nhau. Nhưng vì hai người treo tiếng hoa hậu với nam vương giảng đường, lại cùng đến từ một trường cấp ba nên mọi người thường bắt cặp họ với nhau.

Trên thực tế, ấn tượng của Nghiêm Dịch với Du Hiểu Hạm… thực ra, trên cơ bản thì hoàn toàn không có ấn tượng. Giả như Nghiêm Dịch không làm giám khảo cuộc thi lễ nghi, nếu như Nghiêm Dịch không cảm thấy người đoạt giải nhất còn tệ hơn cả Quan An Tĩnh, e rằng anh cũng chẳng biết Du Hiểu Hạm là con ma nào.

Chẳng qua lúc này là đồng nghiệp nên hai bên coi như quen nhau.

Du Hiểu Hạm rất xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, ngày đầu mới vào làm đã mời toàn thể nhân viên Kỳ Thuật đi uống trà chiều. Đám FA trong công ty suốt ngày nhìn toàn những gương mặt đàn ông IT hệt như bản thân nên đã sớm ngán, bất thình lình được nữ thần đối xử tốt như vậy nên chưa đầy 1s đã trở thành fans hâm mộ của cô.

*FA: ai cũng biết rồi, forever alone. / IT: Information Technology.

“Anh uống gì?” Du Hiểu Hạm vừa chọn sữa đậu nành nóng nguyên chất, vừa hỏi Nghiêm Dịch.

Nam thần đứng gần đó phong độ chờ cô chọn xong nhưng không hề có ý định muốn cô giúp mình nên từ chối: “Cám ơn, tự tôi lấy.”

“Cà phê?” Du Hiểu Hạm không chịu từ bỏ, nhìn thấy Nghiêm Dịch đứng gần cà phê thì cho rằng anh uống cà phê, “Hãng này uống không ngon lắm đâu, lát nữa em xuống COSTA dưới lầu mua sandwich, anh có muốn đi chung không?”

“Không.” Nghiêm Dịch trả lời xong thì đưa tay cầm một túi hồng trà, “Cà phê mạnh lắm, tôi thích uống trà hơn.” Sau đó lập tức xoay người rời khỏi phòng giải khát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.