Xin Chào Trêu Chọc

Chương 4: 4: Lời Mời




Edit: Maple

Beta: Maple

Lạc Yên nói lại cốt truyện lũ lượt một lần.

Đúng vậy, nàng thuộc.

Tuy là Đào Yêu cũng không có cho nàng toàn bộ cốt truyện, nhưng mà hai thế giới trước nàng cũng không phải dựa vào cốt truyện, như thế không có gì quan hệ.

Lạc Yên nghĩ đến lời nói của Tiết Nguyễn Nguyễn, nàng rời khỏi Uyển thành cũng không lâu, cho nên hiện tại cốt truyện đại khái vẫn là tiết mục hai nàng tranh một nam.

Nguyên cốt truyện, Bách Lí Ngọc Nhân là bởi vì Mộ Thành Tuyết tương đối nhu nhược, hắn mới tương đối có khuynh hướng Mộ Thành Tuyết, như vậy lúc này đây, phải đối mặt đồng dạng với Phó Thanh Ti cũng “nhu nhược”, không biết Bách Lí Ngọc Nhân sẽ lựa chọn ai đây?

Lạc Yên tỏ vẻ rửa mắt mong chờ.

Rốt cuộc, nước ao càng loạn, càng tốt đục nước béo cò a!

……

Nam Cung Dao đi dạo đến buổi chiều đã trở lại, nàng mang về đồ đựng trong bao lớn bao nhỏ.

“A Yên, mau xem đồ ta mua a!” Nàng ở dưới lầu liền bắt đầu kêu người.

Lạc Yên nghe được tiếng, liền chuẩn bị đi xuống lầu giúp nàng lấy đồ ra.

Bất quá, khi xuống lầu, nhìn thấy đống đồ vật kia, nàng có chút ngơ.

“Ngươi đây là mua hết đồ trên đường rồi sao?”

“Ai nha, không nhiều lắm không nhiều lắm, mau giúp ta đi.”

Lúc Lạc Yên đang giúp Nam Cung Dao dọn đồ, Tiết Nguyễn Nguyễn xuống lầu.

Nàng ước chừng ngủ có ba bốn canh giờ, hiện tại, tinh thần nàng thoạt nhìn đã khôi phục không ít.

Nhìn thấy đồ Nam Cung Dao mua về, Tiết Nguyễn Nguyễn tỏ vẻ cảm thấy thực hứng thú.

Nhìn đến có người cảm thấy hứng thú, sau khi dọn đồ xong, Nam Cung Dao liền hưng phấn mà đề nghị nói: “Ta nghe nói chợ đêm ở Giang thành không tồi đâu, không bằng đêm nay chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi dạo a.”

“Chợ đêm?”

Trong ánh mắt Tiết Nguyễn Nguyễn khó được lộ ra vài phần ý vị hứng thú: “Được nha, ta còn chưa có đi dạo chợ đêm lần nào đâu, buổi tối hôm nay đi nhìn một cái cũng được.”

Lạc Yên nghe thấy nhịn không được cười cười, nhưng mà nàng cũng không tính toán bồi các nàng cùng đi dạo chợ đêm, nàng còn có “Đại sự” phải làm.

“Hai người các ngươi đi thôi, ta không đi.”

“Vì sao a?” Nam Cung Dao phồng lên mặt, vẻ mặt không vui.

Chiều nay, lúc Lạc Yên không bồi nàng đi dạo phố, trong lòng nàng đã hơi khó chịu, hiện tại Lạc Yên lại nói không bồi nàng dạo chợ đêm……

Nam Cung Dao cảm thấy Lạc Yên không cho nàng một chút mặt mũi nào, liền càng thêm không cao hứng.

Các nàng không phải bằng hữu sao? Nếu là bằng hữu, Lạc Yên vì sao không bồi nàng?

Lạc Yên cười như không cười mà nhìn Nam Cung Dao, nàng bỗng nhiên cảm thấy, một đường Giang thành này, nàng quá dung túng Nam Cung Dao, làm cho cô nương này hiện tại càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước.

"A Dao, ta không giống ngươi, ta ra ngoài, trên người mang nhiệm vụ."

Trong ánh mắt nàng vẫn mang theo nụ cười ấm áp, nhưng thật ra lại không đạt tới đáy mắt.

Nam Cung Dao, cũng phải bỏ qua.

Lạc Yên là một người đa tình, nhưng mà, đa tình lại cũng có nghĩa là vô tình.

Nàng có thể chăm sóc tỉ mỉ một người nào đó, nhưng ngay sau đó, nàng cũng có thể không chút do dự mà không cho ngươi mặt mũi, chỉ là nhìn không ra thôi.

Tiết Nguyễn Nguyễn nghe ra hương vị của mưa gió sắp đến, liền tà tà liếc Lạc Yên một cái, trong miệng nói: “Ta đây cũng không đi, trên người ta cũng mang nhiệm vụ a.”

Sắc mặt Nam Cung Dao có chút khó coi, trước nay nàng luôn được nâng niu, đâu chịu nổi vắng vẻ như vậy, liền hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không đi liền không đi thôi, ta tự đi!”

Nói xong liền đập cửa rời đi.

Cửa kịch liệt quơ quơ, cuối cùng loảng xoảng một tiếng khép lại.

Tiết Nguyễn Nguyễn nhìn Nam Cung Dao chạy xa, nhìn về phía Lạc Yên, bỗng nhiên lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “A Yên a A Yên, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có lúc không thương hương tiếc ngọc a……”

Lạc Yên không nói chuyện, nàng hiện tại cảm thấy thực đau đầu.

Kỳ thật, nàng cũng không bài xích làm bằng hữu cùng Nam Cung Dao, bằng không nàng cũng sẽ không cho phép Nam Cung Dao cùng tới Giang thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.