Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

Chương 9: 9: Khó Coi




Vô Song không phải kẻ ngốc, hắn đã từng thấy rất rất nhiều thứ trong thiên hạ, thấy những thứ thậm chí chưa ai thấy, trong giờ khắc này Vô Song lập tức đang suy nghĩ, suy nghĩ vì cái gì Nguyệt Sát mạnh như vậy.

Ở bên kia Nguyệt Sát cũng sẽ không cho Vô Song suy nghĩ, hắn một lần nữa động.

Thanh kiếm bình thường trên tay hắn lúc này chẳng khác gì lưỡi chém tử thần, chẳng khác gì tuyệt thế hung khí, nó có thể chém bay đầu Vô Song trong một chiêu, chỉ cần Vô Song không tránh hoặc không đỡ hắn chắc chắn phản chết.

Vô Song cũng không thể nghĩ quá nhiều nữa bởi đối thủ đã tiến lên.

Nguyệt Sát lao tới, trong tay hắn vẫn cứ nắm thanh kiếm kinh khủng kia, thanh kiếm mà hiện tại Vô Song thực sự không muốn để hắn lại gần người.

Trong phút chốc toàn bộ khí thế của Vô Song thay đổi, hắn rút sạch chí dương chí cương chân khí đổi thanh chí âm chân khí, sau đó tốc độ của Vô Song trực tiếp bạo tăng.

Nhanh.. cũng không phải là đặc quyền của mình Nguyệt Sát.

Vô Song mới chỉ giao thủ một chút với Nguyệt Sát nhưng cũng biết kẻ này mạnh kinh khủng bất quá sức mạnh của hắn xuất phát từ đâu thì Vô Song lại vô pháp lần ra tuy nhiên tốc độ của Nguyệt Sát thì Vô Song lại đại khái đoán được.

Nguyệt Sát không phải Hợp Đạo Cảnh cao thủ, tốc độ của hắn nhanh hơn Vô Song không ít nhưng chưa đủ để Vô Song thúc thủ chịu trói bởi vì Vô Song cũng có hai trạng thái chiến đấu, khi quy về cực âm với sự giúp đỡ của Quỳ Hoa Bảo Điển thì tốc độ của Vô Song hoàn toàn ngang ngửa Nguyệt Sát thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.

Quả nhiên có Quỳ Hoa Bảo Điển, mọi thứ liền dễ hơn nhiều.

Khi kiếm của Nguyệt Sát chém tới cả người Vô Song cũng kịp nghiêng đi, hắn dùng mũi chân lướt trên mặt đất mà tự thoát ly bản thân khỏi trận chiến bất quá giây phút Vô Song thoát được nhát chém của Nguyệt Sát thì một đường kiếm kỹ hình bán nguyệt cũng theo chiêu kiếm mà chém ra, đường kiếm kỹ là một hình bán nguyệt siêu khổng lồ, nó cắt thẳng qua hư không.

Vô Song tránh được một kiếm này sáu đó hắn có thể nhìn thấy nguyên cả một vùng Quỷ Lâm sau lưng mình bị chém bật gốc, Nguyệt Sát dĩ nhiên chém ra một đường kiếm cắt bay gốc hàng trăm cây rừng nơi Quỷ Lâm.

Vô Song quả thực có cảm giác như nằm mơ vậy, cả đời hắn còn chưa bao giờ thấy cách không kiếm khí khủng bố như thế, nếu đây là lực ngưng tụ của Kiếm Giới thì Vô Song còn có thể chấp nhận nhưng mà Nguyệt Sát rõ ràng chỉ chém ra một đường kiếm mà thôi.

Vô Song dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào kiếm của Nguyệt Sát, cái thứ Nguyệt Sát cầm trong tay cũng đã chẳng thể gọi là kiếm nữa rồi, phải gọi nó là vũ khí hủy diệt hàng loạt mới đúng.

Vô Song thu nhỏ kích thước của Kiếm Giới lại, Kiếm Giới lúc này cũng chỉ vừa vặn bằng thân thể Vô Song đồng thời sau lưng Vô Song xuất hiện hai cái bóng ảnh.

Thời khắc hai cái bóng ảnh xuất hiện, Nguyệt Sát rõ ràng dừng tay, hắn thậm chí trực tiếp nhét kiếm vào trong bao, ánh mắt mang theo vẻ hoài niệm.

“Quỳ Hoa Bảo Điển?, ngươi không ngờ lại là truyền nhân của Quỳ Hoa “.

Vô Song cũng không nhớ rõ lần cuối cùng có người nhận ra Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song là khi nào, khi hắn nghe được lời nói của Nguyệt Sát bản thân Vô Song cũng có chút bất ngờ, Nguyệt Sát không ngờ lại cùng thời Quỳ Hoa Lão Tổ hơn nữa từ giọng nói của Nguyệt Sát mà nói thì hắn không hề có thù hận với lão tổ thậm chí còn có chút bái phục.

Đối phương không tiếp tục rút thứ vũ khí kinh khủng kia ra vốn là điều Vô Song cầu còn không được, Vô Song thậm chí còn đang nghĩ dùng phương án hòa giải để giải quyết cái trận chiến này vì vậy Vô Song rất nhanh trả lời đối phương.

“Tiền bối biết ân sư? “.

Nguyệt Sát nghe vậy cười cười gật đầu sau đó trong ánh mắt lại mang theo cái vẻ hoài niệm kia mà hỏi.

“Độc Cô Cầu Bại có truyền nhân hay không? “.

Câu hỏi này Vô Song cũng không biết trả lời ra sao bởi vì nếu tính ra thì Độc Cô Cầu Bại có rất nhiều truyền nhân.

Truyền nhân đầu tiên của Độc Cô Cầu Bại tại thế giới này có lẽ là Phong Thanh Dương, tuy Vô Song chưa gặp Phong Thanh Dương bao giờ cũng chưa đọ sức với người này nhưng Phong Thanh Dương dù sao cũng biết Độc Cô Cửu Kiếm. 

Sau Phong Thanh Dương thì chắc chắn Vô Song cũng được tính vào một phần rồi Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá đều có thể tính, dù sao cả hai người hiện tại còn đang ở trong Kiếm Chủng mà luyện công.

Vô Song cũng không nhận ra hàm ý trong lời của Nguyệt Sát vì vậy liền đáp.

“Tiền bối muốn tìm truyền nhân của Độc Cô tiền bối?, theo ta biết Độc Cô tiền bối có một truyền nhân gọi là Phong Thanh Dương “.

Nguyệt Sát nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh mà nói.

“Vậy nếu ta muốn tìm truyền nhân của Độc Cô Cầu Bại, tìm kẻ gọi là Phong Thanh Dương đó thì tìm ở đâu? “.

Phong Thanh Dương mạnh đến mức nào thì Vô Song không rõ nhưng chắc chắn chẳng thể sánh được với Nguyệt Sát, nay Nguyệt Sát hỏi nơi Phong Thanh Dương bỗng khiến Vô Song có chút lo lắng cho lão nhân này.

Đương nhiên lo lắng là lo lắng, hai người vốn không quen nhau, Vô Song hà cớ gì phải bảo vệ Phong Thanh Dương đây?, thế là Vô Song thản nhiên đáp.

“Phong Thanh Dương phiêu bạt bất định nhưng mà có người nói Phong Thanh Dương có khả năng cư ngụ rất lớn ở Hoa Sơn “.

Vô Song vừa dứt lời thì Nguyệt Sát liền cười như điên, tiếng cười ngập tràn sát khí, vừa nghe thấy tiếng cười này Vô Song biết mình đoán không sai.

“Hoa Sơn?, bổn tọa nhớ rồi, sau khi giết ngươi đoạt Bát Chỉ Kính xong, bổn tọa liền đến Hoa Sơn, giết sạch Hoa Sơn gà chó không tha “.

Nguyệt Sát thực sự mang sát ý rất nặng với Hoa Sơn hay nói đúng hơn là với truyền nhân Độc Cô Cầu Bại – Phong Thanh Dương.

Vô Song dám chắc Phong Thanh Dương chẳng làm gì Nguyệt Sát vậy thì lại phải đi ngược lại một người khác, một người gọi là Độc Cô Cầu Bại.

Trong lúc Nguyệt Sát điên cuồng thì Vô Song liền nhìn về phía cái ống tay áo trống không của hắn... trong ánh mắt rốt cuộc như có hiểu ra cái gì.

Nguyệt Sát chắc chắn không yếu, hắn nhận biết Quỳ Hoa Bảo Điển ngay cả khi Vô Song chưa thi triển, hắn nhận thức Quỳ Hoa Lão Tổ, nhân vật bực này cho dù rất nhiều năm trước cũng sẽ là bá chủ một phương, vấn đề là Vô Song chưa nghe tên hắn bao giờ.

Vô Song đã chưa nghe thì đây chỉ có thể là cao thủ vực ngoại, là cao thủ vực ngoại nào có hận ý với Độc Cô Cầu Bại như vậy?.

Vô Song thật ra cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để mà suy nghĩ, hắn nhớ đến một sự kiện, cuộc đời Độ Cô Cầu Bại đúng là từng rời khỏi Trung Nguyên.

Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại từng tới Cao Ly, từng trảm Nguyệt Thánh.

Nhìn cái Nguyệt Giới phiêu phù trên đầu Nguyệt Sát... Vô Song rốt cuộc biết hắn đoán không có nhầm.

“Cao Ly Quốc, Nguyệt Thánh? “.

Năm chữ này từ trong miệng Vô Song phát ra thực sự làm Nguyệt Sát như trong cơn mê tỉnh lại, như trong cơn say máu hắn bỗng lãnh tính trở lại.

Thế gian này nào còn Nguyệt Thánh, thế gian này chỉ có Nguyệt Sát.

Năm đó Nguyệt Thánh của Cao Ly Quốc được gọi là Bách Thế Kỳ Nhân nhưng mà Nguyệt Sát hắn chỉ còn dám xưng là Nhất Thế Kỳ Nhân bởi vì hắn bại, hắn bại trong tay một kỳ nhân khác của Trung Nguyên, bại trong tay Độc Cô Cầu Bại.

Lần đó Độc Cô cũng không giết hắn mà chỉ chặt của hắn một cánh tay.

Vấn đề ở đây không phải là Độc Cô năm đó không giết được mà là Độc Cô năm đó không muốn giết.

Tuổi tác của Nguyệt Thánh cùng Độc Cô thật ra không hơn kém bao nhiêu ấy vậy mà Nguyệt Thánh nhìn thấy một thứ trong mắt Độc Cô để rồi cái ánh mắt đó trở thành bóng ma của hắn cho đến ngày hôm nay.

Thời điểm đó ánh mắt của Độc Cô không có hả hê, không có khinh bỉ, không có coi thường... trong ánh mắt mang theo vẻ chờ đợi... sự chờ đợi như của tiền bối cao nhân dành cho vãn bối vậy, với Nguyệt Thánh thì ánh mắt này còn vượt qua cả sự khinh bỉ rất rất nhiều lần.

Bách Thế Kỳ Nhân ấy vậy lại chỉ như học trò của người khác, bị người khác dùng ánh mắt mong đợi mà đánh giá... Nguyệt Thánh khi đó quả thật chẳng còn chút mặt mũi nào.

Thời điểm đó Độc Cô đúng là không muốn giết Nguyệt Thánh, Độc Cô muốn tài bồi Nguyệt Thánh, điều này Nguyệt Thánh hiểu nhưng càng hiểu thì hắn càng coi đây là sỉ nhục lớn nhất đời này.

Nguyệt Thánh năm đó tài hoa trác tuyệt, hắn làm được một việc mà đến thời điểm hiện tại vẫn không ai làm được, hắn hoàn thành Song Giới.

Một người chỉ được có một Giới nhưng mà Nguyệt Thánh thực sự tạo ra Song Giới.

Thời điểm Nguyệt Thánh sáng tạo Song Giới hắn vốn đã là đế vị, lại thêm Song Giới hộ thân thì hắn gần như vô địch Cao Ly đáng tiếc một ngày hắn gặp Độc Cô Cầu Bại.

Độc Cô Cầu Bại chặt một tay của Nguyệt Thánh chính vì tài bồi Nguyệt Thánh, trong mắt Độc Cô thì Nguyệt Thánh hoa chiêu quá nhiều, kiếm pháp quá mức kỳ ảo dẫn tới dư thừa, cái hắn cần là chuyên chú chuyên nhất chứ chẳng phải vẽ hoa trên gấm, kết quả thì sau khi mất một tay kiếm pháp của Nguyệt Thánh thực sự thay đổi.

Kiếm pháp của hắn chỉ quy về chém ngang bổ dọc, quy về những kiếm chiêu cơ bản nhất, quy về bản nguyên của kiếm đạo, cảnh giới võ học của Nguyệt Thánh toàn bộ được kết tinh lại ở một điểm này.

Khi chỉ còn một tay, Nguyệt Thánh tự phế đi toàn bộ võ công trước kia, chuyên tu duy nhất của hắn là tốc độ cùng sức mạnh, dĩ nhiên còn có Song Giới.

Nếu không có sự chấp nhất với Song Giới thì Song Giới của Nguyệt Thánh mãi mãi không thể hình thành, mãi mãi vẫn cứ là thứ dệt hoa trên gấm như năm đó.

Nếu không mất một cánh tay, thành tựu cả đời của Nguyệt Thánh có lẽ chỉ ngang Vô Hà Tử ngay cả khi hắn sáng tạo ra Song Giới.

Giờ khắc này hắn nắm giữ Song Giới, đạt đến điểm thăng hoa nhất của đời người nhưng mà hắn lại không thể Hợp Đạo bởi vì so với "Đạo" thì còn một cái bóng lớn hơn mà Nguyệt Thánh muốn vượt qua, hắn muốn tái đấu với Độc Cô Cầu Bại nhưng mà... có thể sao?.

Trên đời có cái gọi là tâm kết, tâm kết không giải, con đường phía trước không đi tiếp được.

Tâm kết của Nguyệt Thánh là Độc Cô Cầu Bại, một cái tâm kết không thể giải.

Tay nắm chuôi kiếm, Nguyệt Thánh... hay đúng hơn là Nguyệt Sát lúc này nhẹ xoay lưỡi kiếm, đường kiếm cong thành một vầng bán nguyệt.

Nguyệt Sát rốt cuộc lại nhìn Vô Song, ánh mắt có chút đắng chát mà nói.

“Độc Cô Cầu Bại đã không còn ở nhân thế, lão phu hà tất chấp cái đám tiểu bối đây “.

Câu nói này có lẽ chẳng phải dành cho Vô Song mà là dành cho chính mình.

Nói xong câu này, Nguyệt Giới của Nguyệt Sát như phân ra thành vô số tia sáng, thân ảnh Nguyệt Sát lập tức trở nên mờ mờ ảo ảo.

“Ngươi là truyền nhân của Quỳ Hoa cũng coi như nửa cái cố nhân, để lão phu tiễn ngươi một đoạn, lão phu để ngươi chết toàn thây “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.