Cuối cùng khẽ vén màng sương,
Chợt nhìn thấy rõ chân tình trong tim.
Vòng tay ấm áp an toàn,
Chính là nơi thiếp buông neo kiếp này.
Ánh nến lay động, mùi hoa không biết tên theo gió đêm lan tỏa vào phòng, trên giường đỏ thẫm, màn giường che mờ bóng dáng chủ nhân, khiến đêm càng thêm tĩnh lặng.
Trong không gian tĩnh mịch, Mạc Hi Dung chợt yên lặng mở mắt, cuống quít muốn ngồi dậy tìm bóng dáng mình nhìn thấy trước khi mất đi ý thức.
"Làm gì thế? Nằm yên đừng cử động." Khiên Dương Thù vội nắm lấy mắt cá chân nàng, trầm giọng khiển trách.
Vừa tỉnh ngủ tâm trí nàng hoàn toàn trống rỗng, nhìn gương mặt không biểu cảm của hắn khi nói, không giống như dáng vẻ nàng thường quen thuộc, khiến nàng bỗng hốt hoảng, ngây ngốc hỏi: "Sao chàng không cười? Tức giận sao?"
Hắn không nói, chỉ im lặng dùng rượu thuốc xoa bóp chân nàng.
Còn dám hỏi vì sao hắn không cười? Rốt cuộc nàng thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?
Không nói một câu bỏ chạy mất dạng, thật vất vả mới trở về, chưa nói được mấy câu liền ngất trong lòng hắn, khiến hắn bị dọa mất hồn.
Cô nàng này ngủ một giấc thư thái, tỉnh dậy còn dám hỏi vì sao hắn không cười? Khiến lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên, lực xoa bóp không tự giác lại tăng thêm.
"Ô, đau quá!" Nàng bị đau, theo phản xạ định rụt chân về.
"Cả một ngày nàng chạy đi đâu?" Đè nén lửa giận, buông lỏng lực tay, Khiên Dương Thù nuốt giận hỏi.
"Ta. . . . Ta chỉ đi theo dấu một nhóm người. . . . Rồi không cẩn thận…. liền. . . .lạc đường. . . . ."
"Theo dấu?" Hắn cắn răng nghiến lợi nhắc lại, "Theo dấu ai?"
Hắn vừa hỏi, liền nhắc Mạc Hi Dung nhớ tới tin tức quan trọng nàng nghe được hôm nay. Nàng vỗ vỗ má để bản thân có thể tỉnh táo hơn, bắt đầu kể lại cuộc nói chuyện đã nghe được hôm nay, và cả đầu đuôi ngọn nguồn chuyện về đám người Nhật.
"Nàng nghe hiểu tiếng Nhật?" Ban đầu Khiên Dương Thù vốn không phát hiện điều gì khác lạ, về sau nghĩ lại, nếu bọn chúng không nói chuyện bằng tiếng Nhật, theo nàng nói, bọn chúng ngồi ngay sát bàn bọn họ, sao hắn có thể hoàn toàn không biết gì chứ?
"Ừm, biết một chút, bất quá bọn chúng nhất định không ngờ được! Mới ngang nhiên ngồi trong khách điếm bàn mưu tính kế." Hơn nữa còn may muốn chết là vừa vặn để cho vợ của "con mồi" nghe được.
"Cho nên nàng vừa nghe vừa vẽ ra kế hoạch theo dõi nơi tập trung của bọn chúng, rồi cứ thế theo bọn chúng rời khách điếm?" Trên khuôn mặt hắn bắt đầu xuất hiện tươi cười, nhưng trong tươi cười lại chứa lạnh lùng phẩn nộ, gần như có thể đông lạnh làm đau người khác.
"Ừm. . . . . . Nhưng không ngờ khi quay về lại bỗng mất phương hướng, kết quả thiếu chút nữa là rời khỏi thành, may mà có ông lão tốt bụng đánh lừa đưa ta trở về khách điếm." Nàng có chút xấu hổ cúi thấp đầu, bởi vì sau đó nàng nghe được từ miệng ông lão, nơi nhóm người Nhật tập trung chỉ cách khách điếm một con phố mà thôi.
Không ngờ người luôn luôn kiêu ngạo lý tính như nàng, lại không thể dựa vào cái gọi là tinh thần khoa học và thái độ lý tính vượt qua vấn đề lạc đường nho nhỏ này.
Bất quá cũng không thể trách nàng được! Dù sao từ sau khi đến cổ đại, căn bản vẫn chưa bước ra khỏi cửa được mấy lần, hơn nữa ở đây lại không có lầu cao nhà lớn có thể coi như dấu hiệu nhận biết, thoạt nhìn đều là nhà trệt như nhau, mới khiến nàng dù đã đi vài lần vẫn không rõ Đông Nam Tây Bắc!
"Vì sao không nói trước với ta một tiếng? Ta sẽ bảo người để ý, thiếu nữ tay yếu chân mềm, vai thon dáng nhỏ như nàng liền cứ thế mà đi theo, xảy ra chuyện thì phải làm sao?" Giờ phút này gương mặt nhã nhặn của hắn có thể được xem là dữ tợn, khiến nàng có chút sợ hãi và nghi hoặc.
"Ta tìm hiểu tin tức giúp chàng, chàng. . . . . . không vui sao?" Nàng khó hiểu hỏi.
Khiên Dương Thù hít một hơi thật sâu, xác định bản thân sẽ không vì nữ nhân ngốc không cách nào hiểu được khổ tâm của hắn này mà bóp cái cổ trắng ngần của nàng.
"Ta không vui, nhưng không phải vì chuyện đó, ta là vì nàng ném ta qua một bên, một mình không biết sống chết tự ý đi theo bọn chúng!" Hắn gầm nhẹ, lúc này toàn bộ lo lắng đè nặng trong tim suốt cả ngày hóa thành cái ôm mạnh mẽ.
"Nhưng. . . . . ." Mạc Hi Dung vốn muốn an ủi hắn, kỳ thật lúc ấy không nghĩ đó là mạo hiểm, nhưng đôi tay hắn dường như khẽ run rẩy, khiến lời lên tới miệng lại nuốt trở về. "Khiên. . . . . . Tướng công, ngoan nào! Không phải ta đã an toàn trở về rồi sao?" Nàng vỗ vỗ lưng hắn an ủi, giọng nói dịu dàng hiếm có.
Nàng vốn tưởng hắn là nam nhân không biết tức giận, đối mặt với nàng luôn là trăm lẻ một vẻ khôi hài, không ngờ cũng có việc khiến hắn thay đổi, mặc kệ là gắt gỏng tức giận hay lo lắng hoảng hốt, đều chỉ mình nàng nhìn thấy, cũng chỉ bởi một mình nàng.
Hắn. . . . . . Thật đã yêu nàng rất sâu!
"May mà nàng bình an trở về, nếu không ai có thể đền nương tử cho ta?" Hắn than thở trên người nàng, khôi phục tính cách bình thường.
So ra mà nói, hắn thà mất mười hai mươi xấp vải dệt, cũng không thể khiến nàng bị chút tổn thương nào.
Thấy hắn đã khôi phục bộ dạng bình thường, Mạc Hi Dung vội chuyển đề tài về việc chính, "Việc ta vừa nói, chàng định xử lý thế nào?"
Khiên Dương Thù nhìn nàng xem thường. "Việc này ta sẽ xử lý, mấy ngày tới nàng đừng ra ngoài, nghỉ ngơi nhiều mới tốt, đừng quan tâm chuyện khác!"
"Nhưng ta lại không thấy mệt." Thật vất vả mới tìm được chuyện thú vị, bảo nàng đừng hỏi gì, cứ nằm mốc trong phòng nghỉ ngơi, bằng không chính là ăn uống tiệc tùng trong tầm quản lý của hắn, chờ hắn bàn việc làm ăn. Nàng không chịu đâu!
"Không mệt?" Hắn nhíu mày, ánh mắt không tin liếc về phía nàng.
Vốn nghĩ nàng đi bộ cả ngày, sợ thể lực nàng không chống đỡ nổi nữa, mới quyết định tối nay để yên cho nàng, để nàng nghỉ ngơi thật tốt một đêm, không ngờ nàng dám nói không mệt?
"Ta vốn không thấy mệt." Nàng phồng má nói, không chú ý thấy con sói lớn bên giường sớm đã chuẩn bị nuốt nàng vào bụng.
"Không mệt đúng không?" Khiên Dương Thù đẩy ngã nàng lên giường, mỉm cười, "Vậy quan tâm đến tướng công ta trước đã!" Nếu đã không mệt, đêm nay mặc kệ nàng cầu xin thế nào hắn đều sẽ không dừng tay.
"Cái gì?!" Tiếng hô kinh ngạc của nữ tử bị giấu sau tấm màn giường vừa buông xuống.
Ngoài cửa sổ hoa cỏ tươi tốt, côn trùng rả rích, người trên giường cũng không lãng phí bóng đêm tốt đẹp, quyến luyến không rời, nhỏ tiếng tỉ tê. . . . . .
※※※
"Đợi chút, đợi chút!" Mạc Hi Dung cố sống cố chết níu lấy quần áo trên người, không hiểu rốt cuộc nàng đã nói gì, khiến thú tính của hắn đột nhiên bùng phát.
"Không đợi được!" Hắn lo lắng cả một ngày, tóc đen cũng sắp bạc trắng, muốn lấy chút ngọt ngào đền bù cho lo buồn của hắn, hẳn là không quá đáng chứ!
Vừa nói, hắn vừa không quên với tay kéo quần áo trên người nàng, giống như lột vỏ trứng, chỉ hai ba cái, trên người nàng chỉ còn lại cây trâm trên đầu.
Dưới ánh mắt nóng cháy của hắn, thân thể xinh đẹp trần trụi mẫn cảm ửng hồng, nàng hết cách chỉ đành quay đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Phải làm sao đây? Dù hai người đã làm rất nhiều lần, nhưng. . . . . . nàng vẫn thấy xấu hổ lắm!
"Thành thân nhiều ngày rồi, sao vẫn ngượng ngùng như thế?" Hắn nhẹ nhàng vén lọn tóc phủ trước ngực nàng, mỉm cười dịu dàng nói.
Đừng nói là sau khi thành thân, chưa thành thân bọn họ đã viên phòng, cho dù không hợp lễ, nhưng từ sau ngày đó, hàng đêm hắn liền ngủ trong phòng nàng, trừ mấy ngày hàng tháng của nàng, hắn đều bán sức dạy nàng chuyện trên giường, sao nàng vẫn cực kỳ xấu hổ như thế?
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . A!" Hắn bỗng với tay vuốt hoa hạch* nhạy cảm của nàng, khiến nàng chấn động mềm mại kêu ra tiếng.
"Kêu gì chứ? Tướng công xoa không tốt sao?" Vừa nói, bàn tay to cũng không quên săn sóc hai nụ hoa trước ngực nàng, vê nhẹ vuốt chậm, chỉ một lúc nàng liền thoải mái thở dài.
"Ừ. . . . . . A. . . . . .Ưm. . . . . ." Theo ngón tay cử động khi mạnh khi nhẹ của hắn, tiếng ngâm nga hổn hển yêu kiều của nàng cũng cao thấp phập phồng.
"Mệt mỏi cả ngày rồi, tướng công hầu hạ, nàng có thoải mái không?" Ngón tay vuốt ve hoa hạch thuận theo mật nước róc rách chui vào nếp gấp của nàng, bắt đầu di chuyển.
"Thoải. . . . . . Thoải mái. . . . . ." Nàng trung thực nói, cánh tay ngọc nhịn không được vội bám vào vai hắn, "Ừm. . . . . .sâu chút. . . . . ."
Nếu muốn nói đến thành quả sau nhiều ngày dạy dỗ, chính là nàng đã trung thực bày tỏ nhu cầu của chính mình, cái miệng nhỏ nhắn phun ra lời buông thả thật rất mê hoặc.
"Sâu thêm phải không?" Ngón tay hắn lặng lẽ chui vào, thăm dò càng sâu, khiến toàn thân nàng run rẩy, "Như vậy sao?"
Mười ngón tay của Mạc Hi Dung bấu lấy vai hắn, cả người cong lên, phất một dải tóc mềm ngang mũi hắn, trong bóng đêm, mùi thơm thản nhiên càng câu hồn người.
Hắn xoay chuyển ngón tay liên tục, khiến nàng chỉ có thể vô lực rên rỉ, cùng tiếng mật nước róc rách chảy ướt đẫm, nhất thời cả phòng dào dạt ý xuân.
"Ư ưm. . . . . ." Nàng khẽ khóc nức nở, thân mình đột nhiên căng cứng, rồi sau đó cả người co quắp vô lực thở gấp trên giường.
"Sao lại nhanh đến vậy chứ?" Khiên Dương Thù tha thiết nhìn nàng, dịu dàng khẽ lau mồ hôi trên trán nàng.
Hắn cực yêu biểu cảm quyến rũ sau khi lên đỉnh của nàng.
Thấy mắt to của nàng ngập nước, trên khuôn mặt nghiêm nghị còn chứa say mê sau khi hoan ái, thân mình trắng nõn hơi ửng hồng, run rẩy khiến người ta tiếc thương, ngay cả hoa huy*t* vừa mới được yêu thương, cũng khép khép mở mở ướt đẫm mật ngọt, có thể nhìn thấy hình dạng cánh hoa đáng yêu sụt sùi mở ra. (ui mẹ ui)
Nhưng đây cũng chưa phải là điều tuyệt nhất, khiến người ta khát vọng nhất chính là cái việc sau khi đùa nghịch nàng, là khoái cảm tha hồ rong ruỗi trên thân thể mẫn cảm của nàng.
Hắn vừa mừng rỡ ca ngợi thưởng thức, vừa cởi quần áo của mình, giữ chặt thân mình muốn chạy trốn của nàng, dưới ánh mắt cầu xin của nàng, dục vọng nóng bỏng sắp bùng nổ đẩy mạnh về phía mật huyệt* vừa mới bị đùa nghịch kia, xâm nhập từng chút, để mềm mại xinh đẹp của nàng bao phủ toàn bộ hắn. . . . . . "Hà!" Khi non mềm hoàn toàn bao phủ siết chặt lấy, hắn sảng khoái hít sâu một hơi.
Nàng đã chịu trêu đùa một trận, đóa hoa yếu ớt vẫn mẫn cảm không thể nhận quá nhiều kích thích, hắn chậm rãi tiến vào, không phải nghi ngờ là đã thổi bùng ngọn lửa trên thân thể vẫn còn dư vị sau khi hoan ái của nàng.
"Tướng. . . . . . Tướng công. . . . . .Đừng. . . . . .Đừng. . . . . ." Cảm giác được hắn bắt đầu thong thả di chuyển trong người, nàng cất giọng run rẩy cầu xin.
"Ta biết rồi, phải nhanh thêm chút đúng không!" Hắn cố ý ngắt lời nàng, còn không quên vặn vẹo ý của nàng, đẩy nhanh tốc độ đung đưa nơi thắt lưng, khiến nàng không thể thốt nên lời, chỉ có thể rên rỉ ngâm nga.
"Ưm. . . . . . A. . . . . . Ư. . . . . ." Dưới đung đưa của hắn nàng lay động thân mình, thừa nhận kích thích mạnh mẽ cuồng nhiệt của hắn, trên da thịt trắng nõn lưu lại từng vết đỏ bầm không đồng nhất.
"A, ta nói sao nàng không phản ứng? Là tướng công hầu hạ nàng chưa đủ thoải mái sao?" Hắn cười trêu chọc phản ứng chỉ có thể vô ý thức phát ra rên rỉ của nàng, xoay người nàng, lại lần nữa đẩy vật thô to run rẩy tiến vào hành lang chật hẹp không ngừng co rút của nàng.
Nàng đột nhiên xoay người, tình triều trong người không ngừng tích tụ chồng chất đến mức cao nhất, khi hắn đột nhiên xông mạnh lui nhanh, hành lang không ngừng siết chặt cũng co rút lợi hại, mật ngọt nơi hai người ân ái không ngừng róc rách chảy ra, làm ướt đẫm chăn đệm dưới thân.
"Thả lỏng!" Hắn nhẹ vỗ lên cái mông tròn trịa của nàng, muốn nàng phối hợp với xâm nhập của hắn, "Còn chưa xong đâu!"
"Đừng. . . . . .Đừng mà. . . . . ." Đón nhận hai ba đợt liên tục thoải mái hành hạ của người nào đó, khiến nàng vùng vẫy muốn bỏ trốn.
Nhưng hắn đã ở bờ vực khoái cảm, sao có thể để nàng trốn thoát? Bàn tay to phút chốc kéo mạnh, kéo hông nàng khiến nơi đó càng thêm gắn chặt, cũng khiến nàng không thể nào trốn thoát.
Tốc độ va chạm của hắn càng nhanh, liên tục ra vào hoa huy*t đã sớm sưng đỏ, tiến lui liên tục khiến ái dịch* vung vẩy dính ướt khắp nơi, ngay cả thắt lưng, giữa bụng hắn cũng ướt dính.
"Nhanh! Dung muội. . . . . . A. . . . . .Sắp rồi. . . . . ." Cảm giác bụng dưới không ngừng truyền tới áp lực co rút, hắn càng thêm theo đuổi động tác va chạm đẩy vọt của mình.
"Ư. . . . . . A. . . . . .Ưm. . . . . ." Sớm đã không còn nghe được lời nói đứt quãng của hắn, nàng chỉ vùi mặt vào chăn khóc nức nở, chờ cao trào cuối cùng của hắn.
"A ──" hắn sung sướng gầm nhẹ ra tiếng, bắn từng dòng trắng đục sền sệt vào hoa huy*t ấm áp của nàng. (mất máu cấp độ siêu nghiêm trọng)
Hai người thở gấp duy trì động tác cuối cùng, hưởng thụ dư vị sau khi hoan ái.
Chất dịch ẩm ướt trơn dính từ nơi hai người ân ái không ngừng chảy xuống, thấm ướt từng đốm lên hình thêu uyên ương, chứng tỏ nhiệt tình quá mức của hai người.
(muốn biết mấy cái dấu * là gì thì tra GG, Việt hóa mấy từ này thì thà tui đi chết)
※※※
Sau khi hoan ái, Khiên Dương Thù vẫn như thường ngày đứng dậy xuống giường, bước đến chậu nước vắt khăn lau người cho nàng.
"Mới một lần liền mệt thành như vậy, còn dám hùng hổ hô không biết mệt?" Hắn hết cách nhìn vẻ buồn ngủ của nàng, kéo chăn đắp cho nàng ngủ yên ổn.
Mạc Hi Dung híp nửa mắt, vừa cọ cọ lên người hắn vừa than thở: "Chỉ không muốn ngồi không thôi mà. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." Nàng ngáp một cái rồi lại nói, "Để ta. . . . . .để ta ngủ một chút sẽ hết mệt. . . . . ."
Hắn xê dịch thân mình, để nàng gối lên trước ngực hắn ngủ thêm thoải mái, vừa dùng ngón tay vuốt lọn tóc mượt mà tán loạn của nàng cho ngay ngắn, miệng lại hết cách mà oán giận, "Ta yêu nàng như vậy, sao nàng cứ luôn muốn tìm việc mà chạy đi? Đừng nói chút keo kiệt yêu tiền đó của ta cũng lây cho nàng nhé?"
"Cho nên. . . . . . Cho nên chàng không thể ném ta qua một bên. . . . . ." Nàng sớm mệt đến mức nghe chẳng hiểu hắn nói gì, chỉ nhớ là phải dặn kỹ hắn nhất thiết không thể đẩy này ra khỏi chuyện thú vị kia.
Vừa nghe lời này, Khiên Dương Thù thiếu chút bật cười thành tiếng.
Cô nàng này, đã mệt đến mức mí mắt cũng không mở nổi, vậy mà vẫn nhớ đến việc đó?
"Nàng ngủ đi! Việc đó chờ nàng tỉnh dậy rồi nói." Hắn vỗ vỗ lưng nàng, dỗ nàng giống như dỗ một đứa trẻ.
"Không được. . . . . ." Mạc Hi Dung sống chết mở hai mí mắt nặng trịch, nhìn hắn chòng chọc, nói: "Chàng nhất định sẽ tự mình chạy trước. . . . . ."
"Ngoan, việc đó cứ để tướng công nàng xử lý là được, nàng ngủ trước đi!" Hắn không trực tiếp hứa hẹn, muốn đánh lạc hướng.
"Chàng không đồng ý, ta sẽ không ngủ!" Cho dù mí mắt đã sắp sụp xuống, nàng vẫn cố chống lên chờ một câu đồng ý của hắn.
Đã mệt đến thế mà còn dám nói là không ngủ? E là chỉ một giây sau nàng liền ngủ rồi! Khiên Dương Thù cười thầm trong lòng.
Kỳ thật hắn có thể chờ, chờ nàng không ngăn được cơn buồn ngủ hấp dẫn, là có thể chẳng cần đồng ý gì hết, nhưng thấy nàng cố sức gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, hắn đau lòng không thôi, đành phải đồng ý với nàng.
"Được, ta sẽ không tự chạy đi!" Chỉ đi mà không ai biết thôi. "Mau ngủ đi!"
Lúc này nàng mới thở phào một hơi, nhưng vẫn kéo cánh tay hắn không buông, xác định hắn sẽ không thừa dịp nàng ngủ say mà chạy đi, rồi mới chính thức an tâm nhắm mắt ngủ.
Trong lòng Khiên Dương Thù cười thầm nàng thực ngây thơ.
Nghĩ rằng nắm tay hắn thì hắn không chạy được sao? Không khỏi cũng quá coi thường hắn rồi.
Bất quá. . . . . . Hắn đột nhiên suy nghĩ sâu xa nhìn dáng vẻ ngủ say của nàng. Vẫn phải cử người trông chừng nàng thôi! Nếu không ai biết nàng có thể lại giống hôm nay, nhân lúc hắn không lơ đãng liền chuồn êm ra ngoài, cuối cùng lại không tìm thấy đường về?
Hôm nay nàng may mắn gặp người tốt bụng, trung thực đưa về, lỡ như nàng gặp bọn côn đồ, chỉ sợ sẽ không về được.
Phải bàn bạc cẩn thận với người kia một chút! Dù gì muội muội cũng đã ra ngoài khá lâu, đến lúc nên để muội ấy về nhà rồi. . . . . .