Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Chương 44: Giang Phổ lai khách




Chỉ có điều Trương Khác ở trong phòng nên mọi người ngại không thảo luận, nhìn Diệp Tiểu Đông nhận điện thoại xong kéo Trương Khác và Đỗ Phi ra ngoài, Đổng Dược Hoa quay đầu sang nói với Tần Cương: - Cái tên Hồ Nhuận gì đó xếp hạng 100 phú hào Trung Quốc, tính toán người giàu nhất Trung Quốc có 12 tỷ, hình như tầm mắt hơi hạn hẹp, kiến thức hơi nông thì phải? Đông Hải có con cá lớn thế này mà để bỏ lỡ.

Tần Cương cười, Trương gia chỉ cần có 10% cổ phần trong hệ thống Cẩm Hồ trong nước thôi thì tài phú đã quá 12 tỷ rồi.

Thi Tân Phi thường ngày trầm mặc ít nói, nhìn Mông Nhạc ngồi vắt chân chữ ngũ phia sau Tịch Nhược Lâm giúp cô tham mưu, liền gọi: - Này Lão Mông, tiết lộ cho anh em tí đi, ngứa ngáy không chịu nổi...

- Xéo, tôi cũng ký hiệp nghị bảo mật rồi... Mông Nhạc chẳng đề ý tới hắn, cằm gác lên vai thơm của Tịch Nhược Lâm, chỉ dẫn cô phân phối tài sản cá nhân sao cho thích hợp.

Thấy Mông Nhạc không khai, Thời Học Bân trêu ghẹo: - Lão Mông, anh cũng từng nói mà, nam nữ phối hợp là phải chú trọng lấy của người giàu chia cho kẻ nghèo, nam nhân giàu lấy nữ nhân xinh đẹp mà nghèo, nữ nhân giàu thì lấy nam nhân nghèo, anh và Tịch sư tỷ kết hợp ít nhất mất đi 2 suất cướp giàu cứu nghèo rồi, tôi nói này hai người... Hắn còn chưa nói hết bị Tịch Nhược Lâm đanh đá cầm bút phi trúng đầu, rú lên một tiếng, không mọi được câu nào từ Mông Nhạc, xoay qua bên cạnh gọi ngọt sớt: - Lệnh sư tỷ...

- Tôi biết cũng chỉ ngang với các cậu thôi, đừng gọi tôi là sư tỷ. Lệnh Tiểu Yến chặn họng hắn lập tức, tên Thời Học Bân này ba hoa vô cùng, nói với hắn vài câu, không chừng bị hắn lừa.

Cô và Trương Khác quen nhau lâu lắm rồi, khi ấy Ái Đạt chưa có quy mô như hiện nay, Trương Khác còn phải lừa Giang Đại Nhi làm người mẫu quảng cáo, vậy mà bốn năm qua đi rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh. Từ phía Chu Tiểu Quân, cô biết được địa vị của Diệp gia trên chính đàn, với mối quan hệ sâu rộng như Diệp gia, không phải bí thư tỉnh ủy hay bộ trưởng nào đó có thể bằng được, nếu như Thịnh Hâm cũng dung nhập vào hệ thống Cẩm Hồ rồi, như vậy lợi ích Diệp gia trong Cẩm Hồ không nhỏ.

Lệnh Tiểu Yến đoán từ đầu tới cuối chủ đạo sự phát triển của Ái Đạt là Trương Khác, chủ đạo lập nên cả đế quốc kinh tế Cẩm Hồ, điều này có thể nhìn ra được từ nhân vật hạch tâm của Cẩm Hồ qua lại với Trương Khác, nhưng Trương Khác nắm bao nhiều lợi ích ở Cẩm Hồ thì cô đoán không nổi.

Thời Học Bân bị Lệnh Tiểu Yến bịt miệng, cười hăng hắc hỏi Mông Nhạc: - Sau khi bắt chéo cổ phần, chút xíu cổ phần của tôi có thể có chức gì nhỉ...

- Chắc là giám đốc, phó giám đốc... Mông Nhạc nói: - Thực ra cái này khó nói lắm, các xí nghiệp của Cẩm Hồ đang phát triển tốc độ cao, cùng cấp bậc, cùng thành tích, nhưng vào trước một năm vào sau một năm thì chênh lệch rất lớn, ở bất kỳ xí nghiệp nào, nhân viên lâu năm luôn có lợi hơn... Cậu quan tâm tới tới cái này làm gì?

- Lão Thời đang tính khi ve vãn mấy em gái Học viện Âm nhạc phải miêu tả tiền bạc và địa vị xã hội của mình ra sao ấy mà... Đổng Dược Hoa cười hô hố, nói:

Mông Nhạc cũng cười, giục mọi người làm việc cho xong.

Hắn và Đỗ Phi có thể chọn cổ phần ở thương vụ Cẩm Hồ và các công ty hải ngoại khác, có thể tiếp xúc với con số tài vụ của thương vụ Cẩm Hồ và ESS, mới có thể tính là là biết được thương nghiệp hạch tâm của Cẩm Hồ, Mông Nhạc biết đại khái phân phối lợi ích của Cẩm Hồ..

Diệp gia lấy Diệp Kiến Bân, Diệp Tiểu Đồng, Thiệu Tâm Văn làm đại biểu trực tiếp sáng tạo cho Cẩm Hồ hai xí nghiệp thành viên là điện khí Cẩm Hồ và điện tín Cẩm Hồ, chừng nắm 15% cổ phần.

Vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa năm 97 có hơn 2 tỷ HKD, cung cấp tài chính đắc lực cho sự phát triển của Cẩm Hồ hai năm qua, ước chừng nắm 15%.

Tạ Vãn Tình có thể nói là nữ nhân đứng sau Cẩm Hồ, không có Tạ Vãn Tình, Cẩm Hồ không có khởi đầu thuận lợi như thế, chỉ có điều hai năm qua cô chuyên tâm vào kinh doanh trường quốc tế Hải Dụ, cho nên cổ phần còn chưa tới 5%, nhưng số cổ phần không thể hiện đúng địa vị ngầm của Tạ Vãn Tình trong Cẩm Hồ.

Đám Thiệu Chí Cương, Thịnh Thanh, Trương Tri Phi đều sáng lập nên sự nghiệp rồi mới dung nhập vào hệ thống Cẩm Hồ, chiếm khoảng 7% cổ phần. Tầng quản lý khổng lồ chiếm chừng 19% ( trong đó Tô Tân Đông và Đinh Hòe chiếm nhiều nhất, chừng 5%), người Hoa ĐNÁ bao gồm Cát gia ( Cát Minh Đức), Trần gia ( Trần Văn Thông), Mã gia ( Mã Văn Cừ) nắm chừng 5%....

Cứ bài trừ từng phần một, không khó tính ra tài phú cá nhân của Trương Khác, nếu nói tài sản trong nước và ngoài nước của Cẩm Hồ đều là 100 tỷ, thì tài sản cá nhân của Trương Khác là khoảng 88 tỷ.

Nếu tính tài sản thực sự thì lúc này tài sản của Cẩm Hồ khó tính nhất là tài sản vô hình của bố thương hiệu lớn Ái Đạt, Thịnh Hâm, Tân Quang, Hương Tuyết Hải là bao nhiêu mới thích thích hợp? Rồi tài sản kỹ thuật của vô số bản quyền phát minh phải lấy giá trị bao nhiêu mới thích hợp?

Mông Nhạc không đủ nhận thức về thế lực tư bản dân doanh ẩn dưới mặt nước, cho nên không nói được tài sản cá nhân của Trương Khác có thể tính là giàu nhất TQ chưa, có điều cái xếp hạng 100 người giàu của Hồ Nhuận chỉ có thể coi là đề tài tán nhảm lúc rảnh rỗi, không thể coi là thật.

Mông Nhạc tư giao với Trương Khác cũng sâu, hắn biết Trương Khác sớm chẳng còn hứng thú với việc bản thân có bao nhiêu tiền.

Năm nay tổng lợi ích dự kiến của Cẩm Hồ ở cả trong ngoài nước là 12 tỷ, lợi ích chia cho mình Trương Khác là hơn 5 tỷ rồi, Mông Nhạc nghĩ, nếu một người mỗi năm có thêm vài tỷ, đúng là chẳng cần tính mình có bao nhiêu tiền nữa... Mà quan hệ cổ phần, tài sản của Cẩm Hồ phức tạp như thế, nếu tính tài sản một người là chuyện hết sức đau đầu.

Đám Tần Cương, Thời Học Bân vừa tính toán vừa tán phét, tới hơn 5 giờ mới làm xong việc, Diệp Tiểu Đông lôi Trương Khác, Đỗ Phi đi mãi mà chẳng về.

Chuyện bên này kết thúc, có nhân viên công tác tới thu dọn tài liệu.

Ngồi trong phòng suốt nửa ngày, lưng mỏi hết cả, đám Tần Cương muốn đi tìm chỗ hút thuốc, đi qua ngã rẽ thấy cửa một phòng họp để mở, đám Trương Khác ở bên trong, Tần Cương thò đầu vào, thấy cả Thiệu Chí Cương, Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh, không biết bọn họ đang bàn việc gì.

Lúc này Trương Khác quay đầu sang, nhìn thấy bọn họ liền hỏi: - Mọi người xong việc rồi à?

- Ngồi lâu qua, ra ngoài cho thoáng khí. Tần Cương thấy Trương Khác không ngăn cản, liền cùng Thời Học Bân cười ngại ngùng đi vào, trên chiếc bàn gỗ lim lớn có mấy tấm bản đồ che mất quá nửa, mọi người đều đứng quanh bàn chỉ bản vẽ thảo luận, chỉ có Diệp Tiểu Đồng có thai là ngồi.

Tần Cương và Thời Học Bân nghe bọn họ thảo luận một lúc hiểu ra bọn họ đang thảo luận phương án kiến trúc siêu cao tuần. Khi thảo luận không thấy ai nói tới độ cao và số tầng, Tần Cương đứng hơi thấp không nhìn rõ ghi chú trên bản đồ, Thời Học Bân huých vai hắn, nói nhỏ: - 52 tầng...

Tần Cương giật nảy mình, tên này tỉ mỉ đếm số tầng trên bản vẽ, trừ đi kiến trúc tháp nhọn bên trên không có quá nhiều ý nghĩa thì tòa nhà cao nhất ở Kiến Nghiệp cũng chỉ cao tới 148 mét, đó là trung tâm thương mại quốc tế Kiến Nghiệp. Vụ này có cả bí thư khu ủy khu cao tân tham gia thảo luận phương án thiết kế, chẳng lẽ muốn xây kiến trúc siêu cao tầng trên 200 mét?

Lúc này đám Mông Nhạc cũng thu dọn xong tài liệu, chen nhau ở cổng đứng xem, Thiệu Chí Cương vẫy tay: - Nào nào, vào cả đây góp ý cho chúng tôi tham khảo...

- Đừng. Trương Khác can: - Ý kiến càng nhiều thiết kế càng phức tạp, chi phí xây dựng càng cao, tôi thấy cứ xây vuông vuông vức vức rất tốt..

Vương Duy Quân lắc đầu, cùng Diêu Văn Thịnh đứng tránh qua, nhường chỗ cho đám Mông Nhạc vào xem bản vẽ.

++++

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.