Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 107: Vậy Thì Không Cần Chết




Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thuần khiết chỉ chỉ mình: “Ta, cởi quần áo?”

Cô tướng quân gật đầu: “Ta muốn bôi thuốc.”

Long Thiên Tài nhìn trái nhìn phải, Ngụy Tiểu An có lẽ nhìn thấy tướng quân ôm vương gia về lều liền thức thời không đi theo, nhưng tên hộ vệ đầu gỗ lại làm đúng chức trách đứng ở một bên. Hắn đột nhiên cảm thấy đầu gỗ này đáng yêu chết đi được, chỉ chỉ: “Bảo y đến đây đi, ngươi đi làm việc của ngươi.”

Mộc Tử bị chỉ liền tiến tới.

Cô tướng quân liếc mắt nhìn y một cái, ngồi ở ghế mềm bên cạnh, chỉ vào mặt mình: “Sức của hắn rất lớn, nhỡ như không biết nặng nhẹ, thì ngươi thương càng thêm thương.”

Long Thiên Tài cố sức đứng lên nhìn qua, con mắt trái của mặt than bắt đầu có ứ xanh, có lẽ sẽ kéo dài vài ngày. Nghĩ đến cảnh mặt than xuất hiện trước tướng sĩ với khuôn mặt này, bực tức liền mất đi một nửa, hắn tỏ vẻ xấu xa nâng cằm y lên, tấm tắc nói: “Khuôn mặt đẹp như vậy lại bị hỏng, ta thấy ngươi cũng nên bôi thuốc đi, Tiểu Hoa đâu, bảo hắn bôi cho ngươi.”

“Trước để ta bôi giúp ngươi đã.”

“Không cần, bảo đầu gỗ lại đây, ta bảo y nhẹ tay một chút là được, để ngươi bôi độ nguy hiểm rất lớn.”

“Nguy hiểm?”

“Không, là độ nguy hiểm…”

Long Thiên Tài chưa nói xong, Mộc Tử đã sắp đi tới bên cạnh, nhưng giương mắt nhìn thấy tiểu vương gia đang sờ cằm tướng quân, hai người ngồi rất sát nhau, liền ôm quyền nói: “Tiểu nhân xin cáo lui.”

“…” Long Thiên Tài không thể tin nổi: “Ta có thể biết nguyên nhân được không? Hoàng huynh đã bảo ngươi không được rời ta nửa bước cơ mà?”

Mộc Tử vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hoàng thượng nói nếu trong trường hợp trừ tiểu nhân ra chỉ có hai người vương gia và Cô tướng quân, đồng thời khoảng cách của cả hai không tới nửa bước, thì tiểu nhân phải tự lui ra ngoài.”

“…” Long Thiên Tài đột nhiên rất muốn biết đại ca hắn là cái dạng gì.

Mộc Tử không nói nhiều nữa, xoay người đi ra ngoài.

“Này, chờ một chút!” Long Thiên Tài kêu lên, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với mặt than, nhưng không cẩn thận động đến thắt lưng, hắn nhất thời “ Ai u” một tiếng ngã về phía sau. Cô tướng quân tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay ra đỡ, cùng lúc đó Mộc Tử nghe thấy quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng này.

Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, một chữ cũng không thốt ra được.

Mộc Tử nhìn tư thế hai người, lại không thấy vương gia muốn sai bảo gì, liền yên lặng quay đầu tiếp tục đi, xốc màn che bước ra ngoài.

Long Thiên Tài: “…”

Cô tướng quân cẩn thận đỡ hắn nằm xuống giường, trầm mặc một chút rồi hỏi: “Vương gia, ngài muốn tự cởi hay để ta giúp ngài cởi?”

Long Thiên Tài giật mình hoàn hồn, cọ cọ vào trong giường: “Không được, để buổi tối Ngụy Tiểu An bôi sau.”

“Bị thương phải xử lý ngay mới tốt.”

“Thôi, để buổi tối đi, không thì bây giờ ngươi gọi Ngụy Tiểu An đến cũng được.”

Cô tướng quân nhìn hắn một lát, nhẫn nại hỏi: “Vì sao không cho ta làm? Ghét ta?”

Long Thiên Tài không phải người khó tính, tuy rằng được giáo dục tử tế, nhưng qua mấy năm du học, hắn không e dè việc cởi quần áo trước mặt người cùng giới. Nhưng đó là ở thế giới trước kia của hắn. Hiện tại không hiểu sao hắn lại đến nơi này, tuy rằng vẻ ngoài không đổi, nhưng hắn không phải là vị tiểu vương gia trước đây, mà người nam nhân trước mặt đang vì tính tình hắn thay đổi mới có tâm tư kia với hắn, nên mới phải lưu ý.

Hắn nghiêm túc nhìn mặt than: “Được rồi, chúng ta nói rõ ràng, trước đây ta có tình cảm ở phương diện kia với ngươi, ngươi biết rồi đúng không?”

“Nhưng hiện tại ta không thích ngươi, mà ngươi…” Long Thiên Tài nói, “Ngươi có cảm giác với ta, ngươi biết không?”

Cô tướng quân chấn động, trầm mặc một lát: “Không biết.”

“Hiện tại ta nói cho ngươi biết, ngươi có tình cảm với ta.”

“Vì sao ngươi lại biết?”

Long Thiên Tài trừng mắt: “Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào?”

Cô tướng quân lại im lặng, vẫn là hai chữ: “Không biết.”

Long Thiên tài lấy tay đỡ trán, Cô tướng quân nói: “Vương gia, bôi thuốc.”

“Bôi đi, bôi đi,” cuối cùng thì Long Thiên Tài cũng chịu thua, nằm xuống giường, “Ngươi cởi giúp ta.”

Vì vậy Cô tướng quân để thuốc sang một bên, cúi đầu cởi nút thắt giữa hai vạt áo tiểu vương gia, sau đó cởi tới đai lưng, rồi lại áo trong, từng lớp từng lớp, lộ ra làn da trơn tuột nhẵn nhụi.

Tiểu vương gia hơi gầy một chút, đường cong của xương quai xanh cực kỳ mượt mà xinh đẹp, thân trên hắn dựa vào đệm mềm, thắt lưng nhỏ nhắn hơi cong vào trong, mang theo chút yếu đuối mà lại có sức hút kỳ lạ, làm cho người ta nhìn không muốn rời mắt.

Cô tướng quân bỗng nhiên cảm thấy trong lòng xuất hiện một cảm giác khác thường, nhưng nhất thời không bắt được, cũng không rõ là cái gì, chỉ có thể đè xuống cầm thuốc lên: “Vương gia, xoay người lại đi.”

Long Thiên Tài lười biếng ừ một tiếng, vừa định xoay người thì dừng lại, con ngươi đảo một vòng, đĩnh đạc nói: “Cứ như vậy mà bôi.”

Cô tướng quân kinh ngạc: “Vương gia?”

“Ừm, ngươi vòng tay qua là được mà.”

Cô tướng quân trầm mặc một lát, đành phải làm theo, y chấm chút thuốc vào tay, vòng qua thắt lưng hắn, chậm rãi xoa.

Y dùng sức vừa phải, lòng bàn tay ấm áp, chút đau đớn khi bị ấn vào không hề khó chịu mà lại thoải mái, Long Thiên Tài không khỏi nhắm mắt, thích thú cong cong khóe miệng.

Thân trên tiểu vương gia không có gì che chắn, đập thẳng vào mắt, ngay cả lông mi run run đều nhìn rất rõ ràng, hắn nghiêng đầu, một lọn tóc từ bên tai rơi xuống phía trước, từ xương quai xanh trượt xuống, chạm vào làn da trắng ngần, Cô tướng quân nhìn không chớp mắt, chỉ cảm thấy cảm giác không thể nắm bắt kia phát ra rõ ràng, tim không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Nhiệt độ trên thắt lưng tăng lên, Long Thiên Tài mơ hồ cảm giác được, phát ra tiếng hừ nhẹ mềm nhũn trong cổ họng, hiển nhiên là đặc biệt hưởng thụ.

Thanh âm này rất nhẹ, đột nhiên tiến vào màng nhĩ, như là độc dược tràn ra xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, như thể trong lòng có vật gì bỗng nhiên nổ tung. Cô tướng quân giật mình, thậm chí ngừng thở, con ngươi đột nhiên vừa sâu vừa trầm xuống.

Long Thiên Tài cảm thấy lực đạo bên hông mạnh hơn, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng tăng cao, liền mở mắt. Trong nháy mắt nhìn thẳng vào đôi mắt người kia, hắn híp mắt một lúc, bỗng nhiên ngồi dậy, tay đang chống ở bên cạnh bất chợt sờ xuống phía dưới của y.

Cô tướng quân cứng đờ, vội vàng nắm cổ tay hắn, nhất thời có chút bối rối, giọng nói khàn khàn: “Vương gia…”

Long Thiên Tài không rút tay về ngay, bàn tay chỉ cách dục vọng kia một lớp quần áo, y ngẩng đầu nhìn thẳng vào con ngươi trong suốt của tiểu vương gia, chăm chú nói: “Ta không phải… có bất cứ ý muốn bất kính nào với ngươi, ta…”

Long Thiên Tài đối diện với y, ánh mắt người trước mặt phẳng lặng mà trầm ổn kiên định, không giống chút nào tên sát thủ luôn tươi cười ôn hòa kia, hắn nên sớm phát hiện ra mới phải. Hắn nhìn y, thầm nghĩ bây giờ mình có muốn người này tự sát y chắc chắn cũng sẽ làm theo, liền thở dài, đang muốn mở miệng thì đột nhiên màn che bị xốc lên, ba người đi vào.

Sau khi từ miệng Ngụy Tiểu An biết đầu đuôi câu chuyện, Bạch Liên vô cùng kinh hãi, thật không tin nổi Cô tướng quân cũng sẽ khi quân phạm thượng. Nhưng y biết thái độ làm người của tướng quân, nếu lúc này vương gia giận dữ cầm đao đòi chém, tướng quân cũng sẽ đứng tại chỗ cho hắn chém, không một câu oán giận.

Y lo lắng vội vàng tới đây, nhưng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí y bắt đầu nghĩ, nếu đến chậm một chút, có phải là tướng quân sẽ bị thất thân rồi?

Ngụy Tiểu An đứng ở phía sau, thấy thế thì há to mồm, vương gia ngài đang sờ chỗ nào của Cô tướng quân vậy… A, vương gia ngài rốt cục cũng dũng cảm lên rồi! Cuối cùng cũng thông suốt rồi!

Mộc tử mặt không đổi sắc, nhìn không chớp mắt, áng chừng cự ly hai người kia, thầm nghĩ chỉ cần hai người bên cạnh đi ra ngoài là y có thể lui ra rồi.

Đầu tiên Long Thiên Tài nhìn cái tay còn chưa rút về của mình, tiếp đến là bàn tay mặt than đang nắm lấy tay mình cùng nét ẩn nhẫn trên mặt y, sau đó mới chậm rãi chuyển hướng sang ba người kia, nghẹn ngào nói: “Không phải như các ngươi nghĩ đâu, các ngươi… Nghe ta giải thích…”

“…” Ba người kia im lặng, thời gian như ngừng lại ở giây phút này.

Long Thiên Tài cắn môi: “Các ngươi nghe ta giải thích, thật sự ta không định cường gian y… Là y có ý định với ta…”

“À…” Ngụy Tiểu An và Bạch Liên ngơ ngác trả lời, Mộc Tử thì cứ im lặng mãi, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn tay phạm tội của tiểu vương gia, ý tứ như muốn nói: chính ngài có tin được không?

“…”

Như bị điện giật, Long Thiên Tài rụt tay về: “Thật sự ta…” Hắn há miệng lại ngậm miệng, không biết phải nói gì mới đúng, xoắn xuýt một lát bỗng nhiên nhìn về phía mặt than, bi phẫn nói: “Ngươi cũng nói gì đi, có đúng là lỗi của ngươi hay không?”

Cô tướng quân vô cùng xấu hổ, đầu tiên là bị ba người kia nhìn thấy, sau lại bị vương gia tỏ vẻ đáng thương vặn hỏi, cảm giác trong lòng đã biến mất từ lâu, dục vọng cũng rút lui, y gật đầu nói: “Phải.”

Long Thiên Tài vội vàng nhìn ba người kia, vẻ mặt đầy chờ mong, Mộc Tử im lặng, Bạch Liên vẫn một chữ: “À…”

Ngụy Tiểu An nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương gia ngài mặc quần áo vào trước đã, không thì cảm lạnh bây giờ…” Hắn tiếp tục cảm khái, vương gia nhà hắn quá anh dũng luôn!

“…” Long Thiên Tài lần thứ hai nghẹn ngào: “Các ngươi… các ngươi cho rằng ta cởi quần áo dụ dỗ hắn đúng không, dụ dỗ không được thì ra tay có đúng không?”

Bạch Liên hai mắt nhìn trời, Ngụy Tiểu An không đáp, còn Mộc Tử, y nghĩ thầm vương gia đang hỏi, chủ tử hỏi thì y phải thành thật mà trả lời, liền im lặng một chút rồi thật thà đáp: “Khởi bẩm vương gia, phải.”

“…”

Khóe miệng Bạch Liên mím chặt, hiển nhiên là đang nhịn cười không nổi rồi. Ngụy Tiểu An sùng bái nhìn Mộc Tử, nghĩ thầm lá gan của đại ca hộ vệ thật lớn, chuyện này cũng dám nói.

Cô tướng quân đầu óc đang hỗn loạn, nghe thấy lời nhắc nhở của Ngụy Tiểu An mới nhận ra, vội vàng lấy chăn bọc kín tiểu vương gia, y nhìn người nào đó, vội ho một tiếng: “Vương gia…”

“Thôi đi, đừng có gọi ta…” Long Thiên Tài phẫn hận tránh khỏi tay y, cầm quần áo mặc lên người, “Cả đời này ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa. Ta thực ra là đã chết rồi, chỉ là cơ duyên xảo hợp mới tới nơi này, lão tử muốn đi tới sườn núi nhìn thử, nếu có thể trở về thì trở về, hiện tại ta tình nguyện để Lôi Nham đuổi giết cũng không muốn ở chỗ này cho các ngươi chế giễu…” Hắn vội vã mặc quần áo, vì động tác quá mạnh mà bị đau, vội vàng hít sâu một hơi, “Tại sao ta lại nhập vào cái thân xác yếu ớt này cơ chứ!”

Cô tướng quân đưa tay ngăn cản, cầm thêm chăn che kín tiểu vương gia lại. Y thầm nghĩ mình tin rồi, bởi vì lúc này y cực kỳ không muốn người khác nhìn thấy thân thể xinh đẹp kia.

Long Thiên Tài vẫn còn tức giận: “Buông ra!”

Cô tướng quân nhẫn nại khuyên bảo: “Vương gia, ngài đừng lộn xộn, còn chưa bôi xong thuốc.”

“Không bôi!”

“Không được, để như vậy sau này sẽ dễ nhiễm bệnh.”

Long Thiên Tài nói: “… Vậy ngươi đi ra ngoài, để Ngụy Tiểu An bôi.”

Cô tướng quân im lặng nhìn Ngụy Tiểu An, mắt trái của y bắt đầu bầm tím, nhìn có hơi buồn cười, nhưng khí thế trên người y không hề tổn hại, gây áp lực lớn cho người đối diện. Da đầu Ngụy Tiểu An tê dại, sợ đến mức không biết bắt đầu bôi từ chân trái hay là đùi phải.

Long Thiên Tài liếc mắt qua: “Ngụy Tiểu An, ngươi lại đây nhanh!”

Ngụy Tiểu An hai chân thẳng tắp, vâng lời thuận theo, đi về phía trước hai bước bỗng nhiên “Ai u” một tiếng rồi ngã xuống đất, còn chưa mở miệng thì Bạch Liên liền vội vàng ngồi xuống: “Ngươi sao vậy?”

“Đau.. đau bụng…”

“Chắc là tại đồ ăn buổi tối.” Bạch Liên vừa nói vừa nâng nó dậy, lôi nhanh ra ngoài: “Đi thôi, ta đưa ngươi đi khám bệnh.”

Mộc Tử nhìn cự ly hai người còn lại, ôm quyền nói: “Tiểu nhân cáo lui.” Quay đầu đi mất.

Long Thiên Tài: “…”

Cô tướng quân nói: “Vương gia, người xem thuốc này?”

Long Thiên Tài phát điên: “Cút…”

Vì vậy sau ngày hôm đó, Bạch Liên và Ngụy Tiểu An luôn nhìn hai người bằng ánh mắt mờ ám, mà trên mặt Cô tướng quân còn có thương tích không thể gặp ai, lại có trách nhiệm bôi thuốc cho tiểu vương gia, nên đương nhiên ngồi trong xe ngựa.

“Ta nói cho ngươi biết…” Long Thiên Tài phẫn hận nằm úp sấp trong xe ngựa, vùi đầu rống to: “Bây giờ ta nhịn ngươi, đợi đến lúc hồi kinh ta sẽ không bao giờ… không bao giờ thèm gặp ngươi nữa!”

Cô tướng quân im lặng không nói gì, cúi đầu bôi thuốc.

“Khi nào thì mới khỏi?”

“Nhanh.”

“Ngươi nói câu này nhiều lắm rồi, thắt lưng ta không còn đau nữa, không cần bôi nữa đúng không?”

“Không được, bôi thêm mấy ngày, sau này mới không tái phát.”

Long Thiên Tài trầm mặc: “… Vì sao ta lại cảm thấy ngươi đang lừa ta?”

“…”

Đại quân một đường đi về phía tây, qua An thành, trú đóng tại núi Hạ Lan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.