Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 23: Muốn? Muốn Nữa Không?




Liên tiếp mấy ngày, Mạc Ly không thấy bóng dáng Hàn Tử Tự, mỗi lần loạng choạng thả thùng gỗ xuống giếng, lúc nào cũng thấy một ảo ảnh phản chiếu nơi mặt nước giếng sâu thẳm, thấy nụ cười của Hàn Tử Tự xuất hiện phía sau mình, rồi bàn tay to lớn ấm áp sẽ áp lấy tay mình, kéo mộc thùng nước kia lên đến thành giếng.

Có đôi khi khó tránh mấy chiếc lá thu xào xạc bên tai Mạc Ly, y cuối cùng vẫn nhạy cảm, thình lình quay đầu lại, hình như tìm kiếm cái gì đó, nhưng đằng sau chỉ là trống rỗng, không có ***g ngực nào chắn gió cho y.

Mạc Ly thầm cười nhạo sự ngu dại củamình.

Kiểu người như Hàn Tử Tự quả nhiên vẫn không nhẫn nại được nữa, sốt ruột lựa chọn buông tay rồi sao? Y cũng rõ ràng, thiên chi kiêu tử như họphải sống một cuộc sống ngày ngày khom mình, sao có thể chịu được. Mỗi ngày còn phải chịu cái mặt lạnh không nói năng của y, còn phải làm loại công việc lao động đốn củi nấu nước, là người bình thường mà ngày nào cũng phải làm những công việc đó còn thấy buồn tẻ chán nản, huống chi là hai người đó.

Như vậy cũng tốt, điều đó không phải rất hợp ýy sao? Tuy trong nơi sâu nhất ở đáy lòng cũng không bởi vậy mà thấy dễ chịu hay vui sướng, ngược lại, tựa hồ có chút cay đắng.

Thỉnh thoảng trở lại tăng phòng, hòe thụ ngoài cửa sổ vẫn lao xao trong gió lạnh, phát ra tiếng động rì rào, chung quy Mạc Ly vẫn bất giác mà đưa mắt nhìn lại dưới tàng cây, nơi ấy còn tồn tại một người mang theo chút cô tịch mơ hồ qua bóng cây, vẫn bí mật nhìn y không?

Công khóa của Mạc Ly từ ngày Hàn Tử Tự xuất hiện ít đi rất nhiều, nhưng lúc rảnh, Mạc Ly vẫn đến vườn rau giúp đỡ như trước kia. Chúng tiểu sư phụ ở đó đều nhỏ tuổi, còn là trẻ con, tâm tư đơn thuần, ở chung cũng thoải mái không ít.

Hôm nay đến vườn, liền thấy một tiểu hòa thượng danh gọi Giới Si đang ngồi xổm trong góc rấm rứt khóc, Mạc Ly cảm thấy kỳ lạ, liền đi tới ngồi xuống bên Giới Si, hỏi: “Làm sao vậy?”

Giới Si thấy Mạc Ly, vội vàng lau lệ đứng dậy: “Sư thúc tổ…”

Mạc Ly xoa xoa cái đầu trọc nhỏ của Giới Si, nói: “Ấm ức gì sao? Muốn trốn ở đây khóc?”

Giới Si lắc đầu, đáp: “Không, không có gì ạ…”

Mạc Ly *** mắt, thoắt một cái đã thấy vết thương đan chéo lộ ra trên tay Giới Si.“Ai đánh con đây?”

Giới Si đáp: “Thanh Thịnh sư thúc đã trở về…”

Mạc Ly nghe vậy nhíu nhíu mày.

Dù y chưa từng được gặp cái người gọi là Thanh Thịnh kia, nhưng “đại danh” của gã thì có nghe. Thanh Thịnh vai vế không vừa, nguyên lại là đệ tử của một trong bát đại chưởng luật ở Giới Luật viện, sau khi bị phát hiện phạm vào sắc giới, tức thì bị Tuệ Trần phạt diện bích suy nghĩ. Thanh Thịnh kia dù tới tình cảnh như vậy cũng không hối cải, vẫn suốt ngày oán trời trách đất, không có việc gì thì mượn những tiểu hòa thượng bối phận thấp trút giận.

[53: diện bích: diện – mặt, bích – bức tường.]

Khi Mạc Ly tới đây, đúng lúc Thanh Thịnh bị phái hạ sơn làm việc cho đại hộ nhân gia, vì vậy y và Thanh Thịnh vẫn chưa chạm mặt nhau bao giờ, hôm nay xem ra, Thanh Thịnh hẳn đã trở về từ dưới núi.

Mạc Ly thở dài: “Về phòng bôi thuốc đi, mấy ngày nay nghỉ ngơi dưỡng thương đi.”

Với một đứa trẻ chưa tới mười hai tuổi, gã Thanh Thịnh ra tay cũng thật quá nặng.

Giới Si nói: “Sư thúc tổ, như vậy không được…Thanh Thịnh sư thúc phạt con một mình trông cái sân này, nếu một cây rau chết, sẽ đánh con một roi.”

Mạc Ly cả giận nói: “Sao lại có người vô lý như thế?!” Dứt lời liền kéo tay Giới Si: “Ta đưa con đi tìm Tuệ Trần sư phụ nói lý.”

Giới Si nghe vậy vội vàng gỡ tay Mạc Ly ra: “Sư thúc tổ, không sao đâu… Thanh Thịnh sư thúc cũng là người đáng thương…Trước khi Thanh Thịnh sư thúc tới, vườn rau không như thế…”

Phỏng chừng là tiểu Giới Si trước đó đã bị Thanh Thịnh chăm sóc, không đành lòng mặc kệ nó.

Mạc Ly nói: “Như vậy đi, ta cùng con trông vườn rau, như vậy là được rồi chứ?”

Giới Si nghe vậy, cười: “Sư thúc tổ thật tốt.”

Mạc Ly để tiện trông nom vườn rau, đơn giản dọn tới ở cùng Giới Si, coi như có thêm một người nói chuyện cùng.

Ngày ấy, Mạc Ly đi nấu nước về, từ ngoài vườn rau đã thấy Giới Si ngây ngốc đứng ngoài hàng rào gỗ. Mạc Ly tiến lại vỗ nhẹ vào vai nó, Giới Si giật bắn mình.

“Sao vậy, sao ngây ra ở đây?”

Giới Si chỉ vào cánh cổng bên trong, nói: “Ừm, sao trong vườn rau của chúng ta lại có một người như thần tiên kia…”

Lúc này Mạc Ly mới ngẩng lên nhìn, đập vào mắt y là một thân ảnh hắc sắc đưa lưng về phía bọn họ.

Bóng lưng thật quen thuộc, Mạc Ly cả kinh, chưa kịp phản ứng, bóng hắc sắc kia đã lập tức chuyển thân, trông thấy Mạc Ly trở lại, lộ ra khuôn mặt sáng lạn.

“Mạc Mạc!”

Văn Sát vốn đang quan sát vườn rau đơn sơ này, nghĩ Mạc Ly ở đây, trong lòng không khỏi tức giận. Sau đó đột nhiên nghe thấy giọng Mạc Ly, cơn tức tức khắc bị quăng lên chín tầng mây.Hai bước tiến lại, Văn Sát kéo Mạc Ly đang ngẩn cả người vào lòng, “Mạc Mạc, ta rất nhớ ngươi…”

Mạc Ly tuyệt đối không ngờ sau khi Hàn Tử Tự biến mất thì Văn Sát lại thình lình xuất hiện, nhất thời quên phản kháng, ngây ra tại chỗ.

Chỉ là, cái ôm của A Vong, tựa hồ cũng rất ấm áp…

Giới Si trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người ôm nhau trước mặt, quai hàm muốn rớt xuống đất, đột nhiên kêu một tiếng: “Sư thúc tổ…”

Mạc Ly bừng tỉnh bởi tiếng gọi của Giới Si, lấy tay ngăn sự ôm ấp của Văn Sát, bực bội nói: “Ngươi tới đây làm gì…?”

Văn Sát nói: “Đương nhiên là đón ngươi về!”

Mạc Ly thấy Văn Sát nói như đương nhiên vậy, vừa tức vừa buồn cười, “Ai đáp ứng theo ngươi?”

Văn Sát lại nói: “Tất nhiên ta biết sự lợi hại của Mạc Mạc. Vốn tưởng họ Hàn kia ít nhất cũng đủ tài để chống đỡ được đến khi ta khỏi bệnh, ai ngờ trước đó không lâu nửa sống nửa chết trở về…”

Mạc Ly kinh ngạc: “Sao lại vậy?”

Văn Sát vô cùng ngạc nhiên, đáp: “Ngươi không biết? Hắn không phải vì cứu ngươi mà bị rắn độc cắn sao?”

Ánh mắt Mạc Ly có phần rời rạc: “Hóa ra lúc đó, hắn thực bị thương…Vậy, hắn đã khỏe chưa?”

Văn Sát nói: “Mạng chúng ta dai, không chết được.”

Nghe thấy Hàn Tử Tự không sao, Mạc Ly cười nhạt: “Ngươi cũng về đi, đỡ cả ta cũng bị ngươi làm phiền, ta sẽ không theo ngươi đâu.”

Văn Sát đã ngờ được phản ứng của Mạc Ly như vậy, sớm có chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, “Ngươi không chịu đi, ta đây ở lại.”

Mạc Ly cả giận: “Đây là Phật môn thanh tịnh, không dung được kẻ hồ đồ ở đây.”

Văn Sát nhún vai: “Ta cũng không ngốc như Hàn Tử Tự, ta trực tiếp lấy danh nghĩa làm khách dâng hương tới Tĩnh Thiện tự, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi khách?”

Văn Sát bất chấp đạo lý như vậy thực khiến cả người Mạc Ly vô lực, ma đầu ngày thường giết người không chớp mắt này hiện tại mà cũng lấy tiếng ăn chay lễ Phật, nói ra chắc chẳng ai tin.Mạc Ly không tranh luận với Văn Sát nữa, kéo Giới Si lại về phía mình, xoa xoa đầu nó, nói: “Con không cần ở đây quan tâm chuyện người lớn, phải làm gì thì đi làm đi.”

Giới Si trái lại lớn mật, nó nhìn Văn Sát một bộ “hòa ái”, lại gần Văn Sát hỏi: “Đại ca ca, huynh là bằng hữu của Vong Trần sư thúc tổ?”

Văn Sát vốn ngoài Mạc Ly thì không vui vẻ hòa nhã với ai, nhưng kỳ lạ, không bài xích tiểu hòa thượng này, “Tiểu tử, ta và sư thúc tổ của ngươi không đơn giản là bằng hữu…”

Nói còn chưa hết, liền bị Mạc Ly lấy tay bịt miệng.Mặt Mạc Ly hồng lên: “Ngươi nói bậy gì với con nít hả!”

Hiếm thấy Mạc Ly chủ động chạm vào mình như thế, Văn Sát vốn hơi sửng sốt, sau đó liến áp tay lên mu bàn tay Mạc Ly.

Mạc Ly lúc này mới giật mình vì hành động vô cùng thân mật của bản thân với Văn Sát, vội vàng muốn rút tay về. Nhưng Văn Sát còn lâu mới bằng lòng thả y, trái lại kéo tay Mạc Ly tới, hôn nhẹ.

Tới mức độ này, ngay cả Giới Si nhỏ tuổi cũng biết không nên phi lễ mà nhìn, nhưng“đại ca ca” trước mắt thực giống thần tiên mọi người ngày trước hay truyền miệng nhau, tuy hai tay bịt mắt, nhưng vẫn không nhịn được he hé ra coi trộm vài cái.

Với lại, mặt Vong Trần sư thúc tổ thật hồng nha, xem ra sư thúc tổ cũng rất thích đại ca ca này nhỉ?

Mạc Ly thấy Văn Sát làm khó như vậy, rõ ràng không thể nói lý với hắn, tức thì vội mở miệng: “Ngươi đừng làm con nít hiểu lầm! Còn ngại để ta mất mặt chưa đủ sao?”

Văn Sát đáp: “Vậy không để nó nhìn thấy là ta có thể làm gì đó với ngươi hả?”

Mạc Ly líu lưỡi: “Ta không nói vậy…”

Văn Sát bất chấp, ôm lấy eo Mạc Ly nhảy ra ngoài, một hai bước công phu, tiểu Giới Si đã không nhìn thấy bóng dáng hai người nữa, kích động cảm thán: “Công phu của đại ca ca thực đẹp…”

Trong thời gian hai người rời đi, rốt cục xảy ra chuyện gì, tiểu Giới Si tuy rất hiếu kỳ, nhưng cũng không có cách nào biết được sự thật. Bất quá tới tối khi nó thấy sư thúc tổ vẻ mặt tức giận trở lại phòng, dọn chăn nệm nói mình phải về đơn nhân thiện phòng của y.

Tiểu Giới Si ngốc nghếch hỏi: “Đại ca ca kia cũng ngủ cùng với sư thúc tổ?”

Mạc Ly đại quẫn, đáp: “Ai muốn ngủ cùng hắn, cho hắn ngủ dưới tàng cây hòe.”

Tiểu Giới Si không biết Mạc Ly nói thật hay không, nửa đêm buồn tiểu thức giấc, nhớ tới chuyện này, lén chuồn tới gần cửa phòng Mạc Ly nhìn trộm, quả nhiên đại ca ca một thân hắc y một mình đứng dưới tàng hòe, y phục đã kết một tầng sương.

Tiểu Giới Si nhìn từ xa xa, lòng thầm nghĩ, Vong Trần sư thúc tổ từ trước tới nay tấm lòng Bồ Tát, sao lần này lại nhẫn tâm như vậy, nói không cho đại ca ca vào nhà là thực không cho hắn vào nhà. Đại ca ca một mình ở ngoài thực đáng thương, nhỡ bị đông cứng thì sao?

Tiểu Giới Si nghĩ, có nên lấy cho đại ca ca chút y phục hay chăn mỏng trong phòng mình không, nhỡ ngày mai hắn sinh bệnh thì chết.

Tiểu Giới Si vừa định đi, chợt lại thấy cửa phòng Mạc Ly két một tiếng mở ra.Khuôn mặt Vong Trần sư thúc tổ tối lại, ra tới cửa thì mắng đại ca ca thậm tệ.

Nhưng đại ca ca tính tình thực tốt, thế mà còn sờ sờ mặt đại sư thúc tổ, hỏi: “Ngươi còn chưa ngủ ư”, giọng nói nghe thực tình, khiến tiểu Giới Si trong lòng tê dại.

Quả nhiên, Vong Trần sư thúc tổ nghe xong cũng mắng không nổi nữa, giận hờn buông một câu: “Ngươi thích đứng bao lâu thì đứng.” Dứt lời liền vào phòng.

Hồi lâu sau, chợt một thứ gì đó được ném ra từ cửa phòng Vong Trần sư thúc tổ, nện thẳng vào đầu đại ca ca. Tiểu Giới Si định nhãn nhìn lại, phát hiện là một tấm chăn, nhất thời không kiềm được tiếng cười.

Hóa ra sư thúc tổ cũng không nỡ! Vậy nó an tâm.

Một cơn gió lạnh thổi qua, tiểu Giới Si tức khắc nổi da gà.

Thực lạnh, đại ca ca đợi ở ngoài lâu như vậy chắc mệt lắm…Nghĩ nghĩ, tiểu Giới Si ngáp một cái thật to, nó cũng mệt. Chuyện của hai người họ thôi để hai người họ tự xử lý. Vì thế nó cũng lén chuồn về phòng mình, chui vào trong ổ chăn ấm áp, tiếp tục chơi cờ với Chu Công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.