Xin Chào, Đại Thần

Chương 13




Trần Lãng xin nghỉ được ba ngày, vừa vặn là dịp cuối tuần, vì vậy ngày cô trở lại đi làm tại nha khoa Hạo Khang rơi đúng vào thứ hai.

Trần Lãng bước vào trung tâm trồng răng, thấy Vương Hâm đã mặc xong áo blouse trắng đang ngồi trong phòng làm việc thì lấy làm ngạc nhiên: “Sao hôm nay cậu lại tới? Chân khỏi chưa?”

Vương Hâm cười ngượng nghịu, chỉ chỉ vào một cây nạng gỗ dựng góc tường: “Em ở nhà rảnh rỗi đến sắp mốc meo rồi. Hơn nữa, bây giờ em có thể dựa vào nó, không cần ngồi xe lăn nữa cho nên quyết định bắt xe tới công ty làm việc, làm mấy việc linh tinh trong khả năng của mình cũng được.” Nói xong lại quay về phía Du Thiên Dã đang ngồi ở một góc phòng, nịnh đầm: “Phải không, lão Đại?”

Du Thiên Dã ờ một tiếng, ánh mắt tham lam quan sát gương mặt của Trần Lãng, khẳng định không có gì khác thường mới hỏi: “Trần Lãng, sức khỏe bố cô có khá hơn không?”

Trần Lãng gật đầu: “Bác sĩ nói không có vấn đề gì, hôm qua đã xuất viện rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt là được.” Thực ra hai ngày nay ở bệnh viện Trần Lãng không hữu dụng lắm, những việc chuyên môn đã có y tá làm, lúc đi tiểu tiện đại tiện đã có nhân viên chăm sóc đỡ; Đào Đào thì được Lý Oánh đưa về nhà ngoại thăm ông bà, không ồn ào trong bệnh viện nữa, vì vậy những khi túc trực bên giường bệnh của Vu Bác Văn, Lý Oánh cũng có thể rảnh tay phục vụ chồng. Vu Nhã Cầm và Trần Lập Hải được tự do, có thể trở về nhà nấu các món canh dinh dưỡng rồi đặc biệt mang tới bệnh viện cho Vu Bác Văn bồi bổ. Còn lại Trần Lãng, cô không làm gì mà chỉ đứng thẫn thờ trong phòng bệnh, đợi thật lâu mới chờ được đến tối để cùng trò chuyện với Trần Tụng, hoặc làm chân chạy lo những việc nhỏ nhặt.

Nhưng kể cả là như vậy, Trần Lãng vẫn xin nghỉ thêm mấy ngày. Cô dần ý thức được, sâu thẳm trong tâm hồn mình có một cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt, cảm giác không biết tới từ đâu ấy khiến cô hoảng sợ và cả một nỗi trống trải không có điểm dừng. Chỉ khi nào trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng của Vu Bác Văn, Trần Lãng mới cảm thấy hơi dễ chịu hơn một chút. Thỉnh thoảng Trần Lãng đi từ nhà tới bệnh viện, thấy Vu Bác Văn không có trong phòng thì lập tức cảm thấy căng thẳng vô cùng, tim không ngừng đập mạnh, mãi đến khi nhận được sự khẳng định của y tá rằng ông chỉ được đưa đi làm những kiểm tra bình thường mới bình tĩnh trở lại.

Trần Lãng cũng biết phản ứng của mình lúc này có phần quá khích nhưng loại quá khích này không ai nhìn thấy ngoài bản thân cô. Mọi người, bao gồm cả những người thân của cô đều tưởng rằng Trần Lãng đã thực sự trưởng thành. Đứng lặng lẽ ở bên cạnh, vừa thận trọng vừa lý trí, cô làm chuyện gì cũng đâu ra đấy. Đến cả Lý Oánh cũng có cảm giác: phải chăng mình hơi nhỏ nhen, đối xử có phần không công bằng với Trần Lãng, vì vậy thỉnh thoảng Lý Oánh cũng khích lệ cô mấy câu. Với sự khen ngợi của mọi người, Trần Lãng chỉ biết mỉm cười, nhưng lại thầm nghĩ: Những thứ này không quan trọng, không quan trọng tí nào.

May mà tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tích cực, mắt thấy trạng thái tâm lý và sức khỏe của Vu Bác Văn ngày một tốt lên, lòng Trần Lãng dần trấn tĩnh lại, thầm tạ ơn trời đất.

Có điều khi Vu Bác Văn nghe theo đề nghị của Lý Oánh, chính thức thông báo cho Trần Lãng biết mình sắp cùng Lý Oánh và Đào Đào tới sống ở Canada thì Trần Lãng vẫn có cảm giác không thể tin nổi. Thực ra, không phải cô chưa chuẩn bị tâm lý, chỉ là không ngờ ngày này sẽ tới nhanh đến thế. Trần Lãng rầu rĩ gật đầu, không thốt lên lời.

Vu Bác Văn thấy Trần Lãng có vẻ như đang phải kìm nén cảm xúc bèn than vãn: “ Lãng Lãng, thực ra mợ con không có ác ý gì đâu. Cô ấy không lớn hơn con bao nhiêu, có một số việc xử lý không được ổn thỏa lắm, con đừng để bụng nhé!”

Trần Lãng biết câu nói này của Vu Bác Văn nghĩa là dù vô tình hay cố ý Lý Oánh cũng đang thực hiện những hành động như muốn tuyên bố chủ quyền với mình, vội vàng điều chỉnh nét mặt, trấn an ông: “Con biết rồi. Con không để bụng đâu.”

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện này của Trần Lãng, bỗng nhiên Vu Bác Văn cảm thấy khó chịu, chầm chậm khép hai mắt, nằm yên trên giường, từ tốn bảo: “Lãng Lãng, thực ra bố cảm thấy hơi lo ngại, lần phát bệnh này đã cảnh tỉnh bố, có một số chuyện sẽ xảy ra bất ngờ, không có dấu hiệu báo trước. Vì thế, bố rất sợ những chuyện bất ngờ như thế sẽ xảy ra lần nữa nên đã sắp xếp trước một số công việc, bố đã chuyển 40% số cổ phần của nha khoa Bác Văn mà bố nắm giữ chuyển sang tên con, và cũng đã chứng thực rồi!”

Trần Lãng mắt chữ O mồm chữ A nhìn Vu Bác Văn, bên tai cô vẫn đang vang lên tiếng nói của ông: “Còn nữa, trước khi tiến hành phẫu thuật, nha khoa Bác Văn đã thành công lấy được 15 triệu USD vốn đầu tư nước ngoài, tiếp theo nha khoa Bác Văn sẽ khuếch trương với tốc độ cực nhanh. Theo như kế hoạch đã thành lập thì ngoài việc trở thành chuỗi phòng khám nha khoa tư nhân có quy mô lớn nhất toàn quốc, còn tranh thủ trong vòng hai năm tới sẽ niêm yết trên thị trường Nasdaq[1].”

[1] NASDAQ, nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn nhất tại Hoa Kỳ hiện nay. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.[1]

“Tuy rằng tạm thời bố không ở Bắc Kinh nhưng đội ngũ nhân viên của Bác Văn rất được việc, họ đã được phân công công việc rõ ràng, Bác Văn vẫn hoạt động như bình thường. Trừ Liễu Gia Tử vẫn còn những quản lý cấp cao khác cùng đồng lòng chủ trì những công việc của Bác Văn. Vốn dĩ, bố định để con mau chóng tiếp quản vị trí của bố nhưng theo sự quan sát của bố trong thời gian này, cảm thấy thời điểm này để con làm một bác sĩ vẫn thích hợp hơn, vì vậy, bố không miễn cưỡng con, bố tôn trọng sự lựa chọn của con.”

Trái tim Trần Lãng được thả lỏng một chút. Vu Bác Văn nói tiếp: “Nhưng, 40% cổ phần dưới danh nghĩa của con nghĩa là con sẽ chính thức trở thành một thành viên trong hội đồng quản trị của Bác Văn, dù không có quyền hành thực tế.”

Trần Lãng bị danh hiệu này làm hoảng sợ hồi lâu, liên tục xua tay từ chối nhưng Vu Bác Văn tiếp tục giải thích: “Điểm này con không cần cảm thấy áp lực quá. Người biết chuyện của con không nhiều, hơn nữa, bố đã sớm thông báo với họ, bất kể Bác Văn phải ra quyết sách gì cũng phải gọi điện thoại tới hỏi trực tiếp bố, không phải thông báo cho con!”

Nét mặt Trần Lãng vô cùng khổ sở, nhưng lòng không hiểu sao lại thấy bất an, nói: “Nhưng bên Hạo Khang…”

Không đợi Trần Lãng nói hết câu, Vu Bác Văn đã gật đầu, đón lời: “Đúng thế. Hai hôm nay bố suy nghĩ cẩn thận, cũng cảm thấy việc con tiếp tục ở lại Hạo Khang trong tình hình này là không thích hợp, tự con xem xét, tìm cơ hội nào đó hãy xin nghỉ việc đi. Năm đó, dù bỏ lỡ cơ hội học ngành trồng răng ở Nhật Bản nhưng bố biết con vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn, đó cũng chính là nguyên nhân bố đồng ý cho con tới trung tâm trồng răng của Hạo Khang rèn luyện thêm.”

“Lúc con đi Hong Kong, nha khoa Bác Văn mới lớn mạnh chưa bao lâu, thực lực vẫn còn yếu. Nhưng bây giờ đã không còn như xưa nữa, bố đang nghĩ cách thành lập một trung tâm trồng răng chuyên nghiệp. Bố muốn con ở Hạo Khang trau dồi thêm kinh nghiệm thực tế, về sau nếu có mời chuyên gia tới hướng dẫn con sẽ không quá bỡ ngỡ. Tương lai, dù con tới làm ở Bác Văn hay muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, thậm chí là sắp xếp khác, chỉ cần là những thứ con muốn làm, bố sẽ hoàn toàn ủng hộ!”

Trần Lãng bị cảm động bởi câu nói này của Vu Bác Văn, cô hơi sửng sốt. Trong giọng nói của ông ngoài tin tưởng và bao dung khiến Trần Lãng xúc động thì còn một chút khổ sở. Cô khẽ hỏi: “Tại sao ạ?”

Nhưng Vu Bác Văn lại hiểu sai ý của Trần Lãng, ông thở dài một cách khó nhọc: “Lãng Lãng, đã qua bao nhiêu năm, bố vẫn nhớ mẹ con, mong con có thể trưởng thành trong khỏe mạnh và vui vẻ, vì vậy bố mới cho con một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí thành lập nha khoa Bác Văn muốn dùng hết khả năng của mình để an bài cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng có một vài chuyện lại nằm ngoài tầm kiểm soát của bố. Con ngày một trưởng thành, khôn lớn, càng ngày bố càng yên tâm về con hơn nhưng bố lại có thêm một trách nhiệm khác. Người hiện nay bố không thể bỏ mặc nhất trái lại là Đào Đào và Lý Oánh mẹ nó.”

Trần Lãng cảm thấy có một thứ chất lỏng gì đó trong lồng ngực dâng trào mà cô không tài nào khống chế được. Cô cắt ngang lời Vu Bác Văn, mỉm cười cảm thông: “Cần gì phải nói những điều này? Con hiểu hết, con không còn là một đứa trẻ nữa!” Nhưng trong giây phút đó, thứ Trần Lãng mong muốn là bản thân có thể trở thành một đứa trẻ chẳng hiểu gì, vô ưu vô lo. Thật tốt biết bao!

Để thoát khỏi tâm trạng kỳ quặc và buồn rầu đó, Trần Lãng chuyển sang một đề tài khác, nói với Vu Bác Văn: “Cậu yên tâm, con sẽ xin nghỉ việc ở nha khoa Hạo Khang!”

***

Nghĩ đến đây, Trần Lãng nhìn ánh mắt ân cần của Du Thiên Dã liền thấy vô cùng chột dạ, không khỏi rời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn sang một phần giấy tờ mà Vương Hâm đang cầm trong tay, tò mò hỏi: “Cậu đang xem gì thế?”

Vương Hâm nhét đám giấy tờ trong tay mình cho Trần Lãng: “Là thư mời, chẳng phải tháng tư sang năm ở Thượng Hải có tổ chức một hội nghị quốc tế về trồng răng sao? Lão Đại được mời tới làm bác sĩ phẫu thuật, biểu diễn trị liệu ngay tại hiện trường trong một buổi tọa đàm chuyên môn, màn hình lớn ở trung tâm phòng hội nghị sẽ phát sóng trực tiếp.”

Trần Lãng “ồ” một tiếng, dùng ánh mắt hâm mộ hơn bao giờ hết nhìn Du Thiên Dã: “Anh giỏi thật đấy!” Hội nghị quốc tế về trồng răng thế này không phải chuyện giỡn chơi, nhà tài trợ là công ty trồng răng đẳng cấp hàng đầu, được luân phiên tổ chức ở các quốc gia khác nhau, hội tụ công nghệ cao và học thuật hàng đầu về ngành trồng răng hiện đại, quy mô rất lớn, những người tham gia đều vô cùng nổi tiếng. Một nhân vật nhỏ nhoi như cô, chẳng qua năm ngoái lúc ở Hong Kong được xem ảnh chụp và video của bác sĩ trồng răng trong học viện tới Mỹ tham gia hội nghị mang về mà thôi. Nhưng từ đó cũng có thể thấy rõ sự hiện đại, tính chuyên nghiệp và công nghệ cao cấp, khiến Trần Lãng hoàn toàn chấn động. Cô mơ ước có một ngày mình cũng có thể tham gia, trở thành một phần tử trong hội nghị hội tụ các tinh anh ấy. Nên biết rằng, người có thể lấy được thư mời trở thành bác sĩ phẫu thuật tại hiện trường, tiến hành giải phẫu được chiếu trực tiếp đều là những bậc thầy của các quốc gia. Đối với một nha sĩ mà nói, có thể chen chúc được vào hội nghị nghiên cứu và thảo luận cao cấp như vậy quả thực chính là một vinh dự không gì sánh bằng.

Du Thiên Dã bị hai cấp dưới tâng bốc đến có chút xấu hổ, ngượng nghịu nói: “Hạng mục tôi biểu diễn đơn giản lắm, chỉ là giải quyết một cái răng đã được điều trị trước khi trồng mà thôi.”

Vương Hâm rõ ràng không tin: “Lão Đại, anh không cần khiêm tốn quá đâu!”

Du Thiên Dã nghiêm mặt nói: “Thật đấy, cậu xem phần giới thiệu phía trên này, mấy bác sĩ nước ngoài này, những hạng mục họ sắp biểu diễn là các ca trồng răng và điều trị khẩn cấp răng giả toàn bộ khoang miệng do Guide hướng dẫn sử dụng, hiện nay trong nước vẫn chưa phát triển hạng mục này. Họ mới là người thực sự lợi hại!”

Vương Hâm và Trần Lãng đều ồ lên, lại nghe thấy Du Thiên Dã nói tiếp: “Nhưng, hai hôm nay tôi đang điều trị cho một bệnh nhân, điều kiện vô cùng thích hợp, khả năng kinh tế cũng có thể gánh vác, trong thời gian này đang làm công tác chuẩn bị cho giai đoạn 1. Sau dịp lễ quốc khánh, tôi sẽ sắp xếp thời gian trồng đồng loạt, ừm, chắc là ca trồng đồng loạt đầu tiên được tiến hành trong nước.”

Trái tim Trần Lãng đập mạnh, thầm nghĩ: Nếu vậy cứ ở lại thêm một thời gian nữa, sau khi xem xong ca phẫu thuật đó thì từ chức, chắc là không có vấn đề gì lớn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.