Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

Chương 8: 8: Ghen




Gió lớn lạnh thấu xương, tuyết như lưỡi dao cạo lên mặt. Đêm tối thâu tóm vạn vật, đất trời chìm trong một màu trắng xóa, không phân rõ Đông Tây Nam Bắc. Đêm hôm ấy dài đằng đẵng, khiến mọi thời khắc trở nên đau đớn như bị giày vò. Băng qua cánh rừng ngập tuyết mù mịt, hai thị vệ thân hình khỏe khoắn đỡ một lang quân chạy như điên mấy dặm, bỏ xa binh mã truy đuổi phía sau.

Lang quân được bọn họ đỡ không nhúc nhích, cơ thể cứng như băng đá. Nhưng hai mắt gã đỏ thẫm, tưởng chừng có thể nhỏ máu.

Chợt trong tầm mắt xuất hiện một đạo quán bỏ hoang, lẻ loi trơ trọi giữa vùng hoang vu. Vì không thấy dấu người, nên không biết đạo quán đã bị bỏ hoang bao lâu. Mắt thị vệ sáng lên, đỡ lang quân đi vào đạo quán. Chân vừa chạm đất, đứng trong đại điện tối om om phủ đầy mạng nhện, dỏng tai cẩn thận lắng nghe, không có động tĩnh của truy binh, lúc này hai thị vệ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nghiêng đầu, một bàn tay bất ngờ giáng xuống.

“Bốp ——”

Mỗi người một cái tát, lực rất mạnh tát lệch cả mặt, khiến hai người lùi về sau hai bước.

Phạm tứ lang Phạm Thanh Thần đã có thể hoạt động lại, vành mắt như nứt toác nhìn hai người họ đau đáu, ánh mắt không khác gì thú dữ ăn thịt người. Cánh tay bị trọng thương, nửa áo choàng đã nhuộm máu đen, Phạm Thanh Thần giơ cánh tay run rẩy lên, mặt gã căng ra, gân xanh giật giật. Vì cảm xúc quá dữ dội nên đã khiến gương mặt gã trở nên dữ tợn vặn vẹo.

Phạm Thanh Thần lại tung cước đá tới, đạp ngã hai người xuống đất. Gã như tên chủ nhân độc địa nhất trên thế gian, coi người hầu như cỏ rác. Trong mắt gã, tính mạng của hai thị vệ không phải là vấn đề to tát, gã vừa đạp vừa đánh, mặt mũi vặn vẹo, nhìn hai người nọ như nhìn kẻ thù giết cha. Yết hầu Phạm Thanh Thần di chuyển lên xuống, tiếng thở dốc hổn hển dồn dập, giọng trầm khàn:

“Ai cho phép các ngươi tự chủ trương? Ai cho phép các ngươi điểm huyệt ta!”

“Các ngươi dám vứt bỏ nàng lại, dám bỏ La muội muội lại!”

Gã hung dữ quát tháo, ngực khó thở, hai mắt đỏ bừng, cảm xúc đã chạm thấu đỉnh điểm, cố gắng khống chế không để nước mắt rơi xuống: “Các ngươi có biết mình đang làm gì không! Ta bảo các ngươi cứu nàng! Nhưng các ngươi lại hại nàng!”

Hai người hầu không sợ đối mặt với kẻ địch dũng mãnh, nhưng vốn bản tính tôi tớ trung thành không đổi, đối diện với quyền cước đấm đá của lang quân nhà mình, bọn họ vẫn quỳ vững: “Phủ quân đã căn dặn chúng thuộc hạ phải bảo vệ lang quân…”

“Ông đây cóc cần!” Lang quân quý tộc như Phạm Thanh Thần cũng có lúc nói tục, gã níu lấy cổ áo một người, đang định vung tay đánh thì vết thương trên tay đau nhức nhối, khiến toàn thân gã run rẩy, “Nàng là tính mạng của ta, nàng là người ta thích nhất… Quay về, quay về cứu nàng, cứu nàng!”

Phạm Thanh Thần điên rồi, sợi dây lý trí trong đầu kéo căng. Màn đêm đen kịt, tuyết rơi mịt mù, đâu đâu cũng là quân địch cường tráng hơn nàng. Sao nàng có thể sống nổi? Nàng phải chống chọi đám đàn ông man rợ kia ư?

Nàng sẽ bị làm nhục, nàng sẽ chết mất… Như trong sách sử từ xưa tới nay, hồng nhan vô tội phải hương tiêu ngọc vẫn, bỏ mạng trong cuộc chiến của cánh đàn ông…

Vất vả lắm gã mới cướp được nàng từ tay Lục Quân, lén dẫn nàng rời khỏi Nam Dương, muốn kết hôn với nàng, đưa nàng đến Bắc quốc… Nhưng gã lại vứt bỏ nàng! Vứt nàng cho đám đàn ông nhìn nàng như sói kia!

Khuôn mặt Phạm Thanh Thần càng trở nên vặn vẹo, tay không dùng lực được, gã lập tức dùng chân đạp mạnh, muốn giết chết hai tên hầu dám làm chủ thay gã. Gã đã điên lắm rồi, chân đá trúng khớp xương, nghe thấy tiếng xương gãy *răng rắc*. Nhưng gã vẫn không để tâm, gã muốn giết chết hai tên này!

Bên tai vang lên âm thanh mơ màng: “Lang quân, xin lang quân bình tĩnh lại…”

Phạm Thanh Thần lòng như đao cắt, tâm thần rơi vào trống rỗng. Gã căm hận hai kẻ trước mắt, đấm đá một hồi, đột nhiên cả người run lên, lao ra khỏi đạo quán như điên dại. Chân lang quân đạp trên mặt tuyết, lê bước loạng choạng đi trên đường. Rồi gã ngã xuống đất, nhưng lập tức lồm cồm bò dậy, trên đầu trên mặt toàn là tuyết trắng. Tâm trạng xám xịt như mất đi tất cả, trước mặt gã liên tục hiện lên gương mặt của nữ lang…

Phạm Thanh Thần cười như mếu, gã đào tuyết làm vướng chân mình, tức tưởi mà cười, rồi phụt ra một búng máu: “La muội muội! La muội muội… Chờ ta, ta cứu muội, ta cứu muội…”

Gã nổi điên ngã nhào xuống đất, đau đớn tới mức tưởng chừng như chẳng sống nổi: “Là ta yếu đuối, ta không bảo vệ được muội… La muội muội, La muội muội…”

Hai thị vệ sau lưng dìu nhau khập khễnh đi tới, nhìn Phạm tứ lang chạy trong tuyết như nổi điên, cả hai khiếp sợ, không màng vết thương trên người, lập tức chạy tới đỡ lấy lang quân.

Gã lại mất lý trí đánh chửi!

Lời nói ra càng nhục nhã lăng mạ!

Phạm Thanh Thần suy sụp như nổi cơn điên dại, nhưng rồi bỗng ngẩng phắt đầu lên cùng với hai thị vệ của mình, nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm rền ở xa. Vó ngựa chấn động mạnh từ xa đến gần, nghe như dòng người đông đúc. Phạm Thanh Thần còn ngơ ngác, nhưng hai người hầu đã tái mặt, cơ thể căng ra, chẳng quan tâm điều gì, vội vã ngăn cản trước người lang quân nổi điên, đề phòng người đến —— chẳng lẽ toán truy bình đã đuổi tới?

Sao có thể đuổi cùng giết tận như vậy? Chẳng nhẽ bọn chúng nhận ra thân phận của lang quân?

Tiếng vó ngựa đến gần, thấy là thiên quân vạn mã, hai người hầu càng thêm tuyệt vọng. Bọn họ muốn động thủ, liều chết đánh một trận để cho lang quân cơ hội chạy trốn, nhưng bất giác, họ thấy người ngồi trên lưng ngựa, dẫn đầu đại quân không phải là gã thủ lĩnh tiên phong của quân địch.

Giáp trụ của bọn họ là trang phục binh mã Nam quốc!

Lại nhìn kỹ hai lang quân dẫn đầu, một người là thiếu niên uy phong lẫm liệt, khí phách kiên cường, ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén, lúc này lại chỉ thờ ơ nhìn lướt qua. Mà lang quân thanh niên bên cạnh lại vô cùng anh tuấn, khí chết tướng mạo như thế, khắp thế gian chẳng thấy được nhiều.

Hai thị vệ lẩm bẩm:

“Lục tam lang…”

Hiện tại người hầu của thế gia đại tộc ở Nam Dương, có ai không biết tân thứ sử – Lục tam lang Kiến Nghiệp?

Lục Quân ngồi trên lưng ngựa cụp mắt nhìn xuống, ánh mắt như dao quét đến Phạm tứ lang nhếch nhác, đang quỳ trên tuyết. Lập tức vẻ mặt Phạm Thanh Thần căng ra, lúc này thấy Lục Quân không khác gì gặp đại địch, trong lòng gã càng dâng lên cảm giác hoang đường của số mệnh.

Hơi thở của Phạm Thanh Thần ngày càng dồn dập.

Lúc này, Hành Dương vương Lưu Mộ vốn không để ý cũng nhìn sang. Ánh mắt Lưu Mộ rơi lên người Phạm Thanh Thần, nhìn kỹ y phục của gã: “Ngươi biết người này?”

Dĩ nhiên là hắn hỏi Lục Quân bên cạnh.

Trong chốc lát, ánh mắt Lục Quân thay đổi rất nhanh, chỉ trong thời gian một hơi thở, gặp lại Phạm Thanh Thần ở nơi hoang dã này, chàng không cần ai giải thích, cũng đã nhạy bén đoán được nguyên nhân hậu quả. Gương mặt tuấn tú của lang quân bất chợt lạnh xuống, không thèm che giấu sát ý khi nhìn Phạm Thanh Thần.

Đột nhiên, bắp thịt trên người Lục Quân căng lên, gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay siết chặt dây cương… Điều này khiến Lưu Mộ cảm thấy Lục Quân muốn nhảy xuống ngựa, trực tiếp ra tay giết kẻ vô tình bắt gặp đó.

Nhưng Lục Quân chỉ lạnh lùng mở miệng: “Hướng nào?”

Không đầu không đuôi, không giải thích câu hỏi. Ít nhất là khiến Hành Dương vương đã hỏi Lục Quân, nhưng không nhận được câu trả lời phải sầm mặt.

Phạm Thanh Thần cười như khóc, nghĩ bụng Lục tam lang không hổ là Lục tam lang, vừa thấy gã đã đoán được mọi chuyện. Ngực Phạm Thanh Thần vô cùng khó chịu, trước mắt biến thành màu đen, gã run run giơ tay chỉ hướng. Lục Quân giục ngựa quay đầu bỏ đi, nhanh chóng phân phó: “Giữ người lại, canh chừng bọn chúng cho kỹ. Nếu ba người này trốn được, xử theo quân pháp!”

Chàng nhanh chóng cưỡi ngựa lao vào rừng tuyết, đến và đi như một cơn gió, không giải thích gì thêm.

“Tướng quân?” Binh mã sau lưng nghi ngờ nhìn Hành Dương vương.

Hành Dương vương trầm ngâm liếc nhìn mấy người Phạm Thanh Thần, nói: “Nghe theo sai bảo của Lục tam lang.”

Rồi hắn dẫn theo số binh mã còn lại, gấp gáp đuổi theo Lục Quân chạy như bay.

Nhất định là chuyện này có liên quan tới La Linh Dư.

Lục Quân là người trước sau vẫn luôn trầm tĩnh, lúc ở Kiến Nghiệp, có mấy lần Lưu Mộ chĩa mũi nhọn vào chàng và Trần vương, nhưng cũng không thấy Lục Quân cuống lên bao giờ. Song mấy ngày qua, Lưu Mộ lại rất nhiều lần thấy được sự lo âu mà Lục Quân che giấu. Lưu Mộ thấy lạ, nghĩ bụng:

La Linh Dư, La Linh Dư… Rốt cuộc là nữ lang thế nào mà có thể khiến mọi người đều điên cuồng vì mình?

Từ Lục nhị lang Lục Hiển, Tề tam lang Tề An cho Lục tam lang Lục Quân, còn cả lang quân xa lạ gặp được trong đêm nay nữa… ít nhiều gì cũng có liên quan tới La nữ lang.

Trong lòng Lưu Mộ dâng lên hứng thú, đồng thời cũng có cảm giác mất mát khó tả. Cảm giác kỳ quái đó khiến hắn cảm thấy, thực ra hắn cũng có thể, cũng có thể…

***

Từ đêm đen cho đến tận trời sáng, vẫn liều mạng chạy trốn.

Tuyết vẫn rơi trong chốn hoang vu, trận tuyết không to không nhỏ, nhưng người chạy trong tuyết vẫn cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.

La Linh Dư nằm trên lưng ngựa, được ngựa chở lại có cảm giác toàn thân run rẩy. Mặt nàng nhợt nhạt, cánh môi run rẩy, hai răng va vào nhau cầm cập. Lúc chạy ra khỏi miếu, vì quá hốt hoảng nên nàng đã làm rơi áo khoác trên người. Chạy suốt một đường, bóng đêm càng dày đặc, tuyết càng lúc càng rơi lớn, cho tới khi chân trời hửng sáng, nàng lại càng thấy lạnh cóng.

Thế nhưng truy binh sau lưng vẫn đuổi theo nàng!

Gã thủ lĩnh kia đích thân dẫn binh đuổi theo nàng!

La Linh Dư vốn không giỏi cưỡi ngựa, bất cứ hoạt động nào cần vận động là nàng đều không giỏi. Trên đường chạy trốn, nàng chỉ có thể nằm phủ phục trên ngựa, phần trong bắp đùi kẹp chặt bụng ngựa đã bị ma sát xước da, đau tới mức chết lặng. Suối tóc nàng xõa tung trên lưng, đen nhánh như thác đổ, càng tôn lên tròng mắt như băng tuyết, gương mặt như men ngọc của nữ lang.

Tay La Linh Dư run rẩy, nắm chặt cây trâm rút từ trên tóc xuống. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng quá tệ, mà kỹ thuật của quân đội địch quốc sau lưng lại quá cao cường, đồng thời ngựa của đối phương cũng khỏe hơn nhiều, còn ngựa của nàng sau khi trải qua một ngày một đêm chạy nhanh, tinh thần đã thấm mệt. Vì để kích thích con ngựa, La Linh Dư vừa nắm chặt bờm không để mình bị hất văng, vừa đâm mạnh trâm xuống lúc ngựa thả chậm tốc độ.

Ngựa hí dài một tiếng thê lương, vó trước chồm lên!

La Linh Dư có cảm giác lục phủ ngũ tạng như ép lại với nhau, choáng đầu hoa mắt, thần trí mơ màng.

Nhưng tốc độ ngựa đã tăng lên!

Không chỉ có một mình nàng chạy trốn theo hướng này. Những thứ dân may mắn sống sót, được tiếng gào của nàng nhắc tỉnh, cùng chạy ra khỏi miếu bỏ trốn với nàng, có vài người đã mất hết hồn vía, hoảng hốt không biết đường nào mà lần. Mắt thấy nữ lang quý tộc cưỡi ngựa chạy ra khỏi miếu, bọn họ cũng vội vã cưỡi ngựa, đuổi theo dấu vết của nữ lang.

Nhưng bây giờ, bọn họ hối hận vì mình đã đi theo nàng!

Bởi vì thủ lĩnh quân Bắc quốc đích thân đuổi theo!

Ngựa của La Linh Dư chạy nhanh nhất, còn bọn họ lại sắp bị đại quân phía sau đuổi kịp. Đám quân nhân Bắc quốc tàn nhẫn đã không cho bọn họ cơ hội sống nữa rồi. Mọi người hét lên: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”

Đao kiếm đâm tới, roi dài vung lên, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngựa vẫn còn chạy, song người cưỡi ngựa đã bị móc câu sau lưng lôi xuống, kéo lê trên đất. Có kẻ bị đao kiếm giết chết, có kẻ bị ngựa của quân địch dày xéo. Con ngựa vốn chở bình dân chạy trối chết chợt nhẹ đi, nó quanh quẩn trong trời tuyết mịt mù, ngửi nhẹ khắp nơi, dùng mũi ủn vết máu trên tuyết.

Biển tuyết vô biên, máu tuôn xối xả trở thành sắc màu duy nhất ở nơi này.

Cô gái bình dân lúc trước vì bảo toàn tính mạng mà lôi La Linh Dư xuống nước cũng cưỡi ngựa, chạy trên cùng cung đường. La Linh Dư nghe thấy tiếng hét thê lương của cô ta vang lên ở đằng sau: “Tha cho ta, đừng giết ta, cứu mạng…”

Cô ta tránh được sự nhục mạ trong miếu, song lại không sống nổi qua đêm nay.

La Linh Dư khó nhọc quay mặt sang, mơ hồ thấy phía sau có vệt máu kéo dài một đường, chiếc váy trên người cô gái đã chết bị xé toạc, bộ ngực trắng như tuyết cùng đôi chân dài phơi ra giữa thiên hạ, ruột trong bụng bị moi ra. Vì để cứu sống mình, cô gái kia đã không thương tiếc kéo La Linh Dư xuống nước, nhưng trời cao công bằng, báo ứng đã tới… Con ngươi La Linh Dư co rụt, bình tĩnh dời mắt đi.

Đội quân sau lưng cười như điên dại: “Dừng lại! Còn chạy nữa, thì kết cục cũng sẽ giống những kẻ này!”

La Linh Dư không đoái hoài gì. Ý chí nàng vẫn rất kiên định, sự máu lạnh khi đối mặt với hiểm cảnh khiến truy binh ngạc nhiên. Nghe thấy nhiều tiếng khóc kêu la sau lưng như thế, đã thấy kiểu chết vô cùng ghê rợn của cô gái kia, vậy mà nữ lang kia vẫn làm như không nhìn thấy, không hề dừng lại.

Không những không dừng, nàng còn đâm cây trâm xuống bụng ngựa.

Con ngựa nổi điên, càng chạy nhanh hơn!

Bách tính đi theo sau càng lúc càng ít đi, tiếng van xin tha thứ cũng thưa dần, vó ngựa quân địch liên tục theo sát. Trời tối đen, chỉ có những bông tuyết trắng đang rơi “chiếu sáng”, để người ta nhìn rõ con đường phía trước; rồi dần dà sắc trời hửng sáng, song lúc này cánh tay nàng đã cứng đờ. Cây trâm rơi khỏi tay, *keng* một tiếng, chỉ chốc lát đã bị tuyết vùi lấp giữa đất trời.

La Linh Dư nằm trên lưng ngựa, hơi thở yếu ớt.

Trong cơn mơ màng, tầm mắt nàng nhạt nhòa biến đổi, nhất thời thấy được rất nhiều chiếc bóng.

Thấy đoạn đường từ Nhĩ Dương đến Nam Dương, thấy khói lửa chiến tranh ở Nhĩ Dương, nàng còn mơ hồ thấy được bản thân mình hồi bé, vừa khóc vừa loạng choạng bước đi, tìm kiếm thi thể trong khói lửa chiến tranh khắp thành: “Phụ thân, mẫu thân! Bá phụ ơi, bá mẫu ơi, thúc thúc ơi, thẩm thẩm ơi, ông nội ơi… Mọi người đang ở đâu vậy ạ? Con sợ lắm.”

Lúc lại thấy nàng hồi bé nấp trong thùng nước run lẩy bẩy, ôm tiểu muội muội sắp tắt thở bò ra ngoài. Nhũ mẫu ở bên cạnh chỉ biết khóc lóc nói rằng tiểu nương tử đã chết, La Linh Dư tấm bé cõng muội muội, quỳ rạp xuống dưới chân người qua đường, cầu xin mọi người cứu lấy muội muội…

“Van xin ngài cứu muội ấy, con nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!”

“Xin cho chúng con ít thức ăn, bảo con làm gì con cũng làm được.”

Nếu lúc thành Nhĩ Dương bị phá, có người cứu cha mẹ nàng thì hay quá, nếu có người cứu cả nhà bọn họ thì hay quá.

Thời gian như một vòng luân hồi.

Người năm đó đã thoát chết trong đường tơ kẽ tóc một lần, trời cao sẽ không cho thêm cơ hội lần thứ hai. La Linh Dư dẩu môi, nằm sấp trên lưng ngựa, hơi thở ngày càng yếu đi, đầu nàng trở nên đau nhức. Nàng nghĩ, mình đúng là là yếu ớt, năm xưa bé tí như thế mà vẫn còn sống được; nhưng giờ lớn rồi, cơ thể càng lúc càng yếu đuối, một chút khó khăn như thế cũng khiến nàng không chịu nổi…

“Soạt ——”

Đột nhiên con ngựa nổi điên chồm lên, bởi vì mũi tên từ phía sau đã bắn trúng ngựa. Ngựa co quắp, lập tức hất văng nữ lang. La Linh Dư mất thăng bằng, ngã xuống khỏi lưng ngựa, tóc dài dính đầy tuyết, khắp người toàn tuyết là tuyết. Chỉ trong chớp mắt, mấy con ngựa truy đuổi sát sao đã bao vây lấy nàng. Nàng tê cóng ngồi trên đất tuyết, cơ thể cứng đơ không thể nhúc nhích. Ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh sáng tù mù, nàng thấy quân địch đông nghịch xông về phía mình.

Có kẻ trong mắt lóe lên hận thù, có kẻ lại toát lên vẻ hưng phấn.

Nữ lang té ngã trên đất, nhưng giai nhân đúng là giai nhân. Tóc dài da trắng, tai đào mặt trắng, vô cùng xinh đẹp, thậm chí bởi vì áo nàng xộc xệch, bởi vì lớp trang điểm lem luốc của nàng, mà khi nữ lang yếu ớt quỳ trên đất càng khiến nhiệt huyết của đám đàn ông sôi trào, sinh ra dục vọng muốn bạo dâm ——

Mỹ nhân như thế này!

Thủ lĩnh quát lớn một tiếng, gã nhảy xuống ngựa đầu tiên, đi về phía nữ lang.

La Linh Dư ngước mặt lên, cơ thể nàng đã lạnh cóng, song ý thức vẫn còn tỉnh táo. Nàng không biết rốt cuộc mình có nói được không, có thể trưng ra vẻ mặt gì, nhưng nàng vẫn cố gắng nở nụ cười lấy lòng, hòng khiến bọn chúng bị nàng hớp hồn. Nàng dịu dàng chớp mắt, thấp giọng gọi: “Tướng quân, thiếp sẵn sàng hầu hạ người, người bảo bọn họ lui ra có được không?”

“Tướng quân, thiếp biết vài quân cơ của Nam quốc. Thiếp muốn nói cho tướng quân, chỉ cần tướng quân thương yêu thiếp…”

Mắt đám đàn ông nóng rực, thủ lĩnh cúi đầu xuống, bấu chặt vào cằm La Linh Dư, quan sát gương mặt nàng. Chạy suốt đêm, lớp đất bẩn trên mặt nàng cũng đã biến mất. Thủ lĩnh nhìn đến ngẩn ngơ: “… Không ngờ lại đẹp đến thế…”

Đúng là quá may mắn!

Hắn sốt ruột nắm lấy vai La Linh Dư, kéo nữ lang gầy gò vào lòng. Nàng nói gì hắn cũng đồng ý, luôn mồm “được được được”. Ngay tới mái tóc xõa dài trên tay hắn, cũng đẹp tới mức khiến tướng quân Bắc quốc run lên. Hắn cúi đầu muốn hôn lên tóc nàng, bất chợt đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng mũi tên xé gió.

Chỉ trong phút chốc, tất cả trở nên kinh hãi, nhìn mũi tên màu đen từ phía sau bắn đến, ghim thẳng vào ngực của tướng quân phe chúng.

Đám quân nhân vội thúc ngựa xoay lại: “Kẻ nào ——”

Tại nơi hoang vu đầy tốt, thiên quân vạn mã từ bốn phía lao đến, tạo thành một vòng tròn vây kín bọn chúng.

Lang quân sầm mặt cầm cung tên trong tay, lại bắn thêm một mũi tên nữa. Mũi tên lại ghim vào cơ thể gã đàn ông đổ trên người La Linh Dư.

Sau mũi tên đó, lang quân lạnh lùng kéo cung lắp tên, tiếp tục bắn mũi tên thứ ba. Mũi tên đen xoắn vòng phá tuyết, lao thẳng về phía kẻ đã chết kia…



La Linh Dư thở dốc, cơ thể như lấy lại nhiệt độ, nàng đẩy gã đàn ông đè nặng trên người mình ra.

Ngước hàng mi phủ đầy sương tuyết lên, nàng kinh ngạc nhìn kỹ.

Quân đội Nam quốc đông nghịt bao vây xung quanh, lao đến tấn công toán lính tiên phong Bắc quốc. Thiếu niên Hành Dương vương liều mạng xung phong lên trước, một mình một ngựa. Còn La Linh Dư tê cứng ngồi trên mặt tuyết, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Quân. Thấy Lục Quân bắn ra ba mũi tên liên tiếp, giết cùng một người. Kẻ kia đã chết rồi, nhưng mũi tên của chàng vẫn bay ra.

Cách núi sông vạn dặm, cách màn tuyết mênh mông, lang quân cưỡi ngựa bước đến.

Giống như trong sương mù tại Nhĩ Dương năm đó, giữa thi thể đầy đất, trong lòng tuyệt vọng cùng cực, cũng có người băng qua màn sương dày đặc, đi đến cứu nàng.

Nàng nhìn Lục Quân xuống ngựa, bước về phía nàng. Càng lúc càng nhìn rõ mặt chàng, hai mắt đen láy, áo báo trắng phau. Thời đại này rất coi trọng màu trắng, Lục tam lang mặc áo lông trắng, trong ánh sáng nhàn nhạt của đất trời, chàng sải bước tiến đến. Không thấy khí chất phong lưu đâu, nhưng gương mặt lạnh lùng của chàng lại khiến người ta nhìn chăm chú.

Nhất thời, La Linh Dư nhếch nhác cụp mắt xuống, lúc chàng đi tới, nàng chỉ cảm thấy khó chịu, xấu hổ, tự ái lẫn nhục nhã. Vừa kích động vừa ấm ức, lại vừa không muốn bị chàng thấy được dáng vẻ thảm hại của mình…



Nàng chỉ muốn để lại ấn tượng hoàn mỹ cho chàng, dù chỉ một lần.

Để chàng rung động vì nàng đến chết.



La Linh Dư cúi đầu xuống, tay chân lóng ngóng, ngón tay sờ phải vết máu lạnh băng trên đất. Thấy thi thể ngã trong vũng máu bên cạnh, theo bản năng nàng cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn.

Nàng kháng cự rụt về phía sau, thế nhưng lang quân đã ngồi xuống, ôm nàng vào lòng. Nàng thoáng thả lỏng mình ra, quanh thân đã được ấm áp trở lại, hơi thở của lang quân khiến nàng trầm mê bao trùm. Không phải hơi thở khiến nàng bất an của Phạm tứ lang, không phải hơi thở của quân địch làm nàng ghét bỏ, mà là hơi thở lành lạnh thanh mát, chỉ thuộc về một mình Lục Quân.

Lục Quân lẩm bẩm: “Linh Dư, ta đã đến rồi, đừng sợ nữa. Muội có hận ta không?”

Trong mắt nữ lang vốn không có lệ, bất chợt lúc này như muốn chảy ra. Nàng có thể cảm giác mình đang lắc đầu, nhưng nàng đang được Lục Quân ôm chặt, mặt vùi vào lòng chàng, nước mắt chảy xuống, được chàng bế lên. Nàng chợt nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi, chỉ muốn òa khóc nức nở.

Khóc cho sự tủi thân vô hạn, cho lòng tự tôn mãi mãi không có được, cho sự mừng rỡ hoang mang trong khoảnh khắc thấy chàng… La Linh Dư vươn tay ra, ôm siết cổ chàng: “Lục Quân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.