Xin Chào, Đại Thần

Chương 16




Ở Bắc Kinh, mùa thu là mùa đẹp nhất trong năm. Cho nên, việc nha khoa Hạo Khang mới sắp xếp đợt huấn luyện mở rộng vào dịp nghỉ lễ hoàng kim Mồng Một Tháng Mười[1] không phải vô lý. Ngoài hơi thở sảng khoái cuối thu, khí hậu hợp lòng người, nhân viên của nha khoa Hạo Khang còn lén tổng kết một điều: người lãnh đạo theo chủ nghĩa tư bản khác với người lãnh đạo theo chủ nghĩa xã hội, phải tối đa hóa lợi nhuận, đến cả dịp huấn luyện mở rộng cũng cố gắng không chiếm dụng thời gian làm việc bình thường. Về việc đợt huấn luyện “chiếm dụng” ngày nghỉ lễ được Nhà nước quy định, Bao Hoài Đức giải thích dựa vào khái niệm giải trí – nghỉ ngơi, ông cho rằng đợt huấn luyện cũng coi như phúc lợi của nhân viên vì vậy không cần trả gấp ba lương ngày thường. Không phải không giận nhưng tất cả các nhân viên vẫn vô điều kiện chờ đợi đợt huấn luyện, vẫn để Bao Hoài Đức mặc sức áp đặt những suy nghĩ mới mẻ lên việc tổ chức kỷ luật của Hạo Khang, thậm chí còn vui vẻ đón nhận.

[1] Ngày Quốc khánh Trung Quốc

Sáng ngày mồng hai tháng mười, khi hai chiếc xe buýt chở đẩy nhân viên của nha khoa Hạo Khang lái vào căn cứ huấn luyện mở rộng ở một vùng nào đó của Diên Khánh thì nghi vấn trong lòng Trần Lãng cuối cùng cũng có câu trả lời. Vì nhìn qua cửa sổ xe bằng kính trong suốt, Trần Lãng đã bắt gặp người mới không gặp một ngày – Du Thiên Dã đã tới trước, trên người anh là bộ đồ thể thao đơn giản, đeo một cặp kính râm, đang ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế mây lề đường, ung dung tự tại ngồi ngả ra phía sau phơi nắng. Dĩ nhiên cũng có những đồng nghiệp khác rải rác đi lại trong khu căn cứ, nhưng những người ngồi xung quanh Du Thiên Dã chính là tầng lớp quản lý tầm trung của nha khoa Hạo Khang: chẳng hạn Bao Huân, chẳng hạn Diệp Thần, chẳng hạn Tạ Tử Phương, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là anh chàng Vương Hâm đi đứng bất tiện. Năm người này tuy ăn mặc rất đơn giản, thoải mái nhưng trên gương mặt mỗi người đều là một cặp kính râm, ngồi thành vòng tròn vô cùng bắt mắt, tạo thành phái đoàn như đám lão đại của Hồng Hưng Xã Đoàn ở Causeway Bay[2], khiến các đồng nghiệp của Hạo Khang ngồi trên xe bus gào rú ầm ĩ với họ.

[2] Một băng nhóm xã hội đen HongKong trong bộ phim Hồng Hưng Xã Đoàn.

Trần Lãng quay lại hỏi Lục Tự ngồi cạnh: “Sao họ lại tới trước?”

Lục Tự giải quyết thắc mắc của Trần Lãng: “Hai chiếc xe bus này không chở hết được toàn bộ nhân viên của Hạo Khang. Họ có xe riêng nên tự mình lái xe tới.”

Trần Lãng theo mọi người bước xuống xe bus, còn chưa đứng vững, Du Thiên Dã đã thấy cô mặc quần jean đội mũ lưỡi trai đứng đó ngơ ngác nhìn xung quanh, toàn thân tỏa ra tinh thần phấn chấn. Trái tim Du Thiên Dã nhẹ nhàng rung động bèn sải bước nhanh chóng đi về phía cô, tới trước mặt cô, anh hỏi ngay: “Tại sao cô không mở máy?”

Trần Lãng thoáng sửng sốt, nghĩ bụng: liệu có phải có bệnh nhân nào đó mình xử lý không tốt nên người ta gọi điện thẳng cho lãnh đạo trực tiếp của mình là Du Thiên Dã không? Xới tung đống đồ ăn vặt tìm tòi nửa ngày, mới tìm thấy điện thoại di động trong ba-lô, đúng là đang ở trạng thái tắt máy, cô liền cảm thấy hơi chột dạ, vội vàng nhấn giữ nút bật máy, không quên nói: “Tối qua hết pin, trước khi đi ngủ tôi có cắm sạc, sáng nay quên không bật máy, tôi đã bỏ lỡ mất chuyện gì đó phải không?”

Thấy dáng vẻ luống cuống của Trần Lãng, Du Thiên Dã thấy hơi buồn cười nhưng các đồng nghiệp đều đang qua qua lại lại bên cạnh họ, da mặt anh cũng hơi mỏng, chỉ nói: “Thảo nào tối qua tôi không tìm được cô, tôi đã gọi điện cho cô, gửi cả tin nhắn nữa.” Vừa nói xong câu này, anh liền trông thấy Đặng Vĩ ung dung nở nụ cười xấu xa, lại đang nhìn mình, anh bèn quay người đi về phía Đặng Vĩ. Trước khi Đặng Vĩ mở miệng, anh đã cướp lời, khẽ nói: “Im miệng!”

Cuối cùng di động của Trần Lãng cũng được bật lên, tiếng ting ting không ngừng vang lên, chẳng mấy chốc, đã nhận được rất nhiều tin nhắn.

Tin nhắn trong điện thoại của Trần Lãng là hình thức chuỗi hội thoại, vì thế, bên dưới cái tên Du Thiên Dã, theo trình tự thời gian trước sau, tin nhắn đầu tiên là chín giờ tối qua: “Trần Lãng, sáng mai có cần tôi đến đón cô không? Nhận được tin nhắn thì trả lời lại nhé.”

Kéo xuống dưới, mười giờ lại một tin nữa: “Trần Lãng, không mở điện thoại sao? Sau khi bật máy thì nhắn tin trả lời nhé.”

Kéo xuống chút nữa, sáng nay lại có một tin: “Chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời của cô, thôi vậy, chúng ta gặp lại ở căn cứ huấn luyện nhé.”

Đọc được những tin nhắn này, Trần Lãng thoáng sửng sốt, sau đó thì có chút cảm giác như bông hoa đang nở trong tim, khóe môi bất giác cong lên. Lòng Trần Lãng thường nhớ tới cái ôm ở Lâm Hồ Hiên tối hôm đó. Đã xảy ra chuyện gì? Trần Lãng có chút cảm giác nhưng cũng không tự tin cho lắm. Đặc biệt là sau khi trở lại trung tâm trồng răng của Hạo Khang, tuy Du Thiên Dã đối xử với cô ân cần và hòa nhã nhưng trong trạng thái làm việc, hai người đều có chừng mực, cẩn thận chu đáo, chẳng hề nhận ra buổi tối ấy đã quấn quýt bên nhau. Thậm chí Trần Lãng còn nản lòng mà nghĩ rằng: Chắc là mình đã hiểu sai ý rồi. Nhưng bây giờ đứng trong căn cứ huấn luyện được bao quanh bởi màu xanh này, Trần Lãng lại thấy vui vẻ, có lẽ tối đó không phải ảo giác.

Đọc xong mấy tin nhắn đó, Trần Lãng đóng chương trình nhắn tin lại thì lại ngỡ ngàng khi nhận ra còn có mấy tin nữa chưa đọc. Trần Lãng lại nhấn vào thì thấy người gửi tin nhắn là Bao Huân, cũng gửi từ tối qua, trên đó viết là: “Trần Lãng, tôi phải đón Vương Hâm tới căn cứ huấn luyện mở rộng, có cần nhân tiện tới đón cô luôn không?”

Đọc đến đây, Trần Lãng liền thấy vui, thật không nói nổi, Bao Huân nhiệt tình hơn những gì anh thể hiện ra ngoài. Lúc đầu tuy không ít hiềm khích nhưng từ khi làm bạn, cô đã phát hiện ra anh luôn rất nghĩa khí với bạn bè. Trần Lãng vừa nghĩ vừa đọc tiếp, nhưng lại trông thấy tin nhắn tiếp theo là: “Đồ ngốc, sao không mở máy?”

“Đồ ngốc” giận sôi sùng sục ngẩng lên phóng tầm mắt nhìn xung quanh, thế nhưng lại không trông thấy bóng dáng Bao Huân đâu, đành cúi xuống, xem tin nhắn chưa đọc cuối cùng, vẫn đến từ Bao Huân: “Đến khi đọc được những tin nhắn này, cô nhất định sẽ rất hối hận, đáng thương thật đấy, xem ra cô đành phải đi xe bus tới đó, hẹn gặp lại!”

Trần Lãng bĩu môi, thầm nhủ: Tôi thèm vào hối hận! Nhưng chưa đến một giây đã tự phủ nhận bản thân, thật ra thì vẫn có chút hối hận: “Nếu đọc được tin nhắn sớm một chút, biết đâu có thể tới đây cùng Du Thiên Dã.”

Huấn luyện mở rộng của Hạo Khang, thực ra không có gì khác biệt với huấn luyện mở rộng được nhiều công ty khác tổ chức, thoạt nhìn thì có vẻ như muốn nhân viên được thư giãn thoải mái, nhưng mục đích thực sự lại là giúp tầng lớp quản lý tẩy não, gột rửa tâm hồn. Vì vậy chủ đề đều là “học mà chơi, chơi mà học”[3], thể hiện tinh thần tập thể trong thể hiện bản thân, điểm vượt trội là, nhận biết bản thân, khiêu chiến giới hạn, tăng cường khả năng phối hợp trong tập thể, còn nữa, đề cao việc tiến hành lý luận sau khi hoàn thành mỗi hạng mục, ngoài việc khai quật những nội hàm ẩn giấu đằng sau, màu trắng thì nhất định phải nói thành sưng phù, màu đỏ thì nhất định phải nói là chảy máu. Nói tóm lại, nội dung chính của việc huấn luyện là liên hệ giữa lý luận và thực tế biến hình.

[3] Tên tiếng anh của hình thức này là Edutainment, là sự kết hợp giữa Education (giáo dục) và Entertainment (giải trí), là phương pháp đào tạo mang tính giải trí nhằm giúp người học tiếp thu kiến thức hiệu quả, không gây nhàm chán và mệt mỏi.

Nhưng bất cứ việc gì cũng đều có ngoại lệ, huống hồ tỷ trọng nhân viên của nha khoa Hạo Khang nữ nhiều hơn nam, người trẻ tuổi cũng nhiều hơn người lớn tuổi, vì thế, trong đại hội cổ động trước huấn luyện mở rộng, khi đằng trước, trong phòng họp, một loạt nam giới ai cũng mặc trang phục rằn ri, cao ráo tháo vát, thần thái sáng láng, lúc tổng giám đốc Lưu giới thiệu từng người, nhiều nhân viên nữ trẻ tuổi bên dưới đã bắt đầu thì thầm rủ rỉ, xì xào bàn tán. Vốn dĩ một hai người bàn tán thì chẳng sao nhưng nhiều cô gái bàn tán thì sẽ đạt được hiệu ứng cộng hưởng. Điều này cũng giống như quần thể giống cái bất giác tỏa ra hưng phấn và kích động, khiến không khí trong phòng họp lúc này mỗi lúc một sôi sùng sục. Ví dụ như Lục Tự ngồi ở hàng ghế cuối mặt mũi tươi như hoa, thì thầm với Trần Lãng: “Chị thích huấn luyện viên Hạ đứng giữa kia kìa, vẻ ngoài rất có tinh thần, thật giống Liễu Vân Long.”

Lục Tự lớn tuổi hơn Trần Lãng một chút, cũng là “người phụ nữ đã có chồng” chính thống, không còn là tầng lớp trẻ tuổi trong nha khoa Hạo Khang, gần như đồng trang lứa với Du Thiên Dã, nhưng sự từng trải trong công việc không cản trở sự si mê của chị với các anh chàng đẹp trai và các ngôi sao trong dải ngân hành bao la. Chị luôn tự nhận là theo trào lưu của quần chúng, đã cố định trên con đường si mê F4 từ thời thiếu nữ, bây giờ tuổi đã lớn và sức cuốn hút của F4 cũng giảm đi nhiều theo năm tháng, không còn lại là bao nhưng trái tim mê trai của Lục Tự chưa hề cằn cỗi. Tuy thực sự không thể như các cô y tá trẻ mới tốt nghiệp trường y tá trong cơ quan, hâm mộ thế hệ “các mỹ nam đẹp như hoa” mới hiện nay như Ngô Tôn, Hàn Canh… nhưng ông trời cũng khá công bằng, vẫn còn có một người đàn ông đứng đắn vừa đẹp trai vừa cool như Liễu Vân Long chiếm một góc trên truyền hình, khiến trái tim chị được an ủi.

Trần Lãng đưa mắt nhìn, người huấn luyện viên đó rất có tinh thần, mà không chỉ là tinh thần, dáng vẻ rõ ràng còn có cả chút uy nghiêm nhưng cơ thể gầy quá, không thể nói là giống y hệt Liễu Vân Long, cùng lắm chỉ là rất giống mà thôi. Trần Lãng nói thật lòng: “Nếu trên mặt anh có nốt ruồi, mới gọi là nổi bật, ngoại hình càng giống hơn.”

Đề tài này trực tiếp chạm phải điểm hưng phấn của Lục Tự, liền bắt đầu bàn luận: “Nốt ruồi đó của Liễu Vân Long trông cool thật, mọc ra đúng ở chỗ **.”

Trần Lãng thầm đổ mồ hôi, nghĩ bụng: mình đã từng gặp người mê trai nhưng chưa từng thấy ai mê trai đến vậy, bèn đưa mắt liếc Lục Tự, thong thả nói: “Em không nhận ra điều đó, nhưng em thật sự nhận ra cái mũi của Liễu Vân Long và cái mũi của chủ tịch đều mọc ra ở cùng một chỗ.”

Vừa dứt lời thì Bao Huân ngồi ở hàng ghế trên vốn đang uống nước liền bị sặc đến mức ho hắng liên tục, cơ thể cứ lắc lư không ngừng, còn Vương Hâm ngồi cạnh Bao Huân chẳng biết làm sao, đành giúp Bao Huân vỗ nhẹ lên lưng anh, vừa vỗ vừa quay lại liếc nhìn Trần Lãng và Lục Tự, khẽ nói: “Hai chị hay thật đấy, sau này có thể đi làm thầy bói xem tướng số đấy!”

Trần Lãng chớp chớp mắt, thoạt nhìn có vẻ rất vô tội, lắc đầu nói: “Vốn là vậy mà, thực ra Liễu Vân Long không chỉ có cái mũi mà cả đôi mắt cũng rất cool, cũng mọc ra ở cùng một chỗ với chủ tịch.” Nhưng vừa nói ra thì đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt của Du Thiên Dã ngồi cạnh Vương Hâm đang quay lại nhìn mình, trong ánh mắt đó có ý cười, có nét yêu chiều. Trái tim Trần Lãng đập thình thịch một nhịp, lập tức liền im bặt, mắt dòm mũi, mũi dòm tim.

“Liễu Vân Long” hàng nhái trên sân khấu vẫn đang đọc diễn văn. “Liễu Vân Long” này họ Hạ, tên đầy đủ là Hạ Cương, là tổng huấn luyện viên của đợt huấn luyện mở rộng lần này, là tổng giám đốc của căn cứ huấn luyện này. Anh ta lúc nào cũng cảm thấy nha khoa Hạo Khang nhiều nữ ít nam, âm khí quá nặng nên hàng năm đều phải hao tâm tổn trí giúp đám người tự do, không tập trung này tạo dựng cốt cách, bây giờ đưa mắt nhìn ra phía xa xa, trong phòng ồn ào ầm ĩ thì không khỏi chau mày, hạ thấp giọng nói: “Tôi muốn mọi người nhớ rõ một điều. Các bạn tới đây là để huấn luyện chứ không phải tới để du lịch. Nếu không chuẩn bị được tư tưởng này thì xin mời rời khỏi đây ngay lập tức!”

Dưới sân khấu lập tức im phăng phắc, cả phòng khách lặng lẽ như tờ.

Bấy giờ Hạ Cương mới hài lòng tiếp tục trình bày toàn bộ quá trình và sắp xếp cho đợt huấn luyện mở rộng. Để lĩnh hội được niềm vui cạnh tranh trong quá trình huấn luyện, nha khoa Hạo Khang được chia thành ba đội A, B, C, mà việc đầu tiên sau khi lập đội chính là phải cử ra một đội trưởng và hai đội phó, bên cạnh đó còn phải đặt tên cho đội mình, chuẩn bị một khẩu hiệu vang dội, chọn một ca khúc để cổ vũ tinh thần, đồng thời thiết kế huy hiệu đội thật đẹp trên chiếc cờ đội màu trắng trên không trung. Trình bày xong, Hạ Cương tuyên bố: “Bây giờ giải tán để chuẩn bị, mười phút sau tập hợp trở lại ở thao trường. Tổ nào chậm chạp thì cả tổ đều bị phạt.”

Ngay lập tức, bên dưới có người nêu câu hỏi: “Mười phút sao đủ được chứ?”

Hạ Cương lừ mắt: “Vậy các bạn nói xem cần bao nhiêu thời gian?”

Dưới sân khấu lại ồn ào, có người hô to: “Bao nhiêu việc như vậy, ít nhất phải 1 tiếng.”

Hạ Cương “hừm” một tiếng, nói mà chẳng thèm suy nghĩ: “Đừng hòng! Chỉ mười phút thôi, bắt đầu tính thời gian!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.