Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 41




-Ngươi….

Diệp Vân Sơ phẫn nộ hận thù đến cực điểm, nàng đang muốn mở miệng mỉa mai, nhưng đúng lúc này ngoài lều trại truyền đến tiếng bẩm báo của binh lính:

-Nhị điện hạ, tiền phương có cấp báo!

Hạ Vệ Thần lạnh nghiêm mặt, quát:

-Chuyện gì?

Binh lính ngoài trại không hề do dự, lớn tiếng bẩm báo thẳng:

-Hồi bẩm Nhị điện hạ, thủ lĩnh quân địch ở tiền phương đột nhiên nói, hy vọng hai quân trao đổi, nếu điện hạ có thể giao Vân Sơ cô nương ra, quân địch sẽ cho quân ta về nước thuận lợi!

Hạ Vệ Thần nghe vậy sắc mặt xanh mét, đại quân Đông Ly bị nhốt ở Gia Quan cốc đã nhiều ngay nay, quân lương sớm không còn đủ nữa, kiên trì chẳng được bao lâu, mà quân đội của An Khánh và Bắc quốc lại vây ở hai bên không đi, mục đích là muốn đẩy đại quân Đông Ly đến đây, vây cho chết ở nơi này, nhưng thật không ngờ, mục đích của họ lại là Diệp Vân Sơ!

Nghĩ đến đây, Hạ Vệ Thần chấn động, tất cả mọi chuyện bỗng trở nên sáng tỏ, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, tất cả đều là âm mưu của Diệp An Nhiên, cái gì mà thành thân cái gì liên minh, chẳng qua chỉ là một âm mưu. Diệp An Nhiên luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, sao có thể trơ mắt nhìn nữ tử mình yêu rơi vào tay hắn? Chỉ sợ là lúc trước dưới sự sắp xếp của Diệp An Nhiên đã liên minh với Bắc quốc rồi, mục đích là để chờ tới ngày hôm nay, cho hắn một kích chí mạng, đoạt lại Diệp Vân Sơ!

Nghĩ vậy nên tim Hạ Vệ Thần lại nhói đau, hắn quay đầu nhìn Diệp Vân Sơ, thấy vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, trong lòng lại càng đau đớn dữ dội, rốt cuộc hắn không nhịn được, cười thảm, nói:

-Diệp Vân Sơ nàng quả nhiên có một ca ca tốt, thấy sao? Giờ có phải nàng rất vui hay không? Hắn vì nàng mà không tiếc phạm phải tội lỗi tày đình như thế, đẩy ngàn vạn sinh linh vào lầm than….

Diệp Vân Sơ nghe hắn nói xong, cả người cứng đờ, khoảng thời gian sống trong cung với Thất ca nàng rất ít khi nhớ đến Thất ca, nhưng thật không ngờ, giờ Thất ca lại liều lĩnh tới cứu nàng, có điều vì nàng mà Thất ca không tiếc khai chiến với Đông Ly, kết quả như vậy khiến nàng chẳng hề vui vẻ , lời Hạ Vệ Thần là đúng, Thất ca vì nàng mà khơi mào chiến tranh, kết quả như vậy, nàng không muốn.

Thấy nàng im lặng không nói, Hạ Vệ Thần theo bản năng nắm chặt tay lại, hắn muốn nói, nhưng lại không nói được, phất tay áo đi ra ngoài.

Ra ngoài lều trại, từ xa đã nghe thấy tiếng người kêu gào:

-Hạ Vệ Thần, nếu ngươi là nam tử thì mau ra đây, núp sau kẻ khác thì là anh hùng cái thá gì nữa?

Hạ Vệ Thần giận không thể át, lời nói như thế đối với hắn mà nói là tội sỉ nhục không thể tha, sắc mặt hắn xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, hai tay run run bóp lại, lập tức đi ra ngoài, đẩy binh linh ra, lạnh lùng nhìn về phía trước, lúc này cả người hắn như đang chìm trong cái lạnh vô tận như băng, tỏa ra sát khí và cả luồng khí lạnh lẽo.

Mặt hắn tối lại, nheo hai mắt nhìn về phía trước, thấy cách nơi đóng quân không xa có một đoán quân đông hơn ngàn người, đứng đầu là một kẻ đeo mặt nạ bạc, màu bạc của mặt nạ lóe sáng dưới ánh mặt trời, đó đúng là kẻ đã đưa Diệp Vân Sơ tới hòa thân – Lệ Ngân, không, phải nói hắn là Trần Lam mới đúng!

Đứng bên cạnh hắn là một kẻ khác, thân hình cao lớn, mặc y phục dài màu đỏ, là Thái tử Bắc quốc Bắc Hy Vân, gương mặt tuấn tú của Bắc Hy Vân đang mỉm cười, mỉa mai nhìn về phía quân Đông Ly, trong mắt tồn tại khinh miệt không nói nên lời.

Nhìn thấy hai người này, trong lòng Hạ Vệ Thần đã sớm đoán trước, nhưng giờ thật sự nhìn thấy vẫn không ngăn được chấn động trong lòng.

Xem ra âm mưu này thật sự không thể bỏ qua công lao của Trần Lam, chỉ là không biết hắn tring thành với Diệp An Nhiên hay là Thái tử Bắc quốc Bắc Hy Vân? Mà có thế nào đi chăng nữa thì mục đích hiện giờ của Trần Lam hiển nhiên là hợp lực liên minh giữa hai nước, thâu tóm Đông Ly, trả mối thù cả Trần gia bị giết ở Đông Ly ngày đó.

Nhưng đúng lúc này Trần Lam cũng thấy được Hạ Vệ Thần, hắn thúc ngựa đi lên, lớn tiếng cười, nói:

-Hạ Vệ Thần, rốt cuộc ngươi cũng dám ra đây sao? Xem ra ngươi còn có vài phần can đảm, vốn tướng quân đây còn tưởng rằng ngươi chỉ biết tác oai tác quái trước mặt nữ nhân, không thể ngờ nó lại chẳng đúng tý nào!

Ánh mắt Trần Lam nhìn Hạ Vệ Thần mang theo hận ý nồng đậm, nam nhân này là kẻ khiến hắn ôm mối hận đoạt thê diệt gia.

Năm đó Trần gia bị diệt môn, hắn như chó chết chủ chật vật khó khăn lắm mới thoát khỏi Đông Ly, mối hận này vẫn giấu dưới đáy lòng, nay, nhờ công sức hắn công phu bố trí, cuối cùng hắn cũng ép được nam nhân tự cao hông ai bì nổi này đến tuyệt cảnh.

-Là ngươi? Trần Lam không thể tưởng tưởng được, thật đúng là ngươi? Sao, giờ không dám lộ mặt thật gặp Bản Vương sao?

Hạ Vệ Thần giận quá hóa cười, cười lạnh trả lời.

-Ha ha, Hạ Vệ Thần, chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng như thế! Chỉ tiếc hôm nay bản tướng tới đây không phải để khua môi múa mép với ngươi, nếu ngươi thức thời thì giao công chúa Vân Sơ ra đây, nếu không, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Đối diện với lời châm chọc mỉa mai của Hạ Vệ Thần, đôi lông mày của Trần Lam nhíu lại, nhưng cũng không giận, lạnh giọng nói ra mục đích.

-Nhân vật quan trọng? Vậy phải xem hôm nay ngươi có bản lĩnh mang người này từ trong tay Bản Vương đi không đã!

Hạ Vệ Thần giận dữ, lời của Trần Lam chẳng khác gì tặng một cái tát vào mặt hắn trước mặt mọi người, sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này? Cả đời Hạ Vệ Thần hắn giết vô số kẻ địch, sao có thể chịu uất ức như vậy, muốn hắn còn sống mà giao ra nữ tử mình yêu, đúng là mơ tưởng hão huyền!

-Đúng là đồ không biết điều, rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt! Một khi đã vậy, Hạ Vệ Thần, ngươi chờ mà nhìn Đông Ly của ngươi mất nước đi là vừa!

Sắc mặt Trần Lam trầm xuống, lạnh giọng quát. Nói xong, Trần lam cũng không ở lại, hừ lạnh một tiếng, đổi ngựa, dẫn binh rút khỏi đó.

Thấy An Khánh lui binh, binh lính Đông Ly liền reo hò, nhưng đúng lúc này, một thị vệ vội vàng chạy tới, nói không ra hơi:

-Nhị điện hạ, vừa mới có kẻ tập kích doanh trại, Vân Sơ cô nương bị bắt cóc rồi….

Hạ Vệ Thần nghe vậy trong lòng cảm thấy kinh hãi, hắn bất chấp mọi thứ, xoay người chạy về phía lều trại mà Diệp Vân Sơ ở.

Đến lều trại thì chỉ còn là một đống lộn xộn, Diệp Vân Sơ thì mất tăm mất tích. Nhìn đống lộn xộn đó, lòng Hạ Vệ Thần bỗng trìu xuống, rối ren và cảm giác bất an từ từ tràn ngập trong lòng hắn.

Lần đầu tiên hắn ném mùi vị hoảng hốt lo sợ, hắn không biết, nếu mình thật sự mất nàng, hắn sẽ thế nào? Nghĩ thôi cũng chẳng muốn rồi, hắn liền hạ lệnh:

-Mau sai người đuổi theo!

Ra lệnh một tiếng, mọi người đều truy tìm, lại không thể ngờ, kẻ bắt cóc Diệp Vân Sơ đi chưa xa, bị binh lính Đông Ly phát hiện ở sau núi Gia Quan cốc, nhận được tin này, Hạ Vệ Thần mừng rỡ, vội vàng lên ngựa đến đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.