Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 48: 48: Người Ở Đây Đều Lấp Lánh Chói Mắt 1




Diệp Thiếu Dương nghẹn họng cứng lưỡi.

“Ngươi sao có thể biết nhiều như vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Ta là một người đứng xem, gắt gao chú ý hành động của các ngươi, muốn biết những thứ này, không khó khăn, về phần tình huống tổ tiên người. Ta có Sơn Hải An, lui tới xuyên việt, có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra trong quá

khứ.”

Diệp Thiếu Dương cũng chưa truy hỏi lão tình huống chi tiết, hỏi: “Ngươi là bảo ta đi ngăn cản Ngô Đồng phải không, tổ tiên ta ở nơi nào, tên là gì?”

“Ở Diệp gia thôn các ngươi, tên Diệp Thừa Vượng.”

Diệp Thiếu Dương mơ hồ nhớ tới lúc trước ở trong nhà Nhị thúc xem xét gia phổ, quả thực từng nhìn đến cái tên này, hình như còn là tú tài thi rớt, lập tức nói: “Biết rồi, ta trở về sẽ làm.”

Nghĩ đến Ngô Đồng bởi vì không có được mình, ngược lại đi tìm kiếp trước của mình, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng thổn thức không thôi, chỉ là tổ tiên mình, cùng mình kiếp trước, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, vì sao cô ấy sẽ đem tổ tiên mình coi là kiếp trước của mình?

“Đây là thứ nhất. Thứ hai, theo ta hiểu biết, người của Thái m sơn, trước mắt đang tìm cô ấy, quá nửa là muốn giết chết cô ấy. Người…”

“Ngươi muốn ta bảo hộ cô ấy?” Diệp Thiếu Dương bật thốt lên bổ sung nói.

“Ngươi bảo hộ cô ấy nhất thời, có thể bảo hộ cô ấy cả đời sao?” Từ Phúc nhìn hắn, nói: “Ta muốn người tìm được cô ấy, sau đó giết chết cô ấy.”

Cái gì!!

Diệp Thiếu Dương chấn động, cả giận nói: “Ngươi đùa cái gì vậy!”

“Là như thế này. Hiện tại, cô ấy còn chưa phải chuyển thể quỷ đồng, Thái Âm sơn luôn luôn tìm kiếm cô ấy, mà nay hắn là tìm được tung tích cô ấy rồi, muốn đem cô ấy giết chết, sau đó đem hồn phách bắt đi, một giáp sau, tiến vào luân hồi, trọng sinh thành Nhuế Lãnh Ngọc, đây mới là chuyển thể quỷ đồng. Nếu cô ấy không chết, mưu lược của Thái Âm sơn liền không thể thực hiện, trăm năm sau, cô ấy sẽ không là chuyển thể quỷ đồng nữa…”

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ. “Cho nên người dẫn ta trở lại thời đại này, chính là vì để hồn phách của cô ấy không bị Thái Âm sơn mang đi, cứ như vậy, chờ lúc ta trở về, Lãnh Ngọc sẽ không là quỷ đồng nữa? Nhưng, chuyện rõ ràng đã xảy ra, sao có thể bị sửa đổi, nếu thời đại này, theo thời đại kia của chúng ta có quan hệ nhân quả, vậy ta hiện tại đi giết tổ tiên ta, chẳng phải là không có ta nữa?”

Từ Phúc gật gật đầu.

“Vậy nếu không có ta, ta là từ đâu đến, một người không tồn tại, đem tổ tiên của ta giết đi rồi?”

Từ Phúc nghe xong lời nói của hắn, ánh mắt sụp xuống, ở trong ánh mắt đầy cõi lòng chờ mong của Diệp Thiếu Dương phun ra ba chữ: “Ta không biết.”

Sau đó thở dài, “Ngươi nói loại khả năng này, ta cũng từng nghĩ, nhưng có một số việc, sẽ theo lịch sử sửa chữa

mà thay đổi, có một số sẽ không… Ta bảo người đi làm, cũng chỉ là cung cấp một khả năng thử, về phần có thể thay đổi lịch sử hay không, ta thực không biết.”

Tứ Bảo nói: “Ngươi vì sao không thử chút chứ? Ví dụ, ngươi có thể ở thời đại này giết một người, sau đó truyền tống đến một năm sau, xem người này có phải còn sống hay không, không phải cái gì cũng rõ ràng rồi sao?”

Từ Phúc liếc hắn, nói: “Ta không dám làm như thế?

Đoàn người cảm thấy lẫn lộn nhìn lão.

Từ Phúc trầm mặc một hồi, lẩm bẩm: “Sơn Hải An có thể nghịch chuyển càn khôn, vốn đã đoạt thiên địa tạo hóa, trừ phi cần thiết, ta tuyệt không làm chuyện trái với lịch sử, nếu không hậu hoạn vô cùng… Một lần này, cũng là vì ứng đối thiên kiếp, bất đắc dĩ mà làm, người bảo ta thử xem, chẳng may dẫn tới thời không hỗn loạn, ta thử được nổi sao?”

Đám người Tứ Bảo nhất thời trầm mặc.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi nói đạo lý này ta cũng biết, nhưng bảo ta giết cô ấy, đó là tuyệt đối không làm được. Có biện pháp khác hay không?”

Từ Phúc lắc lắc đầu, không nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Cô ấy cũng trưởng thành rồi, nếu người của Thái Âm sơn muốn giết cô ấy, vì sao không sớm động thủ, phải chờ tới bây giờ mới động thủ? Còn có, vì sao phải là cô ấy, Thái Âm sơn muốn khiến quý đồng chuyển thể, tùy tiện tìm người là được, cần gì nhất định phải lựa chọn cô ấy, còn thế nào cũng phải giết cô ấy, đem quỷ hồn đưa đi Thái Âm sơn, vì sao khó khăn như vậy?”

Từ Phúc nói: “Sở dĩ lựa chọn cô ấy, tự nhiên là có nguyên nhân, người đại khái không nhớ được, kiếp trước của ngươi, đã cùng cô ấy làm vợ chồng mấy đời, trăm năm sau, người là người ứng kiếp, vẫn luôn có nhân duyên tồn tại cùng cô ấy, người có cơ hội giết người nhất, tự nhiên là người thân nhất bên cạnh người… Vô luận nhìn từ một điểm nào, cô ấy đều là nhân tuyển thích hợp nhất.”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên.

Thì ra… Tất cả cái này lại là vì đối phó mình. Diệp Thiếu Dương trở nên trầm ngâm, nói: “Nhưng như vậy lại dẫn ra một vấn đề, người muốn nói thời đại kia của ta, Thái Âm sơn hoài nghi ta là người ứng kiếp, còn có thể lý giải, nhưng Vô Cực Quỷ Vương lại không có Sơn Hải An, chưa từng đi tương lai xem, hắn hôm nay làm sao biết ta là người ứng kiếp, cái này ngay cả bản thân ta cũng không biết, cũng không tin.”

“Ngươi cũng không cần không tin. Chuyện này, phải bắt đầu nói từ tổ tiên người Diệp Pháp Thiện…” Nói đến đây, Từ Phúc trở nên do dự, hồi lâu không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương thật không dễ gì nghe được bí mật có liên quan thân thể mình, nhịn không được ra sức thúc giục hắn.

Từ Phúc châm chước mãi, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Diệp Pháp Thiện sau khi chết, thần hồn tiến vào Thanh Minh Giới, tu hành mấy trăm năm, dựa vào cơ duyên to lớn cùng thiên phú tuyệt hảo, rốt cuộc chứng Hỗn Nguyên đại đạo, lúc ấy hắn đã vô dục vô cầu, tâm nguyện duy nhất chính là có thể dẹp yên Thái Âm sơn, bởi vậy mới không nghe khuyên bảo, một mình tới Quỷ Vực.

Ở trước khi tiến vào Quỷ Vực, hắn từng nói với ta, nếu hắn một đi không trở lại, ngàn năm sau, Diệp gia tất nhiên có hậu nhân nổi tiếng, là thiên tài tu đạo, kế thừa di chí của hắn… Ta tung hoành ngàn năm, chứng kiến tổ tông ngươi, đều là hạng người bình thường, hoặc vô duyên với tu đạo, chỉ có người… Sinh gặp thiên kiếp, thiên phú dị bẩm, lúc thiếu niên lại có cơ duyên lớn, kế thừa Mao Sơn đại đạo… Người tu hành thu hoạch, nên thuộc về cơ duyên cùng cố gắng của cá nhân người dân tới, nhưng thiên phú của người, người cho rằng tự nhiên mà có sao?”

Diệp Thiếu Dương nhíu lại hai hàng lông mày, nhìn chằm chằm lão, chờ đợi lão nói tiếp.

“Thiên phú của ngươi, là đến từ tổ tông người Diệp Pháp Thiện, dù sao chảy trong xương cốt cũng là máu Thiên Sư, Diệp gia các ngươi nhất mạch truyền thừa, đến một thế hệ này của ngươi, cuối cùng lại xuất hiện một thiên tài đạo môn.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đừng nói lung tung, ông ấy lại không phải cha ta, cũng hơn một ngàn năm rồi, có huyết mạch gì có thể truyền tới ta một thế hệ này?”

“Tôi biết.” Tứ Bảo vỗ bờ vai hắn một cái, “Cái này gọi là di truyền cách đời, tựa như một số tật bệnh nào đó, thành viên gia tộc đều có gien tiềm tàng, nhưng không phải mỗi người đều sẽ phát bệnh…”

“Đừng nói bừa.” Diệp Thiếu Dương chưa đợi hắn nói xong liền cắt ngang, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Nhà cậu gien di truyền có thể di truyền hơn một ngàn năm!

Từ Phúc nói: “Lúc ấy Diệp Pháp Thiện nói như vậy, tất nhiên có đạo lý của hắn, ta không biết hắn dùng thủ đoạn gì, nhưng lời hắn từng nói, rốt cuộc vẫn thực hiện một điểm này, người lại không thể không thừa nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.