Xin Chào, Đại Thần

Chương 3




Đặng Vĩ và Du Thiên Dã tiễn bà Giản và con trai rời khỏi phòng, đến khi hai mẹ con đi xa, hai người mới liếc nhìn nhau. Vừa về đến phòng liền đóng chặt cửa.

Đặng Vĩ nói: “Haiz, nói thật nhé, thao tác của Trần Lãng rất chuẩn xác, cô ấy áp dụng kỹ thuật gắn chân răng vô cùng thành công. Hôm nay tôi thấy chiếc răng hồi phục tương đối tốt, tám chín phần là có thể giữ được. Có điều, trình độ ‘bất chấp lý lẽ’ của bà Giản này đã lên tới đỉnh điểm rồi. Cơn giận của bà ấy tối qua có thể thông cảm, nhưng bây giờ, sự thực đã chứng minh cách xử lý của Trần Lãng vừa đúng đắn vừa kịp thời, bằng không, chiếc răng đó thực sự có khả năng phải bỏ. Còn nữa, anh cũng đã giải thích với bà ta rằng xương hàm của trẻ con chưa phát triển đầy đủ, nếu thiếu răng thì không thể tiến hành phẫu thuật trồng răng như của người lớn được, nhưng sao bà ta vẫn không chịu từ bỏ, nói tới nói lui vẫn nằng nặc yêu cầu bác sĩ Trần không được xuất hiện ở chỗ chúng ta một lần nữa?”

Du Thiên Dã giao tờ biên bản đã được ký tên cho Đặng Vĩ: “Thế tại sao anh đồng ý nhanh vậy?”

Đặng Vĩ cười ngượng nghịu: “Tối qua anh đâu có nhận được điện thoại của lão gia. Lão gia chỉ trích tôi ghê lắm, nói tôi sao có thể để xảy ra sai lầm hạ đẳng như vậy, ông ra lệnh dù thế nào cũng phải xử lý ổn thỏa vụ việc này. Tuy bà Giản này cũng có thể coi là người quen, nhưng gia thế bất phàm, không thể chọc vào cũng không thể trốn tránh. Lão Du, anh nói xem, tôi nên làm sao đây?”

Du Thiên Dã trừng mắt nhìn Đặng Vĩ: “Nói sao đi nữa tôi cũng không đồng ý. Như anh đã nói đúng là vấn đề giáo dục điều trị an toàn chúng ta chưa chú trọng làm tốt, giờ để xảy ra chuyện này lại đuổi bác sĩ trẻ người ta đi. Làm thế quả thực khiến người ta vừa thất vọng vừa buồn lòng.”

Đặng Vĩ ấm ức: “Tôi đâu có nói sẽ đuổi Trần Lãng đi. Chẳng phải bà Giản nói không muốn thấy Trần Lãng ở đây sao? Bà ta nói vậy, tôi nghiễm nhiên có thể hiểu ‘ở đây’ chính là ‘ở phòng khám số một’, thế thì hãy để Trần Lãng đến lánh tạm ở phòng khám khác của Hạo Khang hai tháng, chờ sóng gió qua đi lại quay về thì được rồi!”

Mắt Du Thiên Dã lóe lên một tia sáng, nhưng nét mặt chẳng mảy may thay đổi: “Tôi biết ngay anh sẽ khắc hai chữ ‘tranh thủ’ lên trán người ta mà. Thôi được, là anh nói đấy nhé, để Trần Lãng đến phòng khám khác, bên chỗ tôi đang thiếu người, đến chỗ tôi cũng được!”

Đặng Vĩ lườm Du Thiên Dã: “Cái gì? Vội vàng đòi người như vậy thật không giống phong cách của anh tí nào. Rốt cuộc anh thông cảm cho người yếu đuối hay định làm anh hùng cứu mỹ nhân?”

Du Thiên Dã cũng lườm Đặng Vĩ: “Chỉ có anh mới có suy nghĩ linh tinh đó! Tôi cảm thấy con người Trần Lãng không tệ, tay nghề cũng tốt, kiến thức cơ bản lại chắc chắn, rất thích hợp với công việc trồng răng, Nếu đã chịu ấm ức thì nên được dạy dỗ nhiều hơn, cứ đến chỗ tôi rèn luyện là tốt nhất. Hơn nữa, trước kia là do anh đưa cô ấy về đây, là anh không chịu buông tha người ta đấy chứ!”

Đặng Vĩ chậc lưỡi nói: “Suy cho cùng, ai là người nhìn người ta bằng con mắt thành kiến trước? Giờ lại giả bộ đòi người. Cũng phải nhắc nhở anh, cô ấy và Lâm Hiểu Tuyền hoàn toàn khác nhau, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, chỉ hơi bướng bỉnh một chút!”

Du Thiên Dã biết đầu óc Đặng Vĩ lại nghĩ đến những điều không trong sáng, anh cũng lười tiếp chuyện, bỗng nghe thấy Đặng Vĩ nói: “Còn nữa, thế này là sao? Dù sao cũng phải phạt nặng chứ, cứ thế để cô ấy thành người của trung tâm trồng răng, đó chẳng phải đổi thành ‘ban thưởng’ hay sao?”

Du Thiên Dã chỉ cười, để lại một câu: “Cứ quyết định thế nhé. Trước tiên cứ đình chỉ không đến khám bệnh ở phòng khám số một một tuần coi như cảnh cáo, tuần sau chính thức đến trung tâm trồng răng chúng tôi báo danh!” Nói xong thì nghênh ngang bỏ đi.

Đặng Vĩ cảm thấy Du Thiên Dã đúng là ví dụ điển hình của mẫu người đã được lợi lại còn ra vẻ ta đây, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Còn có thể làm gì được? Tổng giám đốc Bao nói: bệnh nhân là thượng đế, huống hồ bà Giản này còn là mẹ của Thượng Đế, hô phong hoán vũ như thần thánh.

Về phía Trần Lãng, dĩ nhiên cô trải qua một tuần bị đình chỉ khám bệnh trong tâm trạng ăn năn, day dứt, cô cũng biết vì sự liều lĩnh và xúc động nhất thời của mình mà gây ra rất nhiều phiền toái. Vì thế, trừ thứ tư và thứ năm theo lệ được Du Thiên Dã gọi đi làm trợ lý trồng răng thì những ngày khác cô đều thận trọng từ lời nói đến việc làm nhốt mình trong phòng, khóa kín cửa, đồng thời hoàn thành chỉn chu công việc chuẩn bị trước hai cuộc phẫu thuật trong tuần và công việc hỏi thăm hậu phẫu giúp Du Thiên Dã. Thứ sáu, Đặng Vĩ mới tiết lộ cho Trần Lãng rằng kể từ tuần sau cô có thể chính thức bước vào trung tâm trồng răng của nha khoa Hạo Khang, trở thành trợ lý của Du Thiên Dã. Đối với Trần Lãng, thông tin này vô cùng bất ngờ, thậm chí còn có cảm giác vui mừng khôn xiết. Câu nói “Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục”[1] quả là chân lý. Vì vậy, trong khi hoàn thành những bước cuối cùng trong đợt điều trị ống rễ răng giúp Bao Huân, thái độ cô niềm nở hơn bao giờ hết, trên gương mặt không dấu nổi nét phấn khởi.

[1] Ý là trong phúc có họa, trong họa có phúc.

Bao Huân nằm trên ghế nha khoa, vụng trộm quan sát nét mặt của Trần Lãng nhưng không trông thấy bất kỳ manh mối nào, thừa dịp vẫn chưa chính thức bắt đầu điều trị liền hỏi chuyện: “Trần Lãng, cô… không bị sao chứ? Sao trông phấn khởi thế kia?”

Trần Lãng nhận ra bản thân cũng có phần thất thố vội vàng kìm nén lại một chút, nét mặt cứng đờ: “Số tôi đúng là số con rệp, không được nói xấu tôi!”

Bao Huân hoàn toàn không tán thành: “Tôi đã nghe người ta kể sự tích huy hoàng của cô rồi. Cô giỏi thật, chuyện ngớ ngẩn đó mà cũng làm được, rõ ràng tự tìm rọ để chui vào!”

Trong nhà hàng Ấn Độ, khi Trần Lãng được Bao Huân giải cứu khỏi hiện trường “xem mặt”, sự hảo cảm của cô đối với anh được tăng lên hẳn mấy bậc. Hiện giờ, có lẽ do cô đã coi anh là bạn nên không cãi lại, tuy bị Bao Huân động vào nỗi đau, trên mặt cũng có phần khó chịu nhưng chỉ chép miệng, sẵng giọng: “Chuyện của tôi không cần anh lo lắng.” Rồi nói với Lục Tự: “Chị lấy giấy đồng ý làm trị liệu ống rễ răng cho Bao công tử ký tên giúp em với!”

Bao Huân chậc lưỡi: “Không phải chứ! Các cô nhìn nhầm người rồi, tôi mà cũng phải ký tên ư?”

Lục tự đưa giấy bút lên, cười khúc khích nói: “Thì cậu cứ phối hợp chút đi, bảo ký thì cứ ký, coi như luyện chữ ấy mà. Cậu không biết đâu, mấy ngày nay chúng tôi phải soạn thảo rất nhiều “giấy đồng ý” với đủ loại khác nhau. Mọi người đều tập trung nghiên cứu, trừ những điều trị đã được thảo sẵn giấy đồng ý thì còn rất nhiều hạng mục điều trị khác đều phải có giấy đồng ý, thế là số giấy đồng ý cứ tăng lên. Vả lại, chủ nhiệm Đặng cũng nói rồi, nhân viên trong nhà cũng không ngoại lệ, hễ mắc lỗi thì sẽ bị phạt gấp mười lần lỗi sai.”

Bao Huân đành mở bút, thở dài: “Khám bệnh ở đây đúng là chẳng khác gì ký khế ước bán thân!”

Trần Lãng cũng nhận lấy tờ giấy, ký tên mình lên vị trí cạnh tên của Bao Huân, miệng nói: “Giá trị bản thân anh cao quá, ai mà dám mua?”

Bao Huân nhìn hai cái tên Bao Huân-Trần Lãng trên tờ giấy đồng ý đứng liền kề nhau, nhất thời cảm thấy chúng thật đẹp biết bao: “Có gì mà không dám. Cô dám mua thì tôi dám bán!”

Trần Lãng không nghĩ nhiều về câu nói đó của Bao Huân, mà cô tập trung dán tấm bảo vệ miệng lên miệng Bao Huân, sau đó hoàn thành nốt những bước cuối cùng của đợt trị liệu ống rễ răng. Sau khi kết thúc tất cả, Trần Lãng đứng cùng Bao Huân trong phòng chụp X-quang, Bao Huân chỉ vào bức ảnh kỹ thuật số trên màn hình máy tính, hỏi với giọng ngờ vực: “Sao cái răng được trị liệu ống rễ của tôi không giống của người khác, phần chân nhọn cong thế?”

Trần Lãng cười trêu: “Đây gọi là ‘hàm răng thể hiện bản chất con người’. Hàm răng của anh cũng giống bản chất anh vậy, lúc nào cũng khác người!”

Lục Tự vội giải thích: “Cái răng của cậu rất khó, độ cong quá lớn. Trần Lãng phải chuẩn bị cho cậu một cái kẹp làm từ hợp kim Nitinol, thật không dễ dàng. Cậu thấy không, việc lấp đầy được cô ấy hoàn thành rất tốt, bên trên này không hề thấy dấu vết của điều trị ống rễ nhé!”

Bao Huân đâu có hiểu gì nhưng vẫn giả bộ như cái gì cũng hiểu, nói với Lục Tự: “Chị photo giúp em một ảnh kỹ thuật số và một bản giấy đồng ý nhé. Tốt xấu gì em cũng không phải chịu đựng nó nữa, cuối cùng đã giải quyết xong, em muốn giữ lại làm kỷ niệm!”

Trần Lãng nhìn Bao Huân bằng ánh mắt khó hiểu: “Ai bảo xong rồi? Vẫn chưa nhổ chiếc răng khôn kia cho anh mà, hơn nữa, việc bọc mão răng của chiếc này tôi vẫn chưa làm xong.”

Đúng lúc này, Từ Hoa Linh chạy vào: “Trần Lãng, Lục Tự, các cô mau tới phòng họp nhỏ đi.”

Trần Lãng ngạc nhiên: “Có chuyện gì ạ?”

Từ Hoa Linh cười khì, nói: “Các cô đi thì biết, dù sao cũng là chuyện tốt!”

Trần Lãng và Lục Tự rời đi trong nỗi nghi hoặc, chỉ còn mỗi Bao Huân và Từ Hoa Linh trong phòng. Bỗng nhiên Bao Huân mấp máy môi: “Ai tới vậy?”

Từ Hoa Linh cười nói: “Đúng là như một vở kịch vậy. Hôm nay chồng bà Giản đích thân tới, khen ngợi bác sĩ của Hạo Khang xử trí rất kịp thời, không chỉ thành công giữ lại răng cho đứa bé mà còn khiến đứa trẻ không phải chịu nhiều đau đớn. Vì vậy ông ta gửi cờ khen thưởng cho Trần Lãng và Lục Tự, trên đó viết bốn chữ lớn “Bác sĩ tốt bụng”.”

Bao Huân hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Lâu thế! Giờ mới tới, hiệu suất làm việc quá kém!”

Từ Hoa Linh không nghe rõ, “hửm” một tiếng: “Cậu nói gì cơ? Tôi không nghe rõ lắm!”

Bao Huân cười xòa: “Không có gì. Em lên trên tầng trước đây, còn có việc phải xử lý nữa, như vậy, lúc nào chị gặp bác sĩ Trần thì thay em chúc mừng cô ấy nhé!”

Tác giả có lời muốn nói: (thực ra chương nào chị í cũng có lời muốn nói, nhưng mình thấy lần này chị ấy dặn dò rất hữu ích nên dịch cho các bạn nhé)

Yêu quý nên nhắc nhở các bạn một chút, nếu bạn có một chiếc răng gặp vấn đề về tủy và dây thần kinh bên trong thì nhất định phải trị liệu ống rễ răng làm nền tảng, rồi chụp răng (hay bọc mão răng) thêm lần nữa, như vậy mới có thể phòng tránh khả năng vì mất chất dinh dưỡng mà bị răng bị nứt vỡ. Nhớ nhé, nhớ nhé.

Nếu bác sĩ nói với bạn như vậy thì đừng nghĩ người ta muốn lấy tiền của bạn mà thực sự cần thiết phải làm vậy, nếu không, chiếc răng này sẽ bị nứt hoặc vỡ, đến lúc đấy chỉ còn cách nhổ đi. Hối hận cũng quá muộn rồi!

Ra vẻ đàng hoàng, nhắc nhở xong thì chuồn thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.