Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 24: Lạc Tâm Hồn




Mạc Ly cũng không rõ rốt cuộc Hàn Tử Tự dùng thủ đoạn gì mà khiến nhiệm vụ sáu thùng nước y phải gánh mỗi ngày giảm thành hai. Nếu không phải Hàn Tử Tự thấy thời gian Mạc Ly xuống núi lấy nước tiện cho hai người một mình ở cùng một chỗ, phỏng chừng hai thùng kia cũng miễn.

Mạc Ly đương nhiên biết nội tình nhất định có bàn tay Hàn Tử Tự nhúng vào, nhưng y có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không thấy trên dưới trong chùa bất thường chi, liền đành xí xóa việc này.

Vì thế mỗi sáng y xuống núi, lúc nào cũng thấy Hàn Tử Tự một thân cẩm bạch trường bào đã sớm đứng chờ bên giếng nước. Mạc Ly cũng từng nghĩ tới việc đổi giờ xuống núi để tránh Hàn Tử Tự, nhưng người này giống như thông thiên, kiểu gì cũng vẫn tóm được y, rồi sau Mạc Ly cũng mệt mỏi chuyện ứng phó, dứt khoát mặc kệ.

Sự xuất hiện của Hàn Tử Tự đương nhiên khiến nhiều chuyện phức tạp thêm.

Ví dụ như lúc nào hắn cũng giành việc gánh nước lên núi, thật không ngờ với thân phận tôn quý hiển hách như hắn, còn mặc một thân nhìn là biết tuyết tàm ti bào, thế mà lại chịu gánh hai cái thùng gỗ đáy đen xì như nông dân, thật chẳng hợp mắt chút nào.

Hàn Tử Tự không chỉ giành gành nước, còn càng lúc càng nhân cơ hội kéo Mạc Ly lại ôm ấp, nói buổi sáng lạnh.

Nếu Mạc Ly có thể tự lên núi thì còn không thấy xấu hổ, nhưng Hàn Tử Tự lại không cam lòng thấy Mạc Ly khổ cực, vì thế mỗi lần đều ôm y, mặc kệ Mạc Ly có phản đối hay không đều mạnh mẽ bế y tới tận cửa sau của sơn tự.

Tất cả kháng nghị và bất mãn của Mạc Ly giành cho Hàn Tử Tự đều giống như lấy nắm đấm đấm vào bịch bông, tức khắc lực tác động khỏi cần nói, đáng kể là bất thình lình, dần dần khơi gợi cho người ta một cảm giác ấm áp đáng quyến luyến.

Mạc Ly bắt đầu sợ hãi cái cảm giác không thể khống chế ấy.

Y vốn tưởng, đã trải qua biết bao khổ cực, tâm tình y sẽ như nước đọng, sẽ không còn bất kỳ gợn sóng nào nữa. Nhưng hiển nhiên vết sẹo của y đã khá lên, khiến người ta tạm quên đi đau nhức. Vô luận là Hàn Tử Tự hay Văn Sát, đều đã từng động tâm động tình, bức tường thành cao cao lũy trúc tựa hồ đang bị bọn họ dỡ xuống từng viên gạch, không thể phủ nhận những thân thiết cùng khả ái của Bạch Oa, Hắc Oa. Mạc Ly thậm chí không biết, tương lai một ngày nào đó, liệu pháo đài đại diện cho sự đau đớn có bị bọn họ hoàn toàn công hãm hay không.

Băn khoăn khiến người ta bất an, Mạc Ly vô thức đổ hết thảy tâm tư về Hàn Tử Tự.

Khi trời đã muộn, đột nhiên y bị tiếng chuông làm bừng tỉnh, mới phát giác mình đã sớm lâm vào ma chướng mà bản thân sợ nhất.

Tầm tình Mạc Ly không yên, cũng không kiềm nén được, liền không giữ quy củ gì nữa mà tới quỳ trước cửa phòng phương trượng.

Một lát sau, Mạc Ly nghe thấy thanh âm Tuệ Trần từ trong truyền ra: “Người bên ngoài có phải Vong Trần? Sao không đánh tiếng tiến vào?”

Không ngờ bị sư phụ phát hiện, Mạc Ly có chút thấp thỏm bước vào phòng phương trượng, “Sư phụ…”

Tuệ Trần vẫn ngồi thiền trên tịch tháp, mắt vẫn chưa mở, chỉ khẽ gật đầu.

“Quấy rầy thanh tu của sư phụ là đồ nhi không phải, đồ nhi nên rời đi…”

Tuệ Trần nói: “Hôm nay lòng ngươi không yên, nỗi bất an này rõ ràng đến độ ta cũng cảm nhận được, là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Mạc Ly trầm mặc một lát, gật đầu: “Bọn họ tìm tới đây.”

Thân phận “bọn họ” mà y nói, Tuệ Trần đương nhiên biết.

Tuệ Trần mở miệng: “Tại Phật trước tu tâm, gian nguy cùng trắc trở tại vô vật. Tâm vô vật, ắt vạn sự đều hư không. Sinh tử còn không quản, huống chi chỉ một người bên cạnh?”

Mạc Ly cô đơn nói: “Đáng tiếc, đồ nhi chưa đạt tới cảnh giới tĩnh mịch, tâm tình lúc nào cũng không thoát khỏi bọn họ.”

Tuệ Trần thở dài: “Điều đó nói lên rằng, lòng ngươi vẫn có hai người họ, nên thủy chung vô pháp giải sầu, còn tích tụ tại thần, đương nhiên không thể đạt đến cảnh giới vô vật vô ngã.”

Mạc Ly nghe Tuệ Trần nói vậy, chợt bừng tỉnh trong cơn mơ hồ, cảm thấy cuộc đời này mình hình như không còn cách nào thoát khỏi cái gì đó, trong lòng càng bực bội.

“Đồ nhi cầu xin sư phụ chỉ đường lạc lối…” Mạc Ly quỳ gối bên chân Tuệ Trần, bất giác rơi lệ.

Lúc này Tuệ Trần mới mở mắt, buông hai chân đang xếp bằng xuống Phật tháp. Mạc Ly thấy vậy, vội vàng gạt lệ, đứng dậy dìu Tuệ Trần.

Tuệ Trần đi tới góc phòng, cầm một một cây mộc chất chấp trượng, vẽ một vòng quanh Mạc Ly.Tuệ Trần nói: “Ngươi xem, đây là gì?”

Mạc Ly sửng sốt, hồ nghi đáp: “Dạ… một vòng tròn?”

Tuệ Trần lại nói: “Như ngươi nhìn thì thực đây là một vòng tròn, nhưng theo ý ta, kỳ thật chẳng là gì.Nếu ngươi xem sự tồn tại của hai người đó là trở ngại, vậy giống như giam cầm chính trái tim ngươi trong vòng tròn được vẽ đây, bởi có họa địa vi lao, có thể nói, thế bất khả nhập.Chướng ngại do tâm sinh, hiện tại ngươi chỉ mới nhìn thấy cái vòng vây lấy ngươi, nhưng đã quên, vượt qua vòng tròn ấy, bên ngoài còn thế giới bao la vô tận.”

Mạc Ly nghe lời này thì tỉnh ngộ, hai tay chắp vào: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm.”

Tuệ Trần không đáp, lại quay lại trên tháp. Mạc Ly cũng biết cuộc trò chuyện đã chấm dứt, liền an tĩnh rời khỏi cửa.

Đạo lý mà Tuệ Trần giảng, y hiểu. Chỉ là, muốn coi hắc bạch hai người đó là vô vật, y có làm được không?

Hôm sau, Mạc Ly lại xuống núi, gặp Hàn Tử Tự bên giếng nước như mọi ngày.Nhớ lời dạy của Tuệ Trần đêm qua, Mạc Ly không cho phép mình nhìn Hàn Tử Tự.

Hàn Tử Tự cũng phát hiện sự khác thường của Mạc Ly, giơ tay sờ lên trán y: “Hôm nay làm sao vậy, khó chịu?”

Mạc Ly lắc đầu không đáp.

Hàn Tử Tự vỗ vỗ vai Mạc Ly, cảm giác thực mềm dày mà ấm áp, gần đây hắn cố ý sai người dùng chất vải tốt may tăng bào, còn lặng lẽ đem tăng bào đặt vào bao phân cho Mạc Ly.

“Đúng rồi, đây là ngân hồ bì cừu Văn Sát bảo ta đem cho ngươi, hắn nói ngươi thích chiếc áo choàng này nhất, hôm nay khí trời trở lạnh, đem cho ngươi biết đâu có thể dùng được.” Dứt lời muốn khoác tấm bì cừu lên cho Mạc Ly.

Mạc Ly lùi sau một bước, nói: “Giờ ta ăn chay lễ Phật, không thể dùng thứ sát sinh nghiệp chướng này, với ý tốt của Văn Sát, nhờ ngươi thay ta từ chối.”

Hàn Tử Tự thấy thái độ cự tuyệt của Mạc Ly như vậy, tựa hồ bất giác trở lại nguyên hình mấy ngày trước, trong mắt ánh lên nỗi cô đơn khó nén, “Ta chỉ nói đưa tới, về phần nhận hay không, sau này ngươi lưu lại tự nói với Văn Sát đi.”

Mạc Ly không nói gì, Hàn Tử Tự cũng biết mình vừa nặng lời, ngữ khí lại mềm xuống.Tiến lại một bước, kéo Mạc Ly vào lòng, Hàn Tử Tự nói: “Đừng giận, là ta sai, xin lỗi.”

Lời vừa dứt, lại kinh ngạc phát hiện trên khuôn mặt Mạc Ly là hai giọt lệ trong.

Hóa ra, Mạc Ly nghe thấy Văn Sát không bao lâu nữa cũng sẽ lên Tĩnh Thiện tự, trong lòng lại trở nên rối loạn. Tuy vẫn nghĩ đến lời Tuệ Trần, nhưng nỗi khó chịu ức chế trong tâm liền giống như suối nước phun lên từ mặt đất.Đối mặt với một Hàn Tử Tự y còn đắn đo thế này, nếu thêm Văn Sát, y sẽ ra sao?

Thảo nào Tuệ Trần nói, cả đời này y đã định trước vô duyên với Phật. Cái mùi vị gọi là cảnh giới tâm ngoại vô vật, sủng nhục giai vong, y chẳng những không thể đạt được, còn xác thực thêm bản thânthật dễ dàng bị thương tổn, song cũng dễ dàng bị tục nhân làm xúc động.Trong lòng uể oải vạn phần, Mạc Ly đột nhiên đẩy Hàn Tử Tự ra, thét lớn: “Ngươi có thể đừng xuất hiện trước mặt ta nữa không?Ngươi rất đáng ghét, ngươi có biết không?!”

Ta van cầu ngươi, đừng trở lại làm dao động trái tim ta vất vả mãi mới nguôi ngoai. Nam tử hậu thế gần nhau vốn là nghịch với luân thường, huống chi ta cũng thực vô pháp chọn lựa hoặc ngươi hoặc Văn Sát…

Mạc Ly không dám nghĩ tiếp nữa, thầm muốn nhanh chóng thoát khỏi Hàn Tử Tự, liền chạy về phía rừng.

Hàn Tử Tự không biết vì sao hôm nay tâm tình Mạc Ly lại biến hóa nhanh như vậy, sau khi Mạc Ly chạy trốn vào rừng, vội vàng đuổi theo.

Mạc Ly thấy Hàn Tử Tự bắt đầu theo kịp, càng cả kinh hoảng, không thèm nhìn đường mà chạy. Không may, trong rừng này có nhiều hang rắn độc ngủ đông, Mạc Ly vô thần, giẫm trúng đuôi rắn, mắt thấy con rắn kia giật mình phát ra âm thanh tín tử khe khẽ, lao đến muốn tạp vào đùi Mạc Ly.

Hàn Tử Tự kinh hãi, vọt thân xô mạnh Mạc Ly.

Mạc Ly bị xô mạnh xuống đất, lăn người đụng vào một thân thụ, trên người bị thương một chút chưa nói, đầu còn váng vất một trận.Đến khi y phục hồi *** thần, đã thấy con rắn độc kia bị Hàn Tử Tự xé thành vô số mảnh, hài cốt cùng máu tươi vung vãi dưới chân hắn.

Mạc Ly thấy sắc mặt Hàn Tử Tự có phần trắng xanh, nhưng tóm lại vẫn bình thường, cũng chột dạ hỏi: “Ngươi, ngươi không sao chứ…”

Hàn Tử Tự nhếch khóe miệng, cười cười: “Ta có thể có chuyện gì.”

Kỳ thực Mạc Ly không biết, trong chốc lát Hàn Tử Tự đẩy y, hắn đã bị con rắn gây thương tích, chỉ là thoáng chốc thừa dịp Mạc Ly không chú ý, bất động thanh sắc phong bế huyệt đạo xung quanh vết thương, ngăn nọc độc lan tràn.

May mà lượng độc cũng không lớn, bằng không sắc mặt Hàn Tử Tự sẽ không chỉ tái nhợt như thế.

Hàn Tử Tự ôm lấy Mạc Ly, nhặt bì cừu vừa mới rồi rơi xuống đất, khoác lại lên cho Mạc Ly.

Mạc Ly tự biết thẹn vì gây ra họa, *** thần bị rắn độc hù, ngược lại thanh tỉnh hơn một chút, tựa trước ngực Hàn Tử Tự không dám nói lời nào.

Hàn Tử Tự ôm Mạc Ly quay về tăng phòng, từ khi Hàn Tử Tự xuất hiện, tăng phòng của Mạc Ly lại bị lén lút đổi lại một gian đơn như cũ.

Cảm thấy thân thể mình càng lúc càng không bình thường, Hàn Tử Tự không muốn để Mạc Ly lo lắng, lấy tay vuốt ve khuôn mặt Mạc Ly, nói: “Ta về trước đây, ngày mai quay lại thăm ngươi.”

Mạc Ly lắc đầu: “Sau này ngươi đừng tới nữa, ta không muốn thấy ngươi.”

Nghe lời này, Hàn Tử Tự thở dài, cười khổ: “Ngươi nếu cứ mãi thế này… Ta không biết, rốt cục sẽ kiên trì tới lúc nào…”

Mạc Ly quay đầu lại, trong mắt ánh lên lửa giận hiếm thấy: “Ta không muốn ngươi kiên trì…”

Hàn Tử Tự đáng thương, nói: “Ly Nhi, lời ngươi, đúng là đã đả thương người…”

Tâm tình khổ sở Hàn Tử Tự toát ra, cũng lan sang cả Mạc Ly. Mạc Ly bỗng có cảm giác nghẹt thở, liền không nói nữa.Hàn Tử Tự thấy Mạc Ly không muốn nói thêm với mình, liền đứng dậy ra ngoài sân.

Đứng dưới tàng cây lão hòe, Hàn Tử Tự nhìn qua khung cửa sổ, vừa vặn thấy được tấm lưng không thèm chú ý tới mình của Mạc Ly.

Không khí ngoài sân lạnh lẽo, gió thu mang theo sương khí, chẳng mấy chốc, trên tóc Hàn Tử Tự kết lại một tầng sương.

Cũng không biết qua bao lâu, Mạc Ly thấy ngoài phòng không động tĩnh, liền không nhịn được mà quay đầu nhìn.

Tàng hòe thụ kia vẫn lay động trong gió lạnh, Mạc Ly còn tưởng mìnhsẽ vẫn thấy bóng nhân ảnh kia đứng dưới đó như mọi ngày. Nhưng giờ khắc này, nơi quen thuộc ấy chỉ còn lại vài chiếc lá phiêu bạt trong không khí.

Nhanh chóng gạt bỏ chân tướng bất minh, Mạc Ly hít sâu mấy hơi, quay trở lại bàn chép kinh Phật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.