Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Chương 45: Cẩm y tới cửa




Bộ dạng của Tứ Lang hiển nhiên là sẽ không từ bỏ ý đồ.

Liên Mạn Nhi không khỏi nhìn về phía Liên lão gia tử, nàng thấy lúc này Liên lão gia tử vô cùng khó xử. Có thể không khó xử ư? Liên Mạn Nhi nghĩ, Tứ Lang không giống như các nàng, sẽ bị Liên lão gia tử dùng đạo lý nặng nề khuyên bảo, dùng gia tộc thân tình đả động, sẽ “Hiểu chuyện” mà ủy khuất cầu toàn.

Liên lão gia tử xử lý chuyện này thế nào, Liên Mạn Nhi quả thật rất muốn biết.

“Sao có thể cứ tính như vậy.” Dường như Liên lão gia tử không cần nghĩ ngợi chút nào đã nói: “Ngày mai ta tìm người đưa tin vào trong thành, để cô bảo cô cả con về một chuyến, chúng ta hỏi nàng một chút.”

“Còn phải hỏi sao? Trừ nàng ra, thì còn ai nữa.” Liên Thủ Nghĩa lập tức nói: “Cho dù gọi nàng ta về rồi, hỏi xong nàng có thể thừa nhận sao? Hỏi cũng như không thôi.”

Lời này của Liên Thủ Nghĩa không phải không có lý. Mặc dù chuyện thật sự là Liên Lan Nhi làm, thì nàng ta tuyệt đối sẽ không thể nào thừa nhận đâu.

“Không cần chờ ngày mai, hiện tại cháu cùng cha cháu vào thành.” ánh mắt Tứ Lang vẫn đỏ bừng, hai tay ở trong tay áo nắm thành quả đấm, từng chữ từng câu mà nói.

“Đúng, bây giờ chúng ta liền vào thành, đi hỏi nàng một chút.” Liên Thủ Nghĩa lập tức đáp ứng.

“Ta đây cũng đi.” Hà thị cũng nói.

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vừa nói chuyện đã đứng lên, tựa hồ định lập tức cùng Tứ Lang khởi hành đi huyện thành Cẩm Dương tìm Liên Lan Nhi.

“Các ngươi đi làm gì, các ngươi đi làm gì, ra khỏi cửa này, các ngươi cũng đừng trở lại!” Chu thị gấp gáp nói.

“Đều đứng lại cho ta!” Liên lão gia tử cũng gấp gáp ngăn cản: “Trước đừng gấp, mắt thấy trời sắp tối rồi, sao không ở lại đây một lúc nữa. . . Ta cùng nhau thương lượng trước.”

Ở Liên gia, nói đến giá trị vũ lực, thì mấy người Liên Thủ Nghĩa này là cao nhất. Mà từ trước đến nay Liên gia chỉ nói chuyện không có thói quen động thủ, nhưng ở phương diện này, mấy người Liên Thủ Nghĩa lại nằm bên ngoài. Bọn họ không chỉ có giá trị sức mạnh cao mà còn thích động thủ.

Nếu như lúc này để cho Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang đi vào thành, tìm được Liên Lan Nhi rồi chắc chắn chuyện sẽ không tốt. Bọn họ căn bản là không phải đi thăm hỏi Liên Lan Nhi, mà trực tiếp đi tìm Liên Lan Nhi tính sổ.

Nếu đi tính sổ, dĩ nhiên không phải là nhã nhặn hỏi chuyện, thậm chí sẽ không dừng lại ở cãi nhau. Mấy người này đi, nhất định sẽ động thủ đánh người trước, đập phá nhà và cửa hàng của Liên Lan Nhi, sau đó mới có thể nói chuyện khác.

Liên lão gia tử và Chu thị chính là nhìn ra điểm này, mới vội vã muốn ngăn cản bọn họ. Trong lòng Chu thị biết cả nhà đại khuê nữ cùng tụ lại cũng không phải là đối thủ của mấy người Liên Thủ Nghĩa này. Mà Liên lão gia tử muốn dàn xếp ổn thỏa hơn nữa. Nếu như con trai nhà mình đi đánh khuê nữ và con rể, tỷ muội tương tàn, đây là chuyện tình không phù hợp truyền thống Liên gia, mặt mũi Liên gia có thể bị ném đi luôn được rồi. Hơn nữa, bản thân Liên lão gia tử rất chán ghét loại hành động đánh đập này. Loại hành động thô bỉ này không phù hợp nề nếp gia phong Liên gia.

Liên lão gia tử chưa bao giờ tán thành dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, càng không thể dễ dàng tha thứ người trong nhà thủ túc tương tàn. Chuyện đã phát triển đến nước này, ông nghĩ đến phương thức giải quyết tốt nhất chính là làm cho chuyện chấm dứt ở đây.

“Chúng ta chỉ đi tìm nàng hỏi một chút, vậy mà còn không cho chúng ta đi! Nhị lão các người rốt cuộc nghĩ như thế nào, đã nghĩ cho chúng ta ngậm bồ hòn ăn cái này? Cùi chỏ không chỉa ra ngoài như vậy. Tứ Lang trong mắt các người thì xem là cái gì?” Liên Thủ Nghĩa bất mãn nói.

“. . . . . . dù chướng mắt Tứ Lang thế nào, thì hắn cũng là con cháu Liên gia, tiếp tục hương khói của Liên gia, sau này viếng mồ mả cho Nhị lão các người. Thiên vị khuê nữ. Khuê nữ có thể gửi con rể gì, cháu ngoại gì cho các người, sau này có thể viếng mồ mả, hoá vàng mã cho các người sao?” Hà thị cũng quơ tay múa chân nói.

Lời của Hà thị nói không dễ nghe, Chu thị lập tức hướng bà ta hứ một cái.

“Ta biết mà. Ngươi là thứ lòng dạ hiểm độc, là thứ lòng dạ thối nát, sao chổi xui xẻo. Ngươi chỉ ước gì cho hai lão già ta đây chết sớm một chút, ngươi liền vui vẻ. . . . . . . Ta không cần các ngươi hoá vàng mã mộ phần cho ta! Ta còn có ba con trai, nhiều cháu nội, không cần các ngươi! Có giỏi các ngươi hãy ném ta vào trong mương rãnh ngoài trời, quăng ta cho chó ăn.”

Chu thị mắng như vậy, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị còn không có phản ứng gì, thế nhưng Tứ Lang chậm rãi nghiêng đầu lại, híp mắt, hung hăng mà quét Chu thị một cái.

“Bà bớt tranh cãi đi được không.” Liên lão gia tử cho Chu thị cái ánh mắt, trong miệng không nhẹ không nặng mà khiển trách một câu. Loại thời điểm này, Chu thị nói lời phản bác như vậy, không để cho người ta lưu một chỗ trống, bức vài người Liên Thủ Nghĩa đến góc tường là điều rất không sáng suốt.

Không biết những lời của Liên lão gia tử nổi lên tác dụng, hay là ánh mắt vô cùng hung ác của Tứ Lang trấn trụ Chu thị rồi, Chu thị thật sự ngừng miệng.

Thật ra thì Chu thị là nữ nhân rất thông minh, bà có bản năng phân biệt ra được cái gì là chân chính ác ý, cái gì là chân chính nguy hiểm, cũng xu cát tị hung (thích hên tránh xấu).

“Không phải là không cho mấy đứa đi, là ta thương lượng với cả đám trước kế hoạch đi ra ngoài.” Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang nói, giọng nói có chút nhu hòa, sau đó lại hỏi Liên Thủ Tín, “Lão Tứ, con nói phải không?”

Liên Thủ Tín hàm hồ đáp trả một câu, thái độ có chút mập mờ không rõ.

Vẻ mặt Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang đều không phục, thế nhưng cuối cùng đồng loạt ngồi trở về.

Liên lão gia tử cho Tưởng thị mang lên một lượt nước trà cho mọi người, còn nghĩ mở ra điểm tâm Liên Mạn Nhi mang đến bảo Tưởng thị phân cho mọi người ăn. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh thấy, trong lòng đã hiểu, Liên lão gia tử muốn cho vài người Liên Thủ Nghĩa nhân tình tự dẹp yên một chút, có thể nghe lọt tai lời của ông muốn nói kế tiếp.

“. . . . . . hôn sự của Tứ Lang thất bại, rất là đáng tiếc. Nhưng dưa hái xanh không ngọt, cái thất bại này, ta sẽ tìm tiếp, tìm so sánh với người này còn hoàn hảo hơn. Chuyện hôn nhân này, chính là dựa vào duyên phận. Không có duyên phận, có làm gì cũng không được. Nếu là duyên phận đến, không cần ngươi làm gì, chuyện kia từ tự nhiên là được.”

Đợi mọi người đã uống trà, ăn điểm tâm, Liên lão gia tử lúc này mới chậm rãi nói lời thấm thía.

“Ta ngồi trên cái đầu giường đặt gần lò sưởi, thì không có việc không hướng về chính con cháu ta mà hướng về người ngoài. Nhưng mọi việc, đều phải nói có lý. Mới vừa rồi lời bà mai kia nói là không căn không cứ. Miệng bà mai kia, nói chuyện đều mang theo hơi nước. Nếu như chúng ta tức giận, đi tìm cô cả các con, khiến người một nhà gây cãi để cho người khác chế giễu.”

Không căn không cứ, cũng chính là không có bằng chứng.

“Chuyện này không thể như vậy xong. Nếu thật là cô cả làm chuyện này, ta liền không để cho nàng. . . . . . . Chính là các người phải chậm rãi, đừng tức giận trên đầu làm gì, đem tình cảm huynh đệ tỷ muội tổn thương, đến lúc đó sẽ hối hận.”

Liên lão gia tử nói lời này, hiểu lấy lý lẽ, hành động lấy tình cảm, nếu là Liên Thủ Tín bọn họ, thế nào cũng có thể nghe lọt mấy phần, nhưng đổi lại Liên Thủ Nghĩa này, Liên lão gia tử phen này tận tình khuyên bảo, lại chỉ có thể trôi theo nước chảy.

“Chính là nàng, không có người khác.” Liên Thủ Nghĩa cười lạnh nói, “Gì mà tình cảm huynh đệ tỷ muội, con đối với nàng có, nhưng nàng đối với con không có. Nàng mà đối con có tình cảm, thì sẽ không có chuyện này. Còn gì tình cảm, nàng làm chuyện này, chính là hận thù không đội trời chung. Đây không phải là có câu, gọi là gì giết vợ đoạt con, nàng phá hỏng hôn sự của Tứ Lang, chính là giết vợ đoạt con, khẳng định không thể để yên cho nàng!”

“Nhị lão các người nếu không nỡ bỏ tù bọn họ, vậy thì bọn con cũng nhường một bước. Bắt bọn hắn phải cho Tứ Lang một người vợ.” Hà thị lớn giọng nói.

“Cháu không thèm Ngân Tỏa nhà bà ta.” Tứ Lang lập tức liền nói, “So sánh với cô nương Vương gia người ta, nàng xách giày cho nhà người ta cũng không xứng!”

“Vậy bắt nàng thường tiền.” Hà thị liền nói, “Nhà nàng có tiền rồi, vậy còn có một cửa hàng. . . . . .”

Cũng không đợi Liên lão gia tử hoặc là Chu thị mở miệng, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang ngươi một câu ta một câu, cuối cùng ra kết luận, chính là hai cái lựa chọn. Thứ nhất, đưa một nhà Liên Lan nhi vào nhà tù. Thứ hai, chính là muốn Liên Lan nhi bồi thường, muốn Liên Lan nhi đem tiệm tạp hóa nhà nàng cho Tứ Lang.

” Nàng ta tích lũy tiền những năm này cũng đủ để bọn họ sống rồi, Tứ Lang ta mà có cái cửa hàng kia, cho dù có cái gì lời ong tiếng ve, cũng không lo không có vợ.”

Chu thị nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn nghe không nổi nữa.

” Các ngươi lại có ý định chiếm đoạt đồ của người nhà, còn muốn cửa hàng người ta, các ngươi bằng gì, còn cần cái mặt không? Hay là không muốn sống nữa? Nói ra mà không sợ làm cho người ta cười đến rụng răng!” trong giọng Chu thị nói tràn đầy giễu cợt cùng khinh bỉ.

Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi ở bên cạnh trao đổi một cái ánh mắt. Chu thị phát tính tình như vậy, bởi vì đây là trong nhà mình, cả nhà huyết mạch tình thâm, không thể làm gì bả. Nếu như ở bên ngoài, lấy tính tình của bà, há miệng ra là như vậy, còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu tai họa, chọc ra bao nhiêu cừu gia.

Mà hôm nay, bà ép xiết, ép buộc Tứ Lang như vậy. Nhưng Tứ Lang không giống với những hài tử khác của Liên gia, sau này còn không biết xảy ra chuyện gì đây.

“Chuyện này từ từ thương lượng .” Liên lão gia tử lúc nói lời này, ánh mắt tránh vài người Liên Thủ Nghĩa.” Lúc trước cô cả các con đến đây, cũng có cùng ý như mấy con hôm nay. Lúc trước, ta không đồng ý bất cứ điều gì với nàng. Hôm nay… Việc này chậm rãi thương lượng đi…”

Liên lão gia tử nói hòa hoãn, nhưng là ý tứ cũng rõ ràng , ông không đồng ý cái yêu cầu mà bọn người Liên Thủ Nghĩa nói ra.

Đám người Liên Thủ Nghĩa đương nhiên không vui, hai bên ngươi tới ta đi, những câu nói của Chu thị đều mang theo dao, Liên lão gia tử thì lại nhẹ nhàng, nhưng mà ý từ từ đầu đến cuối cũng không có thay đổi.

Bảo mấy người Liên Thủ Nghĩa chịu đựng trước, chuyện cần làm đầu tiên là sai người đưa tin gọi Liên Lan nhi, lên tiếng hỏi rồi hãy nói.

Không để cho mấy người Liên Thủ Nghĩa đi tìm Liên Lan nhi, thậm chí không để cho bọn họ trực tiếp tiếp xúc cùng Liên Lan nhi. Bất kể chân tướng của sự tình như thế nào, người một nhà cũng không thể vỡ lở ra, phải cùng nhau giải quyết.

Đều nói rõ ra ngoài, mà trong lời nói mang ý tứ còn lại là bất kể như thế nào, cũng không đồng ý hướng Liên Lan nhi đòi bồi thường.

” Hai ngày này trước hết Tứ Lang dừng đi làm việc, ở nhà nghỉ hai ngày, giải sầu, chờ chuyện này qua đi thì làm lại. Trong nhà tuy không giàu có, nhưng cũng không thiếu ít tiền kia.” Cuối cùng, Liên lão gia tử còn nói một câu.

“Lần trước lấy thuốc, còn có mấy thang a. Một hồi nấu một thang cho ta uống, một lần tức giận này, đầu ta ong ong , não cũng đau.” Sau đó Liên lão gia tử hướng Chu thị nói.

“Để ta đi nấu thuốc cho ông.” Chu thị nghe, lại không sai bảo ai, mà lập tức mang giày xuống đất, từ trong tủ treo quần áo lấy thuốc, muốn đích thân nấu thuốc cho Liên lão gia tử.

Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang cũng đều trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.