Xin Lỗi Em Bởi Vì Anh Nghèo

Chương 44: 44: Đáng Tiếc Hắn Còn Quá Nhỏ




Hoa Hạ có một câu ngạn ngữ, chính là ‘Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều’.

Mà ở trong mắt của toàn thể người hâm mộ 《Thịnh Thế 》, bao gồm cả fans của Sở Ngôn, hy vọng nguyên bản của bọn họ về nhân vật Ti Tích này chính là ‘Một quý công tử ôn nhu nho nhã’. Nếu đựa vào cái tiêu chuẩn này để xét, sau khi biết được chân tướng bọn họ hẳn là thất vọng đến cực điểm.

Thế nhưng, nếu như tính cách nhân vật tương phản với vẻ ngoài liền thật sự khiến người hâm mộ thất vọng sao?

Đương nhiên không phải!

Cả năm đài truyền hình vệ tinh đều phát hiện, thời điểm Ti Tích xuất hiện, toàn bộ rating của 《Thịnh Thế 》 đều có tăng lên, chỉ là biên độ bất đồng! Ít nhất tăng 0.1 mà nhiều nhất thậm chí tăng đến 0.3, mà tổng số rating cũng trực tiếp phá mốc kỷ lục 3.0!

Còn trên Thiên Võng, Ti Tích cũng đã trở thành chủ đề bàn luận của rất nhiều người.

Tại diễn đàn 《Thịnh Thế 》, bên này có một người vừa post “Ngày hôm qua Ti Tích thật sự quá tàn nhẫn, cư nhiên mặt không đổi sắc đem thủ hạ thực hiện nhiệm vụ thất bại đi lột da nha!”, bên kia liền có người khác đáp lại “Một màn đó quả thực quá đẹp trai rồi có được không, rõ ràng là một nhân vật thần kinh biến thái, thế nhưng thân thể lại mảnh mai dễ đẩy ngã, tương phản quá sức manh rồi!”

Không sai, tuy rằng võ công của Ti Tích cực cao, chỉ tiếc thân thể cực kỳ suy yếu.

Lương quốc tọa lạc ở phía bắc Tấn quốc, quanh năm băng tuyết bao phủ, vậy nên trong cái thế giới trắng xóa một mảnh kia, thu hút tầm mắt khán giả nhất chính là vị Thái tử tuấn mỹ ăn mặc áo lông cừu thuần trắng. Lông cừu mềm mại nhẹ nhàng quét qua gò má tinh xảo của y, màu mắt y cực nhạt, thân hình đơn bạc, thỉnh thoảng còn che miệng ho khan.

Thân thể ốm yếu cùng nội tâm cùng hung cực ác, đơn giản chính là đối lập như trời với đất, khiến rất nhiều người một bên cắn răng căm hận ‘Ti Tích làm sao có thể tàn nhẫn tột cùng như vậy’, đồng thời lại không nhịn được mà đau lòng ‘Ông Trời làm sao đành đoạn để mỹ thiếu niên nhường này mỗi ngày đều phải ho ra máu chứ’ …

Cái loại ái hận đan xen thế kia, hành hạ toàn thể người hâm mộ khiến bọn họ không ngừng bất đắc dĩ.

Mà cố tình, trí tuệ của Ti Tích thật sự quá mức đáng sợ, y lần lượt khiến các nhân vật chính tao ngộ trắc trở, mấy lần thiếu chút nữa đều phải tử vong. Y giống như kỳ thủ thao túng hết thảy, mà thiên hạ này chính là bàn cờ của y, tất cả mọi người trước sau đều chỉ là một quân cờ, mỗi một nước đi của y đều sẽ quyết định sinh tử tồn vong của vô số người, thế nhưng kẻ nắm giữ quân cờ lại lãnh đạm chẳng chút động dung.

Loại tương phản manh này, ở sau một màn kinh điển ‘Ti Tích tam nhật đồ sát Chẩn Dương thành’ sau, khiến vô số người hâm mộ đều lâm vào trầm mặc.

Ba ngày đồ sát hàng loạt dân chúng trong thành, đây chính là quân lệnh do vị Thái tử trẻ tuổi kia hạ xuống.

Cả tòa thành dậy lên tiếng kêu khóc rợp trời, mà thiếu niên cao gầy nọ cứ thế đứng trên thành lâu, sắc mặt trầm tĩnh nhìn tràng cảnh phát sinh bên dưới. Ở trong mắt của y, vô số người đang kêu khóc cầu xin tha thứ, vô số người đang chạy tán loạn cầu một đường sinh cơ, cả tòa thành đều biến thành nhân gian luyện ngục. Y cứ thế đứng trên thành lâu cao vút, trước mặt tựa như vực sâu vạn trượng, phía sau cũng không còn một tấc đường lui lại.

Bình dân bách tính trong thành Chẩn Dương có một phần đã trốn thoát từ sớm, phần còn lại trong ba ngày này cũng đã bị binh lính tàn sát gần như không còn, trong không khí phảng phất thoang thoảng một mùi máu tươi gay mũi. Thế nhưng vị Thái tử tuấn mỹ ưu nhã nọ lại giống như cái gì cũng không phát hiện được, y rảo bước đi xuống thành lâu, chậm rãi thả bộ trên đường lớn.

Màu máu đỏ rực vươn lên giày gấm trắng tinh, mà trên chiếc áo hồ cừu màu trắng y đang mặc lại không nhiễm chút hạt bụi nào.

Đi giữa núi thây biển máu vậy mà gương mặt tuấn tú xinh đẹp của y lại không chút biểu tình, tựa hồ giống như chỉ đang đi trên đất bằng. Ti Tích chậm rãi đi tới, đợi khi đến trước một cửa hàng bất chợt lại dừng bước.

Thị vệ bên người sửng sốt, khom lưng tiến lên: “Điện hạ.”

Ti Tích quay đầu, thần sắc lãnh đạm nhìn vào cửa hàng nọ, không nói một lời, cũng không chờ thị vệ kia hỏi lại, chỉ thấy trong sát na điện quang hỏa thạch, vị Thái tử như trích tiên kia bỗng nhiên giơ một tay lên, rút ra bội kiếm bên hông. Không ai có thể thấy rõ động tác của y, thế nhưng lại có thể nhìn thấy lưỡi kiếm nọ giống như một tia chớp màu bạc đột nhiên bắn thẳng vào một góc bên trong cửa hàng.

Theo ngay sau đó chính là một tiếng kinh hô, vật nặng ngã xuống đất, lại thêm một mạng sống bị tước đoạt.

Thị vệ bên cạnh thần sắc đại biến, huyết sắc toàn bộ rút cạn, kinh hoảng khom người không dám đứng lên, thân thể kềm chế run rẩy với một biên độ thật nhỏ, chỉ sợ có một hành động nào đó khiến người bên cạnh phật lòng. Mà ngay một giây kế tiết, chỉ nghe thanh âm trầm lạnh của thiếu niên nọ vang lên: “Loại chuyện nhỏ này, thực sự khó làm cho tốt lắm sao?”

Thị vệ nọ hoảng sợ đến lập tức quỳ rạp xuống đất: “Thỉnh Điện hạ trách phạt!”

Ti Tích vẫn chưa trả lời.

Lại qua một chốc, thị vệ kia lặp lại: “Thỉnh Điện hạ trách phạt!”

Ti Tích cũng không trả lời.

Thị vệ giống như đang nghĩ tới việc gì đó kinh khủng dị thường, trên trán đều là mồ hôi, khuôn mặt cũng tái nhợt. Ngay khi hắn vừa định mở miệng chuẩn bị lặp lại một lần nữa, bỗng nhiên chợt nghe ‘Xoẹt’ một tiếng, thị vệ liền cảm thấy cánh tay mình mát lạnh, gã cúi đầu vừa nhìn ——

Bả vai xuất hiện một vết thương bằng phẳng, mà nơi vốn dĩ là cánh tay trái từ lâu đã không còn tung tích!

Ti Tích chậm rãi rũ mắt, dùng ánh nhìn đạm mạc cực điểm quan sát thị vệ đã đi theo bên cạnh mình có hơn ba năm này, giọng điệu bình thản nói: “Kẻ giết một người, làm tặc; Kẻ giết mười người, làm binh; kẻ giết trăm người, làm soái; kẻ giết nghìn vạn người, chính là anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.”

Tựa hồ nghe không được tiếng rên rĩ đau dớn của thị vệ phía sau, vị Thái tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt xoay người, lần nữa rảo bước giữa núi thây biển máu. Gió đông lạnh lùng phả lên cơ thể của y, tóc đen như thác, da trắng như ngọc, phảng phất như một vị tiên nhân lẳng lặng đi tới.

“Chẩn Dương chỉ là một cái bắt đầu, mùa đông của Tấn quốc cũng nên tới rồi.”



Tất cả đều giống như lời nói đùa của khán giả lúc ban đầu —— Ti Tích, quả là một kẻ thần kinh biến thái.

Y biết cười nhưng sẽ không ngăn mình tỏ ra bạo nộ, y sẽ khoan dung nhưng lại càng thêm ác độc.

Mọi người vĩnh viễn không biết được câu tiếp theo y muốn nói chính là cái gì, giống như cũng vĩnh viễn không có ai biết được rốt cục là loại quá khứ nào mới có thể đào tạo ra được một người điên ác độc âm ngoan như thế!

Diễn xuất của Sở Ngôn đã đến mức xuất thần nhập hóa, chí ít ở trong bộ phim này, cho dù là fans cứng của Sở Ngôn, mỗi lần nhìn thấy Ti Tích phản ứng đầu tiên không phải là ‘Sở Nghiên Nghiên mỹ lệ nhà ta xuất hiện rồi’, mà ngược lại cả người sẽ run lên, khủng hoảng trào dâng.

Cái thiếu niên áo trắng này chính là Tu La, là ma quỷ!

Khi y đứng trước mặt của bạn, bạn giống như sẽ thực sự ngửi được mùi máu tươi vô tận trong không khí. Bạn căn bản không dám cùng y đấu, bởi vì ngay khi bạn thấy y, bạn liền cảm giác được bản thân hoàn toàn không có khả năng thắng lợi, quả thực tuyệt vọng đến tột cùng!

/Làm fans lâu năm của Sở Nghiên Nghiên, nhưng vừa nhìn thấy Ti mỹ nhân thì cả người liền run bắn, mị nên làm cái gì bây giờ…/

/Mắt kính VR cao cấp thực sự quá kinh khủng QAQ, cho dù là xem phim kinh dị ta cũng chưa từng hoảng loạn như vậy! Ta thực sự rất sợ hãi, tuy rằng Thái tử còn đang cười, thế nhưng ta luôn cảm thấy một giây tiếp theo y sẽ muốn giết người. Diễn xuất của Sở Ngôn thực giỏi mà, Ti Tích không thể đáng sợ hơn được nữa!/

/Quan trọng là không ai có thể cản đường Ti Tích nha! Ngay cả Cơ Nguyên Thanh cũng đã ba lần thiếu chút nữa bị Ti Tích giết chết, đây chính là một nan đề chí mạng mà! Quả thực không thể giải được! Iem cho rằng, nếu gặp phải Ti mỹ nhân, lựa chọn tốt nhất chính là: Nằm thẳng, lưu di ngôn, nói tạm biệt… Cho dù có bất chấp qùy xuống ôm đùi cầu khoan dung, nói không chừng Ti mỹ nhân có thể trực tiếp đem bàn tay kia chém đứt!!!/

Trong một chuỗi đánh giá như vậy, mọi người thực sự đều cảm thấy sợ sao? Đương nhiên không có khả năng!

/Ti Tích giống như một đóa hoa tuyết trong suốt, bề ngoài xinh đẹp rạng ngời nhưng vừa chạm vào mới biết chính là vô cùng băng lãnh. Ta cảm thấy mình cũng sắp trở thành một đứa nghiện M rồi, Ti mỹ nhân thực sự quá xinh đẹp, y chỉ cần đứng yên ở đó, không cần cử động, chỉ cần dùng một ánh mắt ta đều có thể cứng rắn…. Khụ khụ, ta là một người đàn ông chân thật./

/Mị phải gả cho Thái tử! Mị phải làm Thái tử phi!!!/

/Em gái lầu trên trong lòng cũng quá luẩn quẩn rồi đi, Ti mỹ nhân kinh khủng như vậy mà cũng dám gả?/



Chỉ là một vai nam 4 liền đủ để danh tiếng của Sở Ngôn lần nữa tăng vọt.

Một vai diễn có tính tranh luận như vậy, trên mạng cũng có rất nhiều người bàn cãi kịch liệt. Ai yêu thích y sẽ yêu cực kỳ sâu, người hận lại hận thấu xương, thế nhưng cho đến hiện tại cũng không ai có thể phủ nhận: Ti Tích là một người vô cùng xuất sắc, cường đại.

Y mỹ lệ lại có trí tuệ, trên chiến trường gần như không ai có thể đối địch, tâm tính quyết định y hoàn toàn không có khuyết điểm.

Trên thế giới này thực sự có người chiến thắng được y sao?

Không! Làm sao có thể không ai chiến thắng được chứ! Y chỉ là vai phụ, còn là phản diện.

Y mạnh mẽ và tàn nhẫn, khiến người ta vừa nghe tên đã run sợ. Liên tiếp ba ngày, chín tập phim được phát sóng, khán giả của thịnh thế cũng bắt đầu tiến gần tình tiết cao trào cuối cùng. Ti Tích rốt cục cũng phải giằng co chính diện trên chiến trường cùng với nam chính, rốt cuộc là chiến thần Cơ Nguyên Thanh sẽ thủ thắng, hay là vị Thái tử kinh khủng đến khiến người tuyệt vọng kia sẽ giành được thắng lợi?

Hết thảy đều là ẩn số, hấp dẫn vô số khán giả đếm ngược thời gian chờ đợi một khắc quyết đấu kia.



Vài ngày trôi qua, sự kiện ‘bại lộ hôn nhân’ của Sở Ngôn cũng dần lịm xuống, Thiên Thịnh đã tiến hành hội đàm cùng công ty của Lý Triết Thiên, chiếm được kết quả song phương đều hài lòng.

Trong suốt quá trình, ai cũng không rõ Từ Ngọc Dung rốt cuộc đã làm những gì, dù sao chính là Lý Triết Thiên tuyệt đối sẽ xui tận mạng, không ngừng bị người ném đá mắng chửi. Mà nhà họ Lý trước giờ vốn luôn nuông chiều đứa con này, vậy mà đến cùng cũng không đứng ra bênh vực câu nào.

Thậm chí sau lần này, Lý Triết Thiên coi như bị công ty bán tuyết tàng, nhà họ Lý cũng chỉ khuyên bảo hắn ta về nhà, không cần tiếp tục xông vào giới giải trí nữa. Hắn không có cái thiên phú này, mà nhà bọn họ cũng không dám nhúng tay vào can thiệp thêm bất cứ sự kiện gì.

Vì vậy cho nên, mặc dù sự kiện này cũng khiến Sở Ngôn vô cùng lưu ý, nhưng rốt cục chẳng thu được bao nhiêu kết quả.

Liên tục vài ngày, Sở Ngôn đều đi theo đoàn phim 《Thịnh Thế 》 tham gia các tiết mục tuyên truyền, hiệu quả phi thường tốt, tiếng tăm cũng gia tăng theo chiều hướng bình ổn, xếp hạng trên bảng ‘Hoa tinh rực rỡ’ theo đó đều đặn bay lên, đã lẻn được đến vị trí 158, rất nhanh liền có thể tiến vào hàng ngũ tuyến một.

Đối với việc này, Chu Hòa Huy chỉ có thể cảm khái: “Anh chưa từng gặp ngôi sao nào không có vai chính đã chen được vào hàng ngũ tuyến một. Tiểu Ngôn, cậu thực sự chính là người đầu tiên trong lịch sử rồi, hơn nữa gần đây cậu còn diễn một vai nam 4! Đẩy quả thực là chuyện vô cùng thần kỳ.”

Sau nhiều ngày nghỉ ngơi, Sở Ngôn đã học thuộc lòng toàn bộ nội dung của luật Hôn nhân gia đình ở thế giới này, mà phần y có thể đọc làu làu thông thuận nhất hiển nhiên là những điều khoản về ly hôn. Hiện tại việc ‘bị kết hôn’ đã hoàn thành chứng thực, y cũng không có khả năng cải biến, vì vậy chỉ có thể thuận theo tự nhiên, đợi thêm hai năm liền cùng với vị ‘Ẩn danh tiên sinh’ kia dứt khoát ly hôn.

Về phần những chuyện khác, cho dù có phiền não hơn nữa cũng không thể thay đổi.

Sở Ngôn cười nói: “Anh Chu, em vẫn cho ràng giá trị của một vai diễn không phải ở đất diễn nhiều hay ít, mà là ở thiết lập tính cách nhân vật. Em nghĩ, ngày mai đợi sau khi cái chết của Ti Tích được phát sóng, giá trị của nhân vật này mới chân chính thăng hoa, trở thành kinh điển vĩnh hằng.”

Chu Hòa Huy nghe vậy cũng nhịn không được chế nhạo: “Tiểu Ngôn, cậu đây cũng là quá khoe khoang rồi?”

Sở Ngôn lại hơi nhướn mày, bất đắc dĩ nói: “Anh Chu, em chính là đang khen Ti Tích, lẽ nào như vậy cũng coi như khoe khoang sao?”

Thực sự là không trạnh luận được với thiếu niên này, Chu Hòa Huy đối với việc tự tìm mất mặt hoàn toàn không có đam mê, liền xoay người gọi trợ lý Vu Đồng Đồng đến giúp bọn họ rót nước. Chu Hòa Huy lật lật tư liệu một hồi, bỗng nhiên nhận được một phần tin tức, sau khi xem xong có chút mở to mắt, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ngôn.

Chu Hòa Huy hỏi: “Thực sự không muốn diễn vai nam chính?”

Sở Ngôn vô tội chớp mắt: “Em chưa từng nói qua lời này nha, anh Chu.”

Nhìn thấy bộ dạng chơi xấu của thiếu niên, Chu Hòa Huy dở khóc dở cười lắc đầu, sau đó nói: “Vậy bây giờ đúng lúc có một bộ điện ảnh gửi lời mời thử vai. Bộ phim này trước đó anh có đề cập qua với cậu, vốn anh cho rằng cậu chỉ có thể được mời thử vai nam 2, không ngờ đến bọn họ trực tiếp mời cậu đi thử nam chính.”

Sở Ngôn nghe xong lời này, lông mày hơi cau lại, lập tức nắm lấy trọng điểm: “Anh vốn tưởng là nam 2, kết quả nhận được là nam chính?”

Chu Hòa Huy gật đầu, nói: “Đúng vậy, thật sự có chút ngoài ý muốn, bộ phim này rất tốt, anh vô cùng xem trọng giá trị thị trường của nó. Theo lý thuyết bọn họ nên tìm một diễn viên có thế lực hơn, phạm vi suy xét sẽ là những Tiểu sinh xếp hạng trên dưới một trăm, cậu ngay cả tuyến đầu còn chưa với tới, bọn họ tại sao lại tìm cậu chứ? Chuyện này quả thực không được bình thường.”

Trợ lý Vu Đồng Đồng cười nói: “Bởi vì Sở Ngôn gần đây là người nổi bật nhất, vậy nên đối phương mới xem trọng.”

Chu Hòa Huy lại phủ nhận: “Em không hiểu, phim điện ảnh không giống phim truyền hình, chỗ này rất coi trọng quy tắc. Chuyện như vậy quả thực rất kỳ quái, bất quá hẳn sẽ không phải vấn đề lớn lao gì, có thể đối phương thực sự rất coi trọng Tiểu Ngôn đi…”

Lời nói của Chu Hòa Huy nhẹ nhàng quanh quẩn trong đầu Sở Ngôn, không hiểu vì sao linh quang của cậu chợt lóe lên, phảng phất bắt được thứ gì đó vô cùng trọng yếu.

Một tài nguyên xuất hiện tương đối không bình thường, thế nhưng lại tựa hồ cũng rất bình thường.

Một ít người vốn không nên tiếp xúc, thế nhưng lại cố tình xuất hiện ở trước mặt.

Thái độ của Từ Ngọc Dung  với y tốt như vậy, hơn nữa còn hết lòng chiếu cố, thậm chí không tiếc bỏ ra cái giá đắt đỏ để lấp liếp scandal kết hôn của y.

Từng chuyện từng chuyện không ngừng diễn dịch lại trong đàu Sở Ngôn, khiến y bỗng nhiên trợn to hai mắt, rốt cuộc hiểu rõ một việc bất thường ngay từ đầu đã bị y coi nhẹ ——

Dùng thủ đoạn và năng lực của Hạ Bách Thâm, người kia còn không biết y đã kết hôn sao?

Như vậy, dưới giả thuyết đó, Hạ Bách Thâm thực sự dự định… bao dưỡng một người đã có chồng?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.