Xin Em Hãy Quên Anh

Chương 38




Khưu Doanh Doanh ấp a ấp úng, sau cùng đành nói cho An Điềm biết nguyên nhân, đó là vì phó tổng Hồ là dượng của cô, mà khi Tô tổng xử lí chuyện này đã nhờ phó tổng Hồ trợ giúp, thế nên Khưu Doanh Doanh cũng biết được chuyện này.

Ngay khi vừa biết tin An Điềm bị thương, Khưu Doanh Doanh không nghĩ gì mà lập tức gọi điện hỏi thăm An Điềm.

An Điềm lúc ấy rất kinh ngạc, thì ra Doanh Doanh cũng là một tiểu thư như Lâm Hiểu Hiểu, nhưng lại có thể chịu nhẫn nhịn như thế. Phó tổng Hồ cũng có thể xem là một người quyền cao chức trọng trong Tô Thị, Doanh Doanh ở phòng thiết kế do là người mới nên thường xuyên phải làm các công việc lặt vặt, vậy mà không bao giờ đem dượng của mình ra dọa mọi người! Cô chỉ là một cô bé còn chưa tốt nghiệp đại học mà!

An Điềm vừa mừng cho tiền đồ của Doanh Doanh vừa cảm động trước nghĩa khí của cô.

Sau khi tán gẫu với Doanh Doanh một chút về công việc của hai bên, An Điềm cúp máy.

Phải nghe liên tục ba cuộc điện thoại, An Điềm nói nhiều đến mức thấy cổ họng của mình có hơi khô.

Nhưng điện thoại gọi đến hôm nay quả thực là nhiều, An Điềm vừa mới rót nước xong, còn chưa kịp uống thì điện thoại lại reo vang lần nữa.

An Điềm vừa uống nước vừa cầm điện thoại lên xem, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ hiển thị trên màn hình thì cô suýt nữa đã phun hết nước ra ngoài: Cố Thiên Tuấn sao lại gọi điện thoại cho mình? Sáng nay họ vừa mới có một cuộc nói chuyện tuyệt tình xong, bây giờ chỉ mới chiều thôi mà anh đã gọi lại cho cô, có phải là có chuyện gì không?

An Điềm lau nước trên miệng, đặt cốc xuống, khẽ đằng hắng một chút rồi mới bắt máy: “Chào anh Cố.”

“An Điềm…”

Giọng của Cố Thiên Tuấn vang lên trầm trầm quyến rũ, khiến An Điềm nghe thấy mà chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng, chỉ đáp lại như một phản xạ có điều kiện: “Hả?”

“Theo cô thì cháo rau củ ngon, cháo thịt bằm ngon, hay là cháo bí đỏ ngon?” Giọng của Cố Thiên Tuấn rất nghiêm túc, giống như đang suy ngẫm về bí ẩn của cuộc đời vậy.

“Hả?” An Điềm vẫn không kịp phản ứng lại, Cố Thiên Tuấn đang giở trò gì vậy? Gọi điện cho mình, còn dùng giọng nghiêm túc như vậy, nhưng chỉ là để hỏi cháo gì ngon thôi sao?

Cố Thiên Tuấn dường như không quan tâm đến sự ngơ ngác của An Điềm, lại tiếp tục dùng giọng nói quyến rũ ấy hỏi lại câu hỏi ấy lần nữa.

“Chắc… chắc là… có thể… có lẽ… tôi nghĩ… cháo nào cũng ngon…” An Điềm ngơ ngác trả lời.

“Ừ, tôi cũng thấy vậy.” Cố Thiên Tuấn có vẻ cũng rất đồng tình với An Điềm, “Vậy cô nấu cả ba loại cháo này mang đến cho tôi đi.”

“Hả?” An Điềm hiện giờ dường như chỉ biết nói mỗi câu này.

“Quyết định như vậy đi, tôi sẽ đợi cô ở bệnh viện.”

“Này này này, khoan đã!” An Điềm lập tức gọi Cố Thiên Tuấn đang định cúp máy, cô gãi đầu, cảm thấy hình như có gì đó không đúng.

“Còn vấn đề gì sao?”

“Không đúng!” An Điềm cau mày, “Sao anh lại bắt tôi phải nấu cháo cho anh? Muốn nấu thì bảo cô vợ Chu Mộng Chỉ của anh nấu cho chứ!” An Điềm cuối cùng cũng đã định thần lại.

“Ôi…” Cố Thiên Tuấn không trả lời câu hỏi của An Điềm mà chỉ phát ra rên đau đớn, “An Điềm, cánh tay tôi đột nhiên đau quá, chính là cánh tay tối qua vì chắn cho cô nên bị cây đèn đập trúng đấy!”

“Anh không sao chứ?” An Điềm vừa nghe Cố Thiên Tuấn nói như thế thì liền hỏi ngay, “Bên cạnh anh không có ai à? Bảo họ đi gọi bác sĩ đi!”

“Trợ lí của tôi đã đi gọi bác sĩ rồi, nhưng tôi mong là sau khi khám cánh tay xong sẽ có thể ăn món cháo do cô nấu!” Cố Thiên Tuấn có vẻ như đang cố chịu đau, nói xong thì liền cúp máy, cảm giác như đang nói lời trăn trối vậy!

Khiến cho An Điềm nghe xong liền cảm thấy, nếu mình không mang cháo đến thì đúng là không có nhân tính!

An Điềm ngẩn người nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, cứ thế đến tận mấy giây sau mới lắc đầu nghĩ: Cố Thiên Tuấn có phải bị trúng gió rồi không? Sao lại bảo mình nấu cháo cho anh ta?

“Ai thèm nấu cháo cho anh ta chứ? Đừng có hòng!” An Điềm lạnh lùng lầm bầm.

Một tiếng sau…

An Điềm xách ba món cháo rau củ, cháo thịt bằm và cháo bí đỏ đã nấu xong, bước xuống xe taxi.

“Thôi vậy, nể tình Cố Thiên Tuấn đã cứu mạng mình, cứ nấu cho anh ta chút cháo vậy! Dù gì một cái mạng đổi lấy ba bát cháo thì cũng chẳng là gì!” An Điềm tự viện cớ cho chính mình rồi bước đi về phía bệnh viện sang trọng nhất thành phố H.

Nhưng An Điềm đang xách cháo chợt trông thấy đằng xa có một cặp nam nữ đang đứng cạnh cổng bệnh viện trò chuyện.

Quan trọng là người đàn ông đó trông có vẻ rất quen, rất giống với người chồng của Tư Kỳ, Ôn Minh!

Tuy An Điềm và Ôn Minh không thường xuyên nói chuyện, nhưng dù gì cũng đã quen biết nhiều năm, nên chỉ cần nhìn loáng thoáng cũng có thể nhận ra anh ta!

Nhưng người phụ nữ đứng trước mặt Ôn Minh thì An Điềm lại không hề quen.

Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo ống màu đen, giữa mùa đông nhưng cô ta chỉ mang đôi tất màu nude, phối với một chiếc khăn lông màu trắng rất to và chiếc váy da màu đen, mái tóc thì nhuộm vàng như lá khô mùa thu!

Tuy An Điềm không trông thấy mặt người phụ nữ đó, nhưng cô biết, người đó chắc chắn không phải là Tư Kỳ, nếu Tư Kỳ mà ăn mặc thế này thì cô đã nghỉ chơi với Tư Kỳ từ lâu rồi, thẩm mĩ kém quá sẽ hành hạ người nhìn đấy có biết không?

An Điềm mở to mắt nhìn người phụ nữ ấy rồi bước nhanh về phía hai người họ.

Trước cổng bệnh viện, Ôn Minh nhìn quanh quất một lúc rồi lại hốt hoảng nhìn người phụ nữ ăn mặc diêm dúa trước mặt mình nói: “Cục cưng à, sao em lại chạy đến đây? Không phải anh đã bảo em là thời gian này đừng đến tìm anh sao?”

“Đúng là đáng ghét, người ta nhớ anh nên mới đến thăm mà, anh sao thế?” Người phụ nữ kia bước lên, định đấm vào ngực của Ôn Minh.

Nhưng Ôn Minh lại lập tức lùi lại rồi lo lắng nhìn xung quanh, sau đó nói: “Bây giờ đang ở ngoài đường, em cẩn thận ý tứ một chút!”

“Trời ơi! Bây giờ biết ý tứ rồi cơ à? Sao không giống với dáng vẻ lúc lần đầu chúng ta lên giường vậy?” Người phụ nữ diêm dúa kia lắc ngực, bĩu cặp môi trang điểm đậm của mình lên, tỏ vẻ không hài lòng.

“Được rồi được rồi, bây giờ không phải lúc dỗ dành em đâu, vợ anh còn đang trong bệnh viện chăm sóc mẹ anh, anh không thể nói nhiều với em được, lỡ như cô ta mà ra đây tìm anh là phiền phức to đấy.”

Ôn Minh có hơi căng thẳng, từ bé anh ta sống với mẹ, vô cùng vất vả, trải qua bao nhiêu khó khăn mới đỗ vào được trường đại học tốt, còn được vào làm ở một công ty quốc doanh có đãi ngộ cao, sau khi thành đạt và có gia đình viên mãn rồi, anh ta mới muốn hưởng thụ hết tất cả những gì mình chưa được hưởng thụ, vì vậy mới nuôi một cô nhân tình có tình cách hoàn toàn trái ngược với Lý Tư Kỳ thế này.

Ban đầu, Ôn Minh đúng là thấy rất sung sướng, cảm thấy mình rất có thể diện, dù ở nhà hay ngoài đường cũng đều có phụ nữ bên mình.

Nhưng bây giờ sự việc trở nên phức tạp rồi, cô nhân tình này không những cứ liên tục xin tiền mà còn không biết nghe lời, bây giờ Ôn Minh nhìn dáng vẻ diêm dúa này của cô ta thì đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Vậy anh mua cho người ta một cái nhẫn kim cương đi, người ta sẽ đi ngay!” Người phụ nữ kia lại lắc ngực, giãy nãy nói, “Lần trước anh bỏ ra 100 ngàn mua cho em hai cái túi, mấy đứa bạn của em đều rất ghen tị với em, đều nói em đã tìm được một người đàn ông tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.