Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 7: 7: Ngươi Cứ Luôn Nhìn Ta Làm Cái Gì




Cuối cùng toàn bộ các pháp sư kia đều quỳ xuống.

Đám tông sư Vân Xuân Sinh tự nhiên là không quỳ, ngược lại ngẩng đầu mà đứng, có một loại cảm giác bất khuất.

Pháp thuật công hội bên kia, chỉ có hai người chưa quỳ xuống, một là Đông Bắc mã tiên Trần đại tiên, một người là Trần bảy túi. Hai người này cũng hướng Tinh Nguyệt Nô khom mình hành lễ.

Tinh Nguyệt Nô không nhìn bất luận kẻ nào, đi thẳng tới trước mặt Vân Xuân Sinh, đứng lại, nói: “Diệp Thiếu Dương là học trò của ngươi?”

Thanh âm nói chuyện cũng không phải của Quỷ di nữa, thanh âm hư vô kỳ ảo, nhưng rõ ràng đứng ở trước mặt ngươi, thanh âm lại như là đến từ phương xa.

Vân Xuân Sinh ho khan một tiếng, nói: “Không sai, là đồ đệ của sư đệ kia của ta, cũng là Mao Sơn ta đích truyền.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, thiếu chút nữa hộc máu, mình từ khi nào thành đồ tôn của lão, vậy không phải vượt bối phận sao? Nhưng câu “Mao Sơn đích truyền” kia của lão trái lại cũng không nói gì sai.

Tinh Nguyệt Nô nói: “Tóm lại là đồ đệ tốt Mao Sơn ngươi dạy dỗ.”

Vân Xuân Sinh cười nói: “Đúng là như thế. Ta đoán, thượng tiên sẽ không làm khó hắn một thiếu niên mới vừa xuất sơn chứ?”

Tinh Nguyệt Nô trầm mặc một chớp mắt, nói: “Hắn đã làm khó ta.”

Nói xong, xoay người đi đến phía trước các pháp sư quỳ ở trên mặt đất, nói: “Pháp thuật công hội ta, một lòng làm việc vì giới pháp thuật nhân gian, dốc lòng bồi dưỡng đệ tử mấy chục năm, chỉ một mình Trương Hiểu Hàn, có thể nói tài năng rường cột của giới pháp thuật, hôm nay lại mất mạng trong tay Diệp Thiếu Dương, mười năm công phu của pháp thuật công hội ta, hủy hoại chỉ trong chốc lát, các vị đều là thần tử trung thành của pháp thuật công hội ta, hôm nay có thể liên hợp vây giết Diệp Thiếu Dương, trả công đạo chúng ta cũng là của các vị!”

Thời khắc bày tỏ lòng trung thành đã đến, mọi người nhìn quanh lẫn nhau, trong lòng đều rõ, chỉ cần có thể giết Diệp Thiếu Dương, pháp thuật công hội tất có hậu báo… Nhưng vừa nghĩ đến ngay cả Trương Hiểu Hàn cũng không phải đối thủ của tên biến thái này, mình khẳng định không phải đối thủ nha, cứ như vậy trực tiếp đi qua quả thực đúng là chịu chết. Nhưng… Bọn người này lập tức học được kề vai chiến đấu, sau khi đứng dậy, tất cả yên lặng hướng Diệp Thiếu Dương đi qua vây quanh.

Nhiều người như vậy…

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nhìn đám đông hướng mình bên này tràn tới, cũng không sợ hãi, trong lòng lập tức làm sẵn chuẩn bị chiến đấu.

Đám người Tứ Bảo lập tức vây đến bên cạnh hắn, nhưng vẫn quá ít người.

Lúc này, mấy đại tông sư bọn Vân Xuân Sinh mang theo đệ tử của mình đi tới.

“Các vị, các người…”

“Ngươi là tương lai của giới pháp thuật ta, chúng ta đã thương lượng, cần không tiếc mọi sự trả giá bảo hộ ngươi!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ta không phải…”

“Không cần cảm tạ chúng ta, chúng ta làm như vậy không chỉ vì các ngươi, mà là vì tương lai của toàn bộ giới pháp thuật.”

Đám người Vân Xuân Sinh cũng hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, không nói gì thêm.

“Còn có hắn!” Liễu Trần thiền sư nắm chặt tay Tứ Bảo, nói, “Ta cũng không hỏi ngươi làm sao mà học được La Hán Kim Thân, ngươi đã thân mang tâm pháp, vậy là đệ nhất đệ tử của phật môn ta, hôm nay vi sư tất nhiên bảo vệ ngươi chu toàn!”

Tứ Bảo và Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, đều là khuôn mặt tràn đầy cười khổ.

Thanh Vân Tử chen đến bên người Diệp Thiếu Dương, kéo kéo tay áo hắn, nói: “Đại ca ca, anh nhất định không thể chết được!”

Ngay cả sư phụ cũng đến đây…

“Là ngài nhất định không thể chết được.” Diệp Thiếu Dương nói từ đáy lòng, đây chính là sư phụ của mình, nếu ở nơi này có gì không hay xảy ra, mấy chục năm sau, ai đi Diệp gia thôn cứu mình, lại truyền thụ mình một thân đạo pháp?

Nhưng… Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới một cái nghịch biện, nếu sư phụ ở đây, vì bảo hộ mình mà chết, như vậy mấy chục năm sau, không có ai đi Diệp gia thôn cứu mình bị trúng thi độc, như vậy… Mình cũng không có khả năng có cơ hội đứng ở chỗ này, pháp thuật công hội vây công tự nhiên cũng sẽ không tồn tại, sư phụ cũng sẽ không phải chết…

Như vậy, toàn bộ sự kiện nơi nào là bắt đầu, nơi nào là kết thúc đây?

“Ôi đệch, người ta sắp đánh tới đây rồi, cậu ngẩn người cái gì thế!” Tứ Bảo huých Diệp Thiếu Dương một cái nói.

Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, nghĩ đến mình ở lúc này lại nghĩ về những điều đó, cũng muốn ngất. Lập tức túm lấy tay Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ, nói: “Tôi cho hai người các cậu một nhiệm vụ quang vinh nhất, các cậu nhất định phải bảo vệ tốt cậu ta nha.”

“Đứa nhỏ ngốc này, là ai thế?” Tứ Bảo thốt ra, lập tức bị Diệp Thiếu Dương đánh một chưởng ở trên cái đầu trọc, nói, “Đừng nói lung tung, đây là Thanh Vân Tử!”

“Thanh Vân Tử…” Tứ Bảo sửng sốt một phen, vừa muốn mở miệng, lại sợ người khác nghe thấy, tiết lộ thân thế Diệp Thiếu Dương, vì thế ghé vào bên tai hắn nói: “Sao lại cùng tên với sư phụ cậu?”

“Cùng tên cái em gái cậu! Đây là sư phụ tôi!” Diệp Thiếu Dương ghé vào bên tai hắn nói.

Tứ Bảo nhìn Thanh Vân Tử ngốc nghếch, ngẩn ra tại chỗ.

Vân Xuân Sinh giọng sang sảng hướng đám người bao vây tới hô: “Các người đều là đồng nghiệp giới pháp thuật ta, hôm nay vì pháp thuật công hội, muốn cùng chúng ta binh đao binh đao, tự giết lẫn nhau sao?”

Đám người Vân Xuân Sinh ở giới pháp thuật vẫn là rất có uy vọng, vừa hô như vậy, những người đi ở phía trước lập tức đều đứng lại, trên mặt đều có chút chần chờ, dù sao chuyện này, thật sự có chút không vẻ vang. Huống chi đối phương là đại tông sư giới pháp thuật, có chút không xuống tay được.

Vân Xuân Sinh lại nhìn Tinh Nguyệt Nô nói: “Ngươi pháp thuật thông thiên, muốn giết Diệp Thiếu Dương, dứt khoát hạ thân phận, tự mình động thủ là được, vì sao phải gây xích mích giới pháp thuật tự giết lẫn nhau, đây là cái gọi là duy hộ đối với giới pháp thuật của ngươi sao?”

“Việc trên đời, không phá thì không xây được, việc hôm nay, cũng là không thể không như thế, các ngươi thế mà lại mưu toan ngược thuỷ triều mà đi, vậy thì không có gì phải khách khí. Mấy người các ngươi, đi chặn mấy vị này trước!”

Tinh Nguyệt Nô ra lệnh một tiếng, các đệ tử pháp thuật công hội còn lại ở bên người cùng nhau lao đi, các đệ tử này từ nhỏ đã bị pháp thuật công hội tẩy não, đối với quyền uy của giới pháp thuật không có ý kính sợ gì cả, nghe thấy mệnh lệnh, lập tức lao đi. Chỉ có Lô Hiểu Thanh vẻ mặt do dự, chưa hành động, Tinh Nguyệt Nô cũng không để ý tới gã.

Tinh Nguyệt Nô lại mệnh lệnh mọi người, hướng Diệp Thiếu Dương triển khai vây công.

Không thể không nói, một chiêu này của Tinh Nguyệt Nô rất cao minh, đám đông pháp sư trước đó do dự chưa tiến lên, quan trọng là ngại bởi địa vị của mấy lão nhân, không quá dám động thủ với bọn họ, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương, lại là không có khúc mắc như vậy, lập tức triển khai vây công.

“Chúng ta vừa đánh vừa lui, đi hướng dưới núi!” Diệp Thiếu Dương lên tiếng nhắc nhở.

Người ta cũng đánh tới cửa rồi, muốn giết mình, Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không thánh mẫu đến mức không dám xuống tay với bọn họ, chẳng qua, dù sao nhiều người như vậy, mình không muốn tạo thành nhiều sát nghiệt như vậy, huống chi đối diện còn có Tinh Nguyệt Nô tọa trấn, căn bản là đánh không lại.

Chỉ có xuống núi trước rồi nói tiếp.

“Diệp Thiếu Dương phải không, lão phu trái lại muốn tới gặp ngươi chút!”

Một bóng người từ chéo bên cạnh lao tới, vồ về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là một lão nhân râu bạc, cảm giác có chút quen mặt, Phục Minh Tử bên cạnh đột nhiên quát: “Trần đại tiên, ngươi cũng thật là một con chó ngoan nha.”

Diệp Thiếu Dương lập tức muốn lên, gã này là Đông Bắc mã tiên trong vè thuận miệng, Trần đại tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.