Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 39: 39: Ta Không Phải Là Lâm Phàm 2




Bích Thanh nằm ở trên tảng đá, trên người chỉ đắp áo dài của mình, bên trên lộ ra hai vai, phía dưới… Hai đầu gối trở xuống, lộ ra hai ống chân cùng bàn chân trắng như tuyết, mặc kệ vẻ mặt xấu hổ và giận dữ như thế nào, bộ dạng này nhìn qua, đều tự mang một loại khí tức điềm đạm đáng yêu, ít nhất Diệp Thiếu Dương là cảm giác như vậy.

“Ngươi bảo ta giúp người lấy ra xá lợi tử, có lợi gì?”

“Ta có thể không giết ngươi.”

“Móa! Ngươi thật sự có thể mở mồm được sao.” Diệp Thiếu Dương phản ứng rất lớn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ngươi phải làm rõ, hiện tại là người bị thương, ta muốn giết ngươi cũng chỉ là chuyện một tay, người lại còn nói ra loại lời này…”

“Vậy ngươi cứ giết ta, bằng không ta nếu khôi phục, tất nhiên giết người, trừ phi người đáp ứng cứu ta.”

“Ngươi đây là logic gì vậy, được rồi được rồi, ai bảo ta là người tốt chứ, nhưng bảo ta cứu người cũng được, người trả lời ta một vấn đề, người đã thân như vậy với Lý Hạo Nhiên, người nhất định cũng biết hắn là từ tương lai mà đến chứ?”

Bích Thanh nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ồ, người đã biết, vậy ta muốn hỏi người một chút, người quen biết Tô Mạt không, chính là sự

muội của Lý Hạo Nhiên ở thời đại kia của ta, ta hình như từng nói với người, hai người các ngươi

bộ dạng giống nhau như đúc.” Bích Thanh trầm ngâm một phen, nói: “Cô ấy là một luồng thần niệm của ta, theo sự huynh ta cùng nhau dấn thân vào luân hồi, ở bên cạnh hầu hạ hắn, bản tôn ta luôn luôn ở trong cổ mộ kia tu hành.”

Thì ra là thế, trách không được Tô Mạt bề ngoài giống cô ta như đúc, thì ra chỉ là một luồng thần niệm của cô ta…

Trong lòng Diệp Thiếu Dương không khỏi có chút thổn thức, nói: “Vậy lúc ta ở trong cổ mộ hỏi ngươi, ngươi nói không biết.”

“Tuy là một luồng thần niệm của ta, nhưng ở trong luân hồi, cũng đã sinh ra ba hồn bảy vía, chúng ta không ở một cái thời không, ta làm sao biết cô ta đang làm những gì.”

“Đợi chút, ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, cho dù người luôn luôn tu luyện ở cổ mộ, cũng vẫn sẽ đi theo thời gian chứ… ý tứ của ta là, đương đại chẳng lẽ còn có một người khác nữa?

Bích Thanh trầm mặc một chớp mắt, nói: “Ta của thời điểm đó, có thể đã chết.”

“Đã chết?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, sau đó nghĩ thông giống với toàn bộ mọi người mình ở thời đại này nhìn thấy, ở thời đại kia của mình, sớm đã chết rồi, nhưng ở thời đại này, bọn họ vẫn còn sống. Nhưng mà… Người không phải yêu sao, ngươi sao có thể chết?”

“Diệp Thiếu Dương, ta hiện tại không có rảnh nói những thứ này với người, hai tên Bàn Cổ tăng kia là bị người đuổi đi rồi sao, bọn họ rất nhanh sẽ dẫn người tới đây, người còn không ra tay, thì không cứu được ta.”

“Được rồi, ta cứu người trước rồi nói. Nói xá lợi tử ở chỗ nào trên người người?”

“Ở huyệt Linh Hư của ta.” Khi nói đến ba chữ huyệt Linh Hư, thanh âm Bích Thanh cũng hạ thật sự thấp.

Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình. Huyệt Linh Hư, là một chỗ đại huyệt của nửa thân trên, đầu mối then chốt khống chế khí tức nửa người vận chuyển, một khi bị phong tỏa, khí tức không thông, dùng sức thế nào nữa cũng không phát huy được.

Thủ pháp của hòa thượng kia thật ra không có vấn đề, nhưng khiến Diệp Thiếu Dương khó xử là… Huyệt Linh Hư ở giữa ngực người ta, hơi lệch về bên trái, bộ vị đó… Thật sự có chút mẫn cảm.

“Ngươi cái này. Ta không tiện xuống tay, ta nếu là làm, người sau khi khôi phục, khẳng định muốn giết ta.”

“Ta không giết người, ngươi nhanh lên đi.” Bích Thanh cau mày, làm tốt chuẩn bị chịu đựng tất cả.

“Ngươi vì sao không huyễn hóa ra chân thân? Lời mới ra khỏi miệng, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng ý thức được hỏi ngu: cô ta hiện tại một thân khí tức bị phong tỏa, lại đang bị trọng thương, xá lợi tử không trừ, ngay cả chân thân cũng không cách nào biến ảo, đây vốn là thủ đoạn pháp sư phật môn bắt tà vật, vây khốn huyệt vị kinh mạch, khiến khí tức bất động, miễn cho biến hóa chạy thoát.

“Vậy ta sắp động thủ, ngươi… Ta đây là cứu người, người đừng nghĩ nhiều.”

Bích Thanh nhắm mắt lại, cắn môi, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Diệp Thiếu Dương nửa quỳ ở trên mặt đất, một tay xốc lên một góc áo dài, đem tay thò vào, đánh giá vị trí, mò mẫm qua, kết quả sờ trật một chút…

Cả người Bích Thanh run lên, trợn mắt trách mắng: “Ngươi sờ đi đâu vậy.”

“Xin lỗi xin lỗi, không phải cố ý!”

“Diệp Thiếu Dương, ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám mượn cơ hội này khinh bạc ta, ta nhất định phải giết ngươi!” Bích Thanh hạ thấp thanh âm, “Bên phải một chút, không đúng, qua, bên trái một chút…”

Diệp Thiếu Dương cuối cùng chạm đến vết thương, xá lợi tử ở ngay bên trong, nếu là nhân loại, ngực bị đánh vào một cục đá như vậy, đã sớm chết rồi, nhưng Bích Thanh là đại yêu có tu vi, lục phủ ngũ tạng cũng có thể đúc lại, tự nhiên không có gì trở ngại.

“Ta nói, có chút đau, người hiện tại không có tu vi hộ thể, kiên nhẫn một chút.” Diệp Thiếu Dương dùng sức cạy xá lợi tử, Bích Thanh lập tức kêu thảm thiết một tiếng.

Một tiếng hét thảm này truyền tới trong khe núi, lại là bị Tứ Bảo cùng Bánh Bao nghe thấy. Hai người này từ trên núi hai bên trái phải đi xuống, vừa vặn mò đến trong khe núi, vốn cũng không tính đi hướng phía kia của Diệp Thiếu Dương, nghe thấy một tiếng hét thảm này, cảm thấy hồ nghi, trước sau đi qua.

Tứ Bảo ở phía trước, vòng qua khe núi, vừa muốn gọi tên Diệp Thiếu Dương, đảo mắt thoáng nhìn một màn này, nhất thời máu mũi thiếu chút nữa phun ra, vội vàng đem Bánh Bao túm đến phía sau, thấp giọng nói: “Không thích hợp trẻ em, người đi qua một bên!”

Tiếp tục nhìn qua, Diệp Thiếu Dương vì mượn lực, cả người hầu như ghé vào trên thân Bích Thanh. Mà trên người Bích Thanh, chỉ khoác một cái áo dài của Diệp Thiếu Dương, một tay Diệp Thiếu Dương còn từ bên dưới thò vào, sờ soạng ở chỗ không nên nhất, Bích Thanh cau mày, hơi hé miệng, thỉnh thoảng rên rỉ vài tiếng.

“Oh my god…” Tứ Bảo giật mình che miệng, “Son dưỡng mặt hàng này, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm mà, ngay cả nữ yêu cũng không buông tha, còn to gan lớn mật như vậy.”

“Cái gì thế, ta xem chút!” Bánh Bao muốn thò đầu qua, bị Tứ Bảo mạnh mẽ tóm chặt, đi trở về vài bước, tránh ở trong bụi cỏ. “Chúng ta đừng đi qua, hỏng việc tốt của người ta. Móa nó, son dưỡng tên gia súc này…”

Một màn hương diễm này, khiến Tứ Bảo cũng có chút hỗn độn, đè Bánh Bao, nhưng tiểu tử này cái gì cũng chưa nhìn thấy thấy Tứ Bảo thần bí như vậy, càng thêm muốn nhìn một chút chuyện là thế nào, ồn ào mãi.

“Các người ở đó làm gì thế, qua đây đi.” Diệp Thiếu Dương nghe thấy động tĩnh, đầu cũng không ngẩng lên nói một câu.

“Không không không, cậu cứ làm việc trước, chúng tôi chờ.” Tứ Bảo ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ.

Diệp Thiếu Dương cũng không để ý đến hắn, vận chuyển cương khí, áp chế linh lực của xá lợi tử, đem nó từ trong cơ thể Bích Thanh lấy ra.

“A..” Bích Thanh thở phào một cái.

“Ra rồi, hiện tại cảm giác thoải mái rồi chứ.”

Bích Thanh hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt có chút phức tạp, nói: “Người đi ra trước, ta điều tức một phen.”

“Ừm.” Diệp Thiếu Dương cũng sợ cô ta xấu hổ, xoay người rời khỏi, đi qua tìm Tứ Bảo.

“Xong việc rồi?” Tứ Bảo thấy Diệp Thiếu Dương đi tới, mặt cười gian hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.