Xin Lỗi, Em Là Ác Quỷ

Chương 12




edit: quỳnh quỳnh

beta:rinina

Lão quản gia nhìn bản tử một lần lại một lần dừng trên người Cổ Điệp, nhíu mày, muốn lui ra ngoài, lại bị tả tướng phát hiện: "Quản gia muốn đi đâu vậy ?"

Trong lòng lão quản gia thầm mắng, sắc mặt trở nên âm trầm: "Thái Hậu mặc kệ thế nào Cổ Điệp cũng là một cô nương yếu đuối, một trăm đại bản có điểm quá nặng, hơn nữa nơi này là Minh vương phủ, có chuyện gì cũng là phải đợi Vương gia vương phi về xử lý, ngài làm như vậy có phải có chút bao biện làm thay hay không." Thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm Thái Hậu hơi nhíu mi, suy nghĩ một chút tình cảnh lúc Dạ Thương Minh trở về, trong lòng có ý lui bước.

Tả tướng nhìn thấy Thái Hậu do dự, lập tức nói: "Thái Hậu, chẳng qua chỉ là quản giáo một nha đầu không hiểu chuyện, chẳng lẽ cả quyền lợi này ngài cũng không có sao ?"

Tả tướng khiến Thái Hậu hoàn toàn kiên định, một nha đầu mà thôi, điểm ấy quyền lợi nàng vẫn phải có.

"Hừ, quản gia chỉ cần ở trong này nhìn là được rồi, sự tình của ai gia còn không đến phiên một quản gia nhúng tay." Ngữ khí Thái Hậu cường ngạnh làm lão quản gia tức giận.

Âm thầm làm cái thủ thế với ám vệ vương phủ, ánh mắt lại chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia, lộ ra vẻ không đành lòng.

Ai cũng không chú ý tới Tiểu Hắc đứng phía sau Cổ Điệp đã biến mất không thấy.

"Tám mươi mốt , tám mươi hai , tám mươi ba , tám mươi bốn..." Thị vệ bên cạnh lần lượt đếm.

"Dừng tay." Trì Ngưng Liên vừa tiến đến đã thấy khuôn mặt của Cổ Điệp tái tái nhợt, cắn chặt môi đến chảy máu, phía sau lại huyết nhục mơ hồ, hô lớn thành tiếng.

Hôm nay vốn định đến Minh vương phủ, nhưng còn không chờ hắn theo tự mình đi, Ám vệ Minh vương phủ đã vội vàng chạy tới, nói một lần sự tình xảy ra cho hắn nghe, hắn không có giống với Bạch Ngạn Túng đối địch với Nhan Nhiễm Tịch, mà với Khinh Âm và Cổ Điệp thì hắn vẫn rất khâm phục, hắn biết Cổ Điệp có võ công, nên cũng hiểu được vì sao Cổ Điệp không rời đi hoặc động thủ, đơn giản nàng không muốn cho Nhan Nhiễm Tịch thêm phiền toái gì, là hắn không rõ Khinh Âm đã đi đâu ? Nhưng bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ lung tung, để cho ám vệ đi hoàng cung tìm Thượng Quan Thương Vân, còn mình thì dùng khinh công chạy tới.

Trì Ngưng Liên lên tiếng khiến mọi người ngừng lại, hai tay Cổ Điệp đã nắm chặt, vẫn ẩn nhẫn, nếu không phải ba chữ 'Nhan Nhiễm Tịch' luôn luôn lặp đi lặp lại trong đầu của nàng, phỏng chừng lúc này toàn bộ Minh vương phủ đã máu chảy thành sông .

Thái Hậu thấy Trì Ngưng Liên tới thì nhíu mày, ba chữ Trì Ngưng Liên không phải nói không, đây là một trong tứ đại công tử - Liên công tử , đắc tội hắn không phải là lựa chọn sáng suốt.

Thái Hậu nhìn Trì Ngưng Liên hỏi: "Sao Liên công tử lại rảnh tới nơi này ?"

"Mạng người quan trong, cho dù là không có rảnh ta cũng phải đến." Khiêm Khiêm công tử, lại xuất khẩu sắc bén.

"Ha ha, Liên công tử đang nói cái gì, chẳng qua ai gia chỉ giáo huấn một nha hoàn không hiểu chuyện mà thôi." Thái Hậu cười nói.

"Giáo huấn này quá nghiêm trọng rồi." Trì Ngưng Liên cười lạnh.

"Liên công tử luôn luôn mặc kệ sự đời, hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ Liên công tử không biết là mình quản quá rộng sao ?" Thái Hậu châm chọc nói.

Trì Ngưng Liên lạnh lùng nhìn Thái Hậu: "Quá rộng? Quản rộng là ai đây, nơi này dù sao cũng là Minh vương phủ, Thái Hậu không nên làm vậy."

Thái Hậu không hờn giận nhìn Trì Ngưng Liên, tuy nói hắn là một trong tứ đại công tử - Liên công tử, nhưng uy quyền hoàng gia cũng không thể xâm phạm, hai người giằng co, lúc này Cổ Điệp đã đứng dậy, trong mắt để lộ khôn cùng sát ý , nếu không phải trong suy nghĩ của nàng lặp đi lặp lại ba chữ 'Nhan Nhiễm Tịch', Minh vương phủ chỉ sợ đã máu chảy thành sông .

Trì Ngưng Liên nhìn người chật vật trong gió lại vẫn khó nén cao quý và cuồng ngạo khắc sâu trong xương tủy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, theo lý thuyết người bị người khác đánh một trăm bản như vậy, nữ nhân không có khả năng đứng lên được, cho dù là nam nhân cũng mất nửa cái mạng, điều này làm cho hắn càng muốn biết Nhan Nhiễm Tịch đến tột cùng là loại người nào ? Một thủ hạ đều đã như thế, vậy chủ tử sao lại là người nhu nhược được ?

Bên này giằng co, trên triều đình bên kia, Thượng Quan Thương Vân đang lâm triều thu được tin tức của ám vệ Minh vương phủ, vừa nghe không hỏi thêm cái gì, lập tức xông ra ngoài, vội vàng lại mang theo tôn quý, hiện ra một chút hoảng hốt, khiến người ta cảm thấy sự tình nghiêm trọng.

Thượng Quan Nghị Sơ cũng đi theo rất nhanh, tuy rằng hắn không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Ám vệ Minh vương phủ hắn vẫn biết.

Bọn họ minh mục trương đảm rời đi như vậy, chúng đại thần và thị vệ cũng theo sát sau đó, chuyện gì có thể khiến Hoàng Thượng không lâm triều, đây cũng làm bọn họ rất ngạc nhiên.

So với những người muốn xem kịch vui, sau lưng Thượng Quan Thương Vân đã ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn vốn tưởng rằng, Nhan Nhiễm Tịch ở thọ yến có biểu hiện rất cường hãn hẳn là không ai dám trêu chọc nàng, nhưng vạn vạn không ngờ lại có người nghĩ đến Cổ Điệp, tuy rằng đó là thủ hạ của Nhan Nhiễm Tịch nhưng trong người lại khắc sâu tôn quý và cuồng ngạo, ngay cả người của hoàng thất cũng không thể so sánh, nghĩ tới buổi sáng quỷ dị kia, còn có con hắc miêu quỷ dị nữa, còn nghĩ đến Nhan Nhiễm Tịch, Thượng Quan Thương Vân cảm thấy hắn hẳn là nên chuẩn bị trước cho mình một cái quan tài, nếu như lần này bị Nhan Nhiễm Tịch biết, chắc chắn Nam Lân Quốc sẽ đại loạn.

Một chỗ trong núi hoang, Tiểu Hắc gọi Quỷ Sát tứ phương, mệnh lệnh chỉ có một: tìm Nhan Nhiễm Tịch , nói nàng biết: 'Cổ Điệp gặp nạn, tốc về.'

Nhìn Quỷ Sát tứ phương rời đi, trong mắt Tiểu Hắc hiện lên sát ý, nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ ngôn, tuy rằng quỷ không thể giết người, nhưng hắn là tử thần, trên đời này không ai có thể khống chế nó, nếu dám đụng vào Nhan Nhiễm Tịch, vậy hãy nhận khôn cùng lửa giận của tử thần đi.

Lúc này Nhan Nhiễm Tịch đang chuẩn bị cùng Dạ Thương Minh đi thăm căn cứ huấn luyện của Minh điện, thuận tiện đi dạo một chút, nhưng là vừa đi vài bước, Nhan Nhiễm Tịch đột nhiên ngừng lại , Băng Tán và Diễm Lạc có chút khó hiểu, nhưng Dạ Thương Minh lại có thể cảm thấy trước mắt mình có từng trận âm phong thổi qua, sau đó thấy tươi cười trên mặt Nhan Nhiễm Tịch đã biến mất không thấy, thay vào đó là khôn cùng lửa giận và sát khí quanh thân.

Quay đầu với lạnh lùng nói Dạ Thương Minh: "Lập tức về Minh vương phủ." Sau đó thuấn di biến mất trước mặt mọi người.

Nhìn Nhan Nhiễm Tịch biến thành dạng này, Dạ Thương Minh cũng biết nhất định là phát sinh sự tình gì rồi, vận dụng khinh công, cảm nhận không khí dao động xung quanh, lập tức đi theo.

Băng Tán và Diễm Lạc ở phía sau nhìn nhau, nếu trước đây bọn họ cảm thấy Nhan Nhiễm Tịch không giống như Ám vực ám đế, bây giờ bọn họ thu hồi ý tưởng kia, sát khí vừa rồi rõ ràng có thể so sánh với chủ tử của bọn họ, không do dự đuổi theo, tuy rằng võ công của bọn họ rất cao, nhưng trước Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch đã biến mất trước mắt cũng không đáng giá nhắc tới , vận nội lực, chung quy bị bỏ lại, thở dài một hơi, nhìn thấy trong mắt của nhau là bất đắc dĩ và cười khổ, đi theo một chủ tử lợi hại như thế đôi khi cũng rất buồn rầu .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.