Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 30: 30: Chiêu Lòe Loẹt Này Của Ngươi Là Cái Gì 1




Diệp Thiếu Dương lười dài dòng với hắn, một mình đi về phía trên lộ đài bên ngoài. Không bao lâu Tứ Bảo đột nhiên đuổi theo ra, nói với hắn: “Tôi nhớ rõ, cậu trước kia tựa như từng nói, thời điểm Từ Phúc xuất hiện, trên Sổ Sinh Tử sẽ xuất hiện tin tức của hắn, căn cứ cái này, âm ty có thể tập trung vị trí của hắn, cậu còn nhớ rõ lúc trước âm ty chính là dựa vào cái này đuổi bắt Từ Phúc khắp nơi không, hiện tại chúng ta cũng có thể đi âm ty tìm Thôi phủ quân, bảo ông ấy hỗ trợ tra xem Sổ Sinh Tử, không chừng có thể tìm được tin tức của Từ Phúc thì sao?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Cậu là hoài nghi, Từ Phúc vẫn ở lại thế giới này?”

“Đương nhiên, hắn không có lý do đem cậu ném ở đây không để ý nữa, rất có khả năng đang giám thị cậu.”

Nói đến đây, hai người không tự chủ được hướng bốn phía nhìn lướt qua, đương nhiên không có khả năng nhìn thấy manh mối gì. Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng mà Thôi phủ quân không gặp tôi.”

“Tìm tiểu bạch kiểm đi, ngươi không phải nói hắn tin tưởng cậu, tìm hắn hỗ trợ, thử chút đi, cho dù hy vọng không lớn, chung quy cũng tốt hơn so với cái gì cũng không làm.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, trái lại động tâm, cùng nhau về phòng, bố trí xong pháp đàn đi âm, đột nhiên nhớ tới tình huống lần trước đi âm, nói với mọi người: “Thôi phủ quân lần trước đem tôi đuổi ra, từng nói không cho phép tôi tiến vào âm ty một bước nào nữa, tôi không tiện đi tiếp, mọi người thay tôi đi một chuyến đi.”

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ và Diệp Thiếu Dương giống nhau đều là người từ ngoài đến, ở âm ty thời đại này không có người quen nào, vì thế đoàn người thương lượng một phen, cuối cùng mời Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên Chân Nhân vất vả thay.

Hai người cùng nhau làm phép, xuyên qua hư không, tới Phong Đô thành. Hai người đều là Thiên Sư nhân gian, cũng không phải lần đầu tiên đi âm, ở âm ty coi như là quen mặt, rất dễ dàng vào thành, đi thẳng tới Thiên Tử điện, vốn là tính tìm người đi vào thông báo Tiêu Dật Vân, kết quả vừa lúc nhìn thấy Tiêu Dật Vân đi vào bên trong, hai người vội vàng đi lên chào hỏi.

“Là các ngươi.” Tiêu Dật Vân chắp tay nói, “Là Diệp Thiếu Dương bảo các ngươi đến à?”

“Hắn không tiện đến, đành phải bảo chúng ta đến hỗ trợ.” Hai người cũng vội vàng hành lễ.

Tiêu Dật Vân cười, nói: “Khéo, các ngươi biết ta vì sao ở cửa không, bởi vì ta vừa tiễn bước hai người, cũng là đến vì Diệp Thiếu Dương… Biết là ai không?”

Hai người tự nhiên lắc đầu.

Tiêu Dật Vân nói: “Thôi, ở đây nói cũng không thích hợp, chờ gặp được Diệp Thiếu Dương, mọi người cùng nhau nói đi, đi thôi, ta theo các ngươi đi một chuyến.”

Ba người cùng nhau xuyên qua hư không, xuất hiện ở khách sạn.

Tiêu Dật Vân vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức cười lạnh. “Ngươi ngày hôm qua thật uy phong nha, trên Đào Hoa sơn đại chiến một trận, giết Trương Hiểu Hàn, danh chấn thiên hạ, ngươi có biết hôm nay thảo luận trong âm ty tất cả đều là về ngươi hay không!”

“Thảo luận ta? Bọn họ lại không biết ta là ai, thảo luận cái gì.” Diệp Thiếu Dương rất kinh ngạc.

“Thì bởi vì không biết ngươi là ai, mới cần thảo luận, giới pháp thuật nhân gian, âm ty tự nhiên cũng chú ý, xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên sẽ dẫn lên chấn động. Không ít người ở mọi nơi điều tra nghe ngóng lai lịch của ngươi, có người cũng điều tra nghe ngóng đến Thiên Tử điện rồi.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, lông mày nhíu lại, nói: “Lần này rất phiền toái nhỉ, ta vốn không muốn lưu lại quá nhiều dấu vết ở thế giới này.”

Tiêu Dật Vân nói: “Cái đó không quan hệ, dù sao bọn họ cũng không biết ngươi là đến từ nơi nào, có người đến Thiên Tử điện hỏi thăm, phủ quân đại nhân tự nhiên không có khả năng lộ ra. Hơn nữa so sánh với ngươi, một trận chiến kia của Thanh Ngưu tổ sư và Tinh Nguyệt Nô, hấp dẫn càng nhiều người chú ý hơn nữa.” Nói đến đây, Tiêu Dật Vân cũng thở dài, “Một đời đạo tông, cứ thế ngã xuống, ngay cả chúng ta cũng thật cảm hoài.”

Tứ Bảo cười nói: “Tiểu bạch kiểm, ngươi từ bao giờ thâm trầm như vậy, đây không phải phong cách của ngươi nha.”

Tiêu Dật Vân nhìn Tứ Bảo, phát hiện không quen biết hắn, lập tức giật mình, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ai tiểu bạch kiểm!”

“Quên giới thiệu.” Diệp Thiếu Dương lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng giới thiệu lẫn nhau cho bọn họ, Tiêu Dật Vân biết được Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ đều là hảo hữu tương lai của mình ở nhân gian, nhất thời có chút hỗn độn, cũng không tiện bày ra thái độ gì nữa.

Diệp Thiếu Dương nói: “Một trận chiến này của Thanh Ngưu và Tinh Nguyệt Nô, có ai người hoài nghi đến thân phận của hắn hay không?”

“Không thể nào, hắn vốn ở trong lục đạo luân hồi chứng đạo, mọi người đều biết đến, đột nhiên xuất hiện, cũng sẽ không dẫn tới mọi người tò mò bao nhiêu, nhiều nhất là cảm thấy hắn là chứng đạo chứng xấp xỉ rồi, thấy giới pháp thuật nhân gian có nguy hiểm, muốn vung tay kêu gọi, cũng là bình thường.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy các ngươi thì sao, âm ty các ngươi đối với chuyện pháp thuật công hội muốn thống trị giới pháp thuật nhân gian, có thái độ gì?”

Tiêu Dật Vân nhún vai, nói: “Không có thái độ, âm ty không quản chuyện nhân gian, chỉ cần pháp thuật công hội không phải trắng trợn ở nhân gian giết người phóng hỏa, âm ty cũng sẽ không quản. Càng không cần nói Hiên Viên sơn và nhân gian như cây liền cành… Nhưng, âm ty phổ biến cho rằng, nếu Hiên Viên sơn dốc toàn bộ lực lượng, giới pháp thuật nhân gian là không thể ngăn cản, mặc kệ dùng phương thức nào, khẳng định có thể chúa tể giới pháp thuật.”

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Nằm mơ đi.”

Mao Tiểu Phương nói: “Đừng thảo luận những đại sự này nữa, Tiêu lang quân, lúc trước ngươi nói có người đi tìm ngươi hỏi thăm chuyện Thiếu Dương Tử, là chuyện gì?”

“Ồ, là hai cô nương.” Tiêu Dật Vân hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Một người tên là Ngô Đồng, một người tên là Diệu Tâm, ngươi đều quen biết chứ.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Đừng nói nhảm, bọn họ đi âm ty làm gì?”

“Muốn xem Sổ Sinh Tử, xem xem kiếp trước của ngươi… Phải nói là ngươi lúc này, họ tên là gì, ở nơi nào.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong càng thêm kinh ngạc.

“Bọn họ… Muốn muốn làm gì?”

“Chưa nói, bọn họ trước kia từng đi âm xử lý sinh hồn, từng có tiếp xúc với ta, cũng không tính là quá thân quen, lần này tìm ta, nhưng sự tình liên quan trọng đại, ta quả thật không tiện hỗ trợ, cũng không giúp được, tin tức trên Sổ Sinh Tử, ta cũng không thể tùy tiện xem.”

Phượng Hề thở dài, nói: “Lão đại, này ta có thể đoán dược ra, nhất định là Ngô Đồng cô nương không có được anh, muốn đi thăm dò kiếp trước của anh, xem thích hợp bên nhau hay không…”

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu được, sững sờ không nói được gì, nói không nên lời cảm thụ thế nào.

“Ngươi rất được nha, cô nương xinh đẹp như Ngô Đồng, thế mà lại chung tình với ngươi…” Tiêu Dật Vân vốn đang muốn nói giỡn, thấy sắc mặt Diệp Thiếu Dương không đúng, đem câu nói kế tiếp nuốt xuống.

Diệp Thiếu Dương nói: “Bọn họ hiện tại đi đâu rồi?”

“Bọn họ chưa từ bỏ ý định, đi Luân Hồi ti, hình như nói là ở Luân Hồi ti có người quen, ý đồ thăm dò một phen ghi chép đầu thai của ngươi.”

Trên Sổ Sinh Tử, ghi chú rõ tên họ cùng sự từng trải của toàn bộ sinh hồn nhân gian, nhưng cũng không phải ghi chép duy nhất, Luân Hồi ti bên kia cũng có một quyển, nhưng không thông linh thần diệu như Sổ Sinh Tử, là viên công tự mình ghi lại. Luân hồi, là chuyện can hệ lớn nhất của âm ty, bởi vậy tất cả quỷ hồn từ Thiên Tử điện hoặc Sâm La điện, âm tào địa phủ các nơi xử lý tới đây đầu thai, đều phải ghi chép chi tiết tiền căn hậu quả, hạch chuẩn tên họ, giới tính, địa điểm đầu thai… các tin tức của kiếp sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.