Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

Chương 25: Chương 25




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chuyện này nóng lên rất nhanh, hơn nữa đã có người phát hiện manh mối. Cô gái đi cùng với Chu Duyên Xuyên, vậy mà đã từng xuất hiện ở Weibo của Bùi Nhạc.

Lúc trước Tống Trân bị bôi đen, Bùi Nhạc đã đăng tải một bức ảnh, cô gái ngồi cùng Tống Trân và Bùi Nhạc không phải là ai khác, thật sự là nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu lần này - Hà An Nhiên.

Cũng đến lúc này, mọi người mới thông suốt, thì ra cô gái này là bạn học của Bùi Nhạc và Tống Trân.

Sau khi chuyện tình cảm bị cho ra ánh sáng, Chu Duyên Xuyên cũng không phủ nhận, chỉ đăng một trạng thái lên Weibo, hư hư thực thực thừa nhận chuyện tình cảm. Sau đó trên mạng tiếp tục xuất hiện thêm rất nhiều ảnh của hai người họ, cùng nhau ra vào siêu thị, ra vào tiểu khu, ra vào tập đoàn Chu thị, có vẻ thân phận bạn gái đã được chứng thực, không thể nghi ngờ gì nữa.

Trên mạng hiện đã đào bới thông tin của cô, nhưng chỉ biết tên họ, tuổi và chức nghiệp của cô, những thông tin khác thì rất khó tra.

Cô là chủ một phòng làm việc vẽ tranh minh hoạ, không có Weibo cá nhân, chỉ có official Weibo của phòng làm việc, vì thế cư dân mạng dồn dập chạy đến official weibo kêu gọi, nhưng trước sau vẫn không được đáp lại.

Ba người bạn gái tai tiếng mà bọn họ đào ra đều không chính xác, thì ra người ta còn có bạn gái chính quy ở phía sau.

Bởi vì chuyện tình cảm đã bị cho ra ánh sáng nên mấy ngày nay Hà An Nhiên không hề ra cửa, bên ngoài có quá nhiều phóng viên đang chờ cô, cho nên cô đành phải ở nhà làm việc, dù sao công việc của cô thì ở nhà hay đến phòng làm việc cũng không có gì khác nhau.

Thi thoảng cô sẽ nói chuyện điện thoại với Tống Trân, tâm sự cả một ngày, Tống Trân có rảnh cũng đến chơi với cô, cùng cô trò chuyện, giải sầu.

Nhưng mấy ngày nay Tống Trân khá là bận rộn. Mỗi ngày đều có công việc chưa làm xong, Cẩm Tú đã được công chiếu một đoạn thời gian, hơn nữa trước đó không lâu còn có Ô Long, danh tiếng của Tống Trân chỉ tăng chứ không giảm, dần dần trở nên quen thuộc trong tầm mắt của quần chúng, không biết bao nhiêu nhà quảng cáo, nhà đầu tư đều muốn hợp tác với cô ấy.

Hôm nay vừa kết thúc một hoạt động phát ngôn cho một hãng đồ trang điểm, vừa về lại hậu trường, Tống Trân đã nhận được tin nhắn từ Hà An Nhiên, hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm, đương nhiên Tống Trân sẽ không cự tuyệt, nhanh chóng nhắn lại.

Thay quần áo xong, đi ra bên ngoài, cô xoay người nói với trợ lý: “Em về trước đi.”

“Chị Trân, chị Phinh Đình nói em phải đưa chị về nhà.”

Tống Trân phất tay với cậu ta: “Không cần, có người đến đón chị rồi, không cần em đưa đâu. Em về trước đi, bên chị Phinh Đình chị sẽ tự mình nói.”

Trợ lý thấy cô kiên trì như vậy thì cũng không tiện nói gì nữa, đành phải trả lời: “Vậy được rồi, em về trước, chị cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ, biết rồi mà.”

Trợ lý đi ngược hướng với cô, sau khi trợ lý đi rồi, Tống Trân liền nhấc chân đi đến chiếc xe đang đậu cách mình không xa.

Đi đến chiếc xe, Tống Trân đưa tay gõ cửa kính.

Cửa sổ xe hạ xuống, Hà An Nhiên cười nhìn Tống Trân.

“Lên xe đi.”

Tống Trân mở cửa xe ngồi vào, sau đó đưa tay cởi khẩu trang trên mặt xuống.

“Sao hôm nay cậu lại ra ngoài? Không sợ bị phát hiện à?” Tống Trân trêu chọc.

“Còn không ra nữa thì mình sẽ mốc meo.” Hà An Nhiên khổ não đỡ trán.

Tống Trân cười: “Giờ mới biết bạn gái ảnh đế không dễ làm nha.”

“Biết rồi.”

“Lát nữa chúng ta đi ăn gì?”

Hà An Nhiên mím môi suy nghĩ, đột nhiên búng tay rồi nói: “Hay là chúng ta đi ăn đồ ăn Hồ Nam đi, mình biết một nhà hàng bán đồ ăn Hồ Nam đặc biệt chính tông, hơn nữa vị trí còn rất kín đáo.”

“Không thành vấn đề.”

...

Hà An Nhiên mang Tống Trân đến một nhà hàng bán món ăn Hồ Nam, sau khi dừng xe, hai người đi vào.

Tầng một của nhà hàng là đại sảnh, trong đại sảnh ngồi đầy khách, tiếng trò chuyện cùng tiếng ly rượu chạm vào nhau vang lên không dứt, lúc này chính là lúc náo nhiệt nhất.

Hai người lên tầng hai nhà hàng, cách bố trí trên tầng hai không khác tầng một lắm, nhưng mỗi bàn ăn ở tầng hai đều có bình phong, có không gian riêng tư nhất định.

Chọn được chỗ ngồi, Tống Trân gọi phục vụ đến để chọn món.

Tốc độ phục vụ rất nhanh, hai người còn chưa uống xong một ly trà thì đồ ăn đã được bưng lên.

Cả bàn đầy món ăn Hồ Nam, nhìn ngon miệng đến mức khiến người ta chảy nước dãi.

“Mình đi vệ sinh chút, cậu cứ ăn đi.” Hà An Nhiên nói.

Tống Trân gật đầu với cô: “Đi đi.”

Sau khi giải quyết, cô rửa tay, sau đó chuẩn bị trở về. Nhưng cô còn chưa đi được vài bước thì bị chú ý bởi một đôi nam nữ trong hành lang cách cô không xa.

Người đàn ông khoác vai cô gái, người đàn ông đó mặc một bộ tây trang màu đen, không quá đẹp trai nhưng khí chất rất tốt, vừa nhìn là đã biết không phải người bình thường, không biết hai người đó đang nói cái gì, trên mặt người đàn ông có nụ cười nhẹ, còn cô gái bên cạnh mang khẩu trang, không nhìn thấy được biểu tình trên mặt.

Nhưng giọng cô gái ấy lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.

Ánh mắt Hà An Nhiên và cô gái ấy giao nhau, cũng chỉ là một cái chớp mắt, cô ta liền dời mắt đi, nhưng Hà An Nhiên vẫn nhận ra.

Bùi Nhạc?

Người đàn ông nhận thấy được cô gái thất thần, anh ta cúi đầu hỏi cô gái đó sao thế.

Cô gái đó ngẩng đầu nhìn anh ta, ở bên tai anh ta nói gì đó, người đàn ông liền buông lỏng bàn tay đang đặt trên vai cô gái ra.

Cô gái đó nhấc chân đi đến chỗ Hà An Nhiên, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua cô, sau đó đi vào phòng vệ sinh nữ.

Hà An Nhiên do dự một chút, sau đó vẫn xoay người đi vào theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.