Xin Em Hãy Quên Anh

Chương 7




Biên tập: Bột

Lương Vi nằm viện một tháng, Lục Trầm Ngân chăm sóc cô rất chu đáo. Dù nằm trên giường xương cốt đều đau nhưng sắc mặt của Lương Vi đã khá lên nhiều. Những vết thương nhỏ trên mặt cô cũng đã mờ đi, chỉ còn vết thương phải băng lại kia vẫn còn đang kết vảy. Có lúc ngứa quá, nửa đêm đang ngủ cô sẽ đưa tay lên gãi.

Gãi một chút xong hôm sau soi gương lại hối hận.

Có lẽ do tuổi tác nên Lương Vi rất chú ý tới mặt mình, cô vừa hối hận vừa nói với Lục Trầm Ngân: “Chỗ này có khép lại được không? Em có cần đi phẫu thuật không nhỉ? Còn gãi nữa thì lúc nào mới khỏi đây.”

Vì thế mấy đêm sau đó anh đều trông coi để đề phòng cô gãi vào vết sẹo.

Mấy buổi sáng liền Lương Vi dậy đều thấy anh vẫn còn nằm lì trên giường, lúc đầu cô không hiểu, về sau mới hiểu được.

Cô nói: “Em không phải trẻ con, bây giờ ban đêm em sẽ kiềm chế không gãi nữa.”

Lục Trầm Ngân cười rồi hôn lên trán cô, sau đó anh dậy đi làm bữa sáng.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự quan tâm chu đáo của người đàn ông này.

Anh muốn Lương Vi hồi phục nhanh nên đã mua nồi cơm điện, ngày nào cũng nghiên cứu một công thức nấu canh cho cô.

Điều hòa trong phòng bệnh rất ấm áp, anh mặc áo len xám và quần bò ngồi một bên vừa xem công thức vừa cho thêm gia vị. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, Lương Vi nhìn bóng dáng anh thì thấy đây đúng là cảnh đẹp và bình an khó mà hình dung được.

Lương Vi trêu anh: “Tay nghề tốt như thế đừng để lãng phí, về sau anh có thể mở nhà hàng ở trên trấn đấy, anh nấu ăn em đếm tiền.”

Lục Trầm Ngân biết cô đùa nên cũng phụ họa: “Được, anh nấu ăn em đếm tiền.”

Thật ra anh luôn cảm thấy tài nấu ăn của mình so ra thì không bằng Lương Vi. Đồ ăn do phụ nữ nấu vẫn mang lại cảm giác ngon hơn, hơn nữa còn có một hương vị khó nói rõ được.

Ăn uống và sinh hoạt của Lương Cương thường ngày đều có hộ lý chăm sóc, Lương Vi cũng lười quản, cô cũng không cho Lục Trầm Ngân sang đó. Mấy lần Lục Trầm Ngân hỏi cô có muốn mang bát canh qua đó không nhưng Lương Vi không đồng ý.

Anh biết thật ra cô rất mềm lòng, nhưng vì ông ta mà suýt mất mạng, trước nay cô lại luôn nhẫn nhịn Lương Cương nên lúc này không thể đối tốt với ông ta được.

Có điều, dù Lương Vi quyết định thế nào, anh cũng sẽ tôn trọng cô.

Mỗi ngày vẫn trôi qua, khoảng thời gian nằm trên giường bệnh không thể trở mình thực sự rất khó chịu. Tay cô cũng có vết thương nhỏ, có lần đột nhiên bị sưng rộp lên nên ngày nào Lục Trầm Ngân cũng giúp cô chườm nước ấm rồi xoa bóp một chút, sau đó uống thêm ít rượu thuốc mới dần xẹp xuống. Tới lúc tay có thể hoạt động được bình thường, lúc rảnh rỗi Lương Vi sẽ chơi game trên điện thoại với anh.

Lại sau nữa, lúc đã xem phim truyền hình cũng phát chán, chơi game cũng phát chán rồi nhưng đùi cô vẫn chưa thể rời giường.

Lương Vi nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, cả những tòa cao ốc kia nữa. Dù biết bên ngoài là mùa đông khắc nghiệt, nhưng cô vẫn muốn hít chút không khí trong lành.

Cô nói muốn ra ngoài một lúc nhưng Lục Trầm Ngân không đồng ý.

Lúc mở lịch ra xem thì đã là giữa tháng 1 rồi.

Lương Vi nói: “Chưa đến nửa tháng nữa là sang năm mới rồi.”

Lục Trầm Ngân đang bóc quả óc chó, nhân màu trắng bên trong đã chất lên thành ụ rồi.

Lục Trầm Ngân: “Lần sau bác sĩ tới, anh hỏi xem có được xuất viện không.”

Anh đẩy bát nhỏ ra trước mặt Lương Vi: “Ăn đi.”

Lương Vi: “Anh đừng tống cho em ăn nữa, hình như đợt này em béo lên rồi.”

Tuy là bệnh nhân phải phẫu thuật và có thương tích nhưng nằm trên giường dài ngày và ăn nhiều đồ bổ dưỡng nên Lương Vi vẫn tăng cân.

“Không béo, ăn xong chỗ này anh không bóc nữa.” Anh xoa xoa tay rồi cầm một hạt óc chó to đút cho cô.

Lương Vi bỗng sờ mặt anh rồi nói: “Anh gầy đi nhiều quá.” Mặt anh gầy đi rất nhiều, nhìn một chút là nhận ra được ngay.

Những ngày này anh luôn giặt quần áo, nấu cơm, đêm trông cô ngủ, ban ngày chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cô. Mọi thứ, đều do một tay anh làm cả.

“Vậy thì về sau, tối em làm nhiều đồ ăn cho anh bù lại là được.”

Về sau.

Anh tan làm về nhà, cô nấu xong bữa tối chờ anh. Đồ ăn không cần quá phong phú, chỉ cần đủ hai người ăn là tốt rồi. Cô sẽ xới cho anh nhiều thêm một bát cơm, cô sẽ hâm nóng một bát rượu cho anh, cô sẽ gắp nhiều đồ ăn cho anh hơn.

Những suy nghĩ xa xôi của anh cũng là khát vọng của Lương Vi.

Bọn họ ở bên nhau có thể không xa hoa, có thể bọn họ cũng không giàu có nhưng thời gian ấy sẽ thật an ổn. Sáng sớm có sương mai và ánh mặt trời, tối muộn có đồ ăn và người thương.

Lương Vi run rẩy “ừ” một tiếng.

Giữa trưa, Lục Trầm Ngân nhận được điện thoại của Lý Đại Cường. Lúc đó Lương Vi đang ăn canh, cô thấy anh có điện thoại thì nhìn mình vài lần, sau đó ra ngoài nghe bắt máy.

Lý Đại Cường nói: “Lúc nào cháu mới về? Sắp qua Tết rồi! Còn đến hạn hợp đồng nữa, cháu định thế nào?”

“Đợi Lương Vi được xuất viện rồi cháu về.”

Lục Trầm Ngân đứng ngoài hành lang, bên ngoài cửa sổ là một tòa cao ốc khác, dường như có thể lờ mờ thấy được hình ảnh của cửa sổ phòng bệnh đối diện trên đó. Cây cối phía dưới chỉ còn cành khổ, một trận gió lạnh thổi qua cũng khiến cành cây nhỏ ấy run rẩy.

Lý Đại Cường im lặng một lát rồi nói: “Cô ta thế nào rồi? Không gặp vấn đề gì lớn chứ? Tiền trong người cháu còn đủ không? Thằng nhóc, cứ thế là chạy đến chỗ khác, đến cả việc cũng không cần. Đúng là mê muội vì đàn bà.”

Dù trách anh nhưng giọng điệu của Lý Đại Cường cũng không quá cứng rắn.

“Bây giờ không còn nhiều vấn đề lắm, chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được. Cháu tự có tiền, năm sau… cậu định đi đâu?”

“Vẫn chưa nghĩ kĩ, qua Tết rồi đi.”

Lục Trầm Ngân day mi tâm, giọng nói hơi trầm xuống: “Nghĩ kĩ đi đâu rồi bảo cháu, sau này cháu tới thăm cậu.”

“Được. Thế cô ta tự trả tiền thuốc men à?”

Rất lâu sau đó Lục Trầm Ngân cũng không nói tiếng nào.

Lý Đại Cường: “Cháu trả lời đi.”

“Cô ấy tự trả.”

“Cô ta đúng là có tiền, cậu xem về sau cô ta đối xử với cháu thế nào. Loại người có tiền này chẳng có mấy kẻ thật lòng đâu!”

Lục Trầm Ngân không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vì Lý Đại Cường không hiểu rõ Lương Vi. Vì thế hai đang cậu cháu nói qua lại vài câu thì điện thoại bị Lý Oánh cướp mất.

Lục Trầm Ngân nghe được tiếng gọi “anh” kia thì cười cười, giọng điệu cũng mềm đi không ít. Anh hỏi cô bé có ăn cơm ngoan không, đi học ở trường có được phiếu bé ngoan không.

Cuộc điện thoại này cũng không lâu lắm. Lương Vi nhìn đồng hồ, là 21 phút.

Lục Trầm Ngân vừa đi vào, Lương Vi đã hỏi: “Cậu anh à?”

“Ừ.”

“Hỏi anh lúc nào mới về?”

“Ừ.”

Lương Vi: “Em cũng muốn biết lúc nào mới được về.” Cô nhìn anh rồi lại nói: “Về rồi công việc của anh phải làm thế nào bây giờ, không phải anh nói cậu anh vẫn còn thiếu nợ ——”

Lục Trầm Ngân rót nước cho cô: “Việc có thể tìm lại. Về sau anh gom tiền rồi lại trả nợ giúp ông ấy.”

Lương Vi nhận nước nhưng không uống, hơi ấm của nước bốc lên mặt cô.

“Lục Trầm Ngân, có phải áp lực của anh rất lớn không?”

Anh lắc đầu rồi cười ấm áp.

Lương Vi muốn nói lại thôi.

Cô biết anh là người rất có trách nhiệm và luôn gánh vác mọi thứ. Anh hi vọng có thể trả một phần nợ giúp Lý Đại Cường, anh cũng hi vọng có thể cho cô đời sống vật chất đầy đủ. Thế nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường thôi, sẽ rất khó để làm được việc đó.

Anh ngồi đưa lưng về phía nắng, gương mặt mặt gầy gò ẩn chứa đôi mắt đen như mực, nhưng ánh mắt ấy nhìn cô lại dịu dàng đến thế.

Ánh mắt Lương Vi dần rơi từ ngũ quan của anh xuống dưới, sau đó rơi xuống yết hầu hơi nhấp nhô của anh.

Bỗng nhiên cô nảy ra một ý, sau đó đôi mắt đều sáng lên.

Tiếp đó cô lại nhìn về mặt anh lần nữa, khuôn mặt đẹp đẽ thế này nếu không “hot” thì thật đáng tiếc.

Lương Vi uống một ngụm nước rồi nói: “Lục Trầm Ngân, về sau anh nấu ăn, em đếm tiền.”

Anh khẽ giật mình: “Em định mở tiệm cơm thật à?” Đó cũng đâu phải món tiền nhỏ.

Lương Vi cười tới bả vai rung lên, cô nói: “Đợi chúng ta về Nam Thành rồi, mọi thứ sẽ ổn hơn.”

Trong khoảng thời gian này, có lúc chán quá Lương Vi sẽ bảo anh hát cho mình nghe. Anh cũng không khó chịu hay từ chối như trước mà hát rất tự nhiên, cô nghe tới hưởng thụ không thôi.

Trước đó chưa từng nghĩ tới, vừa nãy cô chợt ý thức được người đàn ông của mình muốn có gì thì có cái đó, vào thời đại phát sóng trực tiếp này sao có thể không “hot” chứ.

Nhưng cô không biết anh có đồng ý hay không, dù sao trước đây anh vẫn luôn ngượng ngùng rồi từ chối khi có mặt người khác. Lương Vi không muốn anh nghĩ nhiều nên không nhắc lại chủ đề này, cô chỉ nghĩ khi nào về Nam Thành sẽ hỏi ý kiến anh. Nếu anh vẫn có khuynh hướng muốn tìm một công việc nghiêm túc, thì cô vẫn sẽ tôn trọng anh.

Lục Trầm Ngân: “Nếu em muốn mở tiệm cơm thật thì phải thuê đầu bếp đi. Anh không được.”

Lương Vi trêu anh: “Đàn ông không thể nói không được.”

Lương Vi khôi phục tốt lắm nhìn sang thấy anh đêm nào cũng ngủ trên sofa thì thấy rất đau lòng, vì thế cô muốn anh nằm chung với mình. Giường bệnh cũng không quá nhỏ, vẫn đủ cho hai người nằm.

Lúc đầu Lục Trầm Ngân không đồng ý, Lương Vi phải thẳng thắn nói em muốn ngủ với anh.

Nhưng anh vẫn không đồng ý.

Đêm đó, Lương Vi phải lừa anh lên giường thế này.

“Em muốn xem phim với anh, em tìm được bộ phim này được lắm.” Cô chỉ vào điện thoại rồi nói.

Lúc đầu Lục Trầm Ngân ngồi bên cạnh xem cùng cô, nên Lương Vi nói: “Ngồi thế này mệt lắm, anh nằm xuống cạnh em xem đi.”

Anh nửa tựa vào bên giường, tay để ra cho cô gối, còn cô dựa vào ngực anh, mặt dán lên lớp áo len mềm mại mà ấm áp của anh.

Lương Vi bỗng kéo chăn lên đắp cho anh: “Anh đừng để bị lạnh.”

Anh mặc quần áo và đi giày rồi, nửa người còn nằm trên giường thì sao lạnh được đây.

Phim kết thúc sau một tiếng rưỡi, Lương Vi hơi buồn ngủ nên rúc vào trong ngực anh. Anh đang rón rén rút tay ra định xuống giường thì bị cô ôm chặt lại.

“Cứ ngủ thế này luôn đi.” Cô nói.

Không còn cách nào khác, cô đành phải ỡm ờ dụ anh lên giường của mình.

Anh dịch hết ra mép giường để chừa lại chỗ cho cô. Lương Vi bị thương ở chân phải, anh nằm ở bên trái, như vậy sẽ không chạm vào vết thương của cô.

Anh ôm cô, sau đó đặt một nụ hôn lên gò má của Lương Vi: “Ngủ đi, muốn gối lên tay anh hay là ——?”

Lương Vi: “Gối lên.”

Lương Vi nghiêng đầu nhìn về phía anh, anh cũng quay sang nhìn cô. Trong ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn nhỏ, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hơi thở của Lương Vi phả vào cằm anh như lông vũ gại vào lòng người vậy.

Lương Vi ngửa mặt lên: “Lại hôn một chút.”

Lục Trầm Ngân hôn nhẹ một cái.

Tay Lương Vi lần đến người dưới của anh, cô vừa luồn vào khe khóa quần đã nắm lấy nó thật chặt. Quần lót cotton dán vào da thịt anh, còn cô nhẹ nhàng xoa nắn.

Cả người anh đều phải nhẫn nhịn mà hít vào một hơi.

Anh đè lại bàn tay không yên phận của cô, sau đó cúi đầu hôn cô thật mãnh liệt, môi và lưỡi của họ xoắn quyện vào nhau như cắn như xé.

Nhưng anh không cho phép cô trêu chọc anh.

Sau khi cái hôn qua đi, anh ngã người vào gối mà thở nặng nề, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay của Lương Vi.

Lương Vi: “Muốn không?”

Cũng giống như lần đầu tiên trong nhà kho nhỏ, cô cũng trêu chọc và câu dẫn anh như thế.

Lục Trầm Ngân hít sâu mấy hơi rồi nói: “Người em vẫn chưa khỏe, không được.”

Lương Vi: “Dùng tay.”

“Không cần —— Ss —— “

Lời còn chưa dứt, tay cô đã phủ lên.

Cô nhẹ nhàng nói: “Có phải mỗi lần lau người giúp em nhịn vất vả lắm không?”

Thật ra anh cũng không nhịn, mà đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi.

Lương Vi hơi nghiêng người, chỉnh lại tư thế giúp anh thoải mái.

Lục Trầm Ngân ôm cô thật chặt.

Lần này, anh nhẫn nhịn thật vất vả.

Anh không chịu được trêu chọc của Lương Vi.

Có lẽ vì lâu rồi không làm, Lương Vi chưa ma sát nhiều anh đã giao nộp vũ khí đầu hàng.

Gió lạnh bên ngoài vẫn rít gào, hai người trên giường lại gắn bó tới sít sao.

Hết chương 53.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.