Xin Chào, Đại Thần

Chương 1




Tâm trạng khi làm việc ở Hạo Khang những ngày này tốt hơn nhiều so với sự thấp thỏm ban đầu khi mới nhận chức, Trần Lãng đã thông thạo công việc như cá gặp nước. Tuy Du Thiên Dã đã nói sẽ giành một phần công việc bên trung tâm trồng răng cho cô đảm nhiệm, điều này khiến cô thỉnh thoảng phải ở lại làm thêm giờ. Có điều, cô là người dễ hài lòng, dễ dàng tìm được điểm cân bằng giữa công việc ở phòng khám số một và trung tâm trồng răng, điều này khiến Đặng Vĩ phải nhìn cô bằng ánh mắt khác. Kết quả của việc “nhìn bằng ánh mắt khác” là Đặng Vĩ ngày càng tiếc nuối khi tặng Trần Lãng cho Du Thiên Dã, anh kiên trì giữ Trần Lãng ở lại phòng khám số một.

Để nghênh đón phái đoàn kiểm tra của chương trình “Bình chọn mười phòng khám nha khoa tốt nhất cả nước”, nha khoa Hạo Khang cố thay đổi bản thân, thay đổi cả thời gian làm việc và tan ca. Bắt đầu từ tuần trước, ngày nào cũng đặc biệt sắp xếp một bác sĩ ở lại trực ban, đúng tám giờ tối mới kết thúc công việc của phòng khám. Tối thứ hai hàng tuần, người trực ban tại phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang chính là Trần Lãng và trợ lý Lục Tự. Các đồng nghiệp lần lượt ra về vào giờ tan sở, Trần Lãng đi tuần tra một lượt phòng khám vắng vẻ gần như không còn bóng người. Lúc đi qua văn phòng của Đặng Vĩ cô trông thấy Đường Uyển đang nằm úp mặt lên bàn làm việc cày nát quyển sách nha khoa kinh điển nào đó, cô không khỏi hiếu kỳ: “Đường Uyển, sao cô chưa về?”

Đường Uyển thở dài: “Sang năm tôi phải tham gia cuộc thi lấy giấy phép hành nghề bác sĩ. Chẳng phải tôi đang sợ mình không qua được, không lấy được giấy phép hành nghề hay sao? Chủ nhiệm Đặng càng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, tôi càng phải chuẩn bị chu đáo!”

Trần Lãng rất hiểu cảm giác của Đường Uyển, năm đó cô cũng bị cuộc thi lấy giấy phép hành nghề hành hạ đến khổ sở nên gật đầu thông cảm: “Vậy cô cứ xem đi. Tôi không làm phiền nữa.”

Lúc này, Lục Tự đi tới, báo cáo: “Có một bệnh nhân phải khám gấp, một bé trai hơn bảy tuổi, gãy răng cửa do nguyên nhân bên ngoài tác động.”

Trần Lãng ồ một tiếng rồi rảo bước rời đi. Lục Tự kéo Trần Lãng lại: “Em phải cẩn thận, phụ huynh của cậu bé này là bạn của Bao phu nhân, bọn chị đều gọi cô ta là ‘Bà Giản’. Mỗi lần ghé vào nha khoa Hạo Khang đều được đích thân chủ nhiệm Đặng tiến hành điều trị, lần nào tới đây cũng kiêu ngạo vênh váo, em tuyệt đối không được rước họa vào thân!” Những y tá có thâm niên cao trong nha khoa Hạo Khang sớm luyện được đôi mắt “hỏa nhãn kim tinh” từ những công việc thường ngày, vài lần tiếp xúc, nói chuyện mấy câu là đã biết đối phương có phải người dễ tính hay ghê gớm, họ sẽ ra hiệu ngầm cho các bác sĩ điều trị. Đặc biệt là “Bà Giản” này, mấy lần trước Lục Tự đã được tận mắt trông thấy sự kiêu ngạo của bà ta, nên mới không dám thất lễ.

Trần Lãng gật đầu tỏ ý đã biết. Đường Uyển cũng đứng dậy đi theo Trần Lãng tới phòng cô: “Tôi mới đọc trong sách nhưng chưa bao giờ tận mắt trông thấy gãy răng cửa vì tác động bên ngoài là thế nào, tôi cũng muốn đi xem.”

Lục Tự đưa cậu bé đang đứng cạnh quầy lễ tân vào phòng khám. Cậu bé có gương mặt ưa nhìn, sáng sủa, trừ các vết máu vẫn còn loang lổ thì không hề có nước mắt. Mẹ của cậu bé, cũng chính là “bà Giản” trong miệng Lục Tự, dù đeo kính râm nhưng vẫn có thể nhận ra sắc mặt không tốt lắm, sau khi vào phòng liền quan sát một lượt thật kỹ càng cả Trần Lãng lẫn Đường Uyển, không hề khách sáo, nói: “Các cô đều là người mới phải không? Tôi muốn tìm chủ nhiệm của các cô!”

Lục Tự mỉm cười: “Bây giờ đã qua giờ tan sở. Hôm nay là bác sĩ Trần trực ban buổi tối nên trước tiên cứ để cô ấy xem đã.”

“Bà Giản” không chịu nổi, dưới cặp kính râm là đôi môi đỏ mọng hết khép lại mở: “Các cô gọi điện cho anh ta đi, gọi chủ nhiệm tới đây ngay lập tức!” Sau đó lại liếc mắt nhìn Trần Lãng: “Cô xem qua thì được nhưng không được động chân động tay, phải chờ chủ nhiệm tới điều trị!”

Trần Lãng coi như không nghe thấy những lời bà Giản nói, cô chỉ nhìn chiếc răng cửa đầy máu mà bé trai đang cầm trong tay, dịu dàng nói: “Đưa cho cô nào, được không?”

Bé trai đáng thương đưa mắt nhìn mẹ mình, nhưng gương mặt qua cặp kính râm của bà Giản lạnh tanh không chút biểu cảm, nên cậu đành ngoan ngoãn đưa răng cho Trần Lãng.

Trần Lãng vừa kiểm tra sơ qua tình trạng vết thương trong miệng vừa bảo Lục Tự mau tiến hành súc miệng bằng nước muối sinh lý ở khu vực răng bị gãy, vừa hỏi: “Đây là chiếc răng vĩnh viễn mới mọc chưa bao lâu, răng này bị gãy vì lý do gì? Xảy ra từ khi nào, lúc mấy giờ?”

Cuối cùng bà Giản cũng tháo kính râm trên mặt xuống, mặt mũi khó chịu vô cùng: “Chỉ để cô kiểm tra một chút, cần gì phải hỏi nhiều thế?”

Trần Lãng không giận, chỉ kiên nhẫn hỏi: “Vậy chị hãy nói cho tôi biết cái răng này bị gãy bao lâu rồi?”

Bà Giản giận dữ bảo: “Khoảng hai mươi phút.”

Trần Lãng lập tức kết luận: “Chúng tôi phải tranh thủ thời gian lập tức phục hồi trồng lại xương ổ răng, nếu không thì sẽ không giữ được.”

Bà Giản đó hoảng hốt, hét lên: “Cô đừng làm gì cả!” Nói xong lại quát Lục Tự: “Bảo cô đi gọi chủ nhiệm của các cô tới đây mà sao vẫn chưa đi?”

Lục Tự đưa mắt nhìn Trần Lãng rồi nói: “Vậy chị chờ ở đây, tôi đi ngay.”

Trần Lãng lại kiên định bảo: “Lục Tự, khoan đã!” Sau đó quay đầu nói với phụ huynh đứa trẻ: “Răng bị gãy rơi ra ngoài nếu trong ba mươi phút đầu không cố gắng phục hồi lại xương ổ răng thì xác suất thành công sẽ chẳng còn là bao. Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, gọi điện cũng được nhưng đến khi chủ nhiệm tôi về tới Hạo Khang thì đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cắm ghép lại răng rồi!”

Bà Giản nửa tin nửa ngờ, nhưng ngữ điệu vẫn hùng hổ như trước: “Nếu phải điều trị một cách phức tạp như vậy, một bác sĩ trẻ như cô liệu có đảm bảo nhất định sẽ thành công? Nếu thất bại, cô có thể gánh vác trách nhiệm được không?”

Trần Lãng thành thật nói: “Thực ra việc điều trị này không khó nhưng thực sự tôi không thể khẳng định chắc chắn với chị là sẽ thành công, tôi chỉ có thể nói rằng, nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Bà Giản khinh khi, nói: “Đến cả khẳng định cô cũng không dám thì sao tôi có thể tin được? Cứ gọi điện cho chủ nhiệm đi!”

Trần Lãng giương mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường đang nhích từng giây, thời gian vẫn trôi qua từng giây từng phút một, cô hơi nóng nảy: “Chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu, chờ chủ nhiệm của chúng tôi tới được đây thì muộn mất rồi!”

Bà Giản cũng hơi mâu thuẫn nhưng sự cảnh giác trên nét mặt vẫn không chút suy giảm, bà chỉ lẩm bẩm một vài tiếng gì đó.

Đúng lúc này, cậu bé đang nằm trên ghế nha khoa chỉ vào ổ răng đã bị đông máu của mình, mở to đôi mắt nhìn Trần Lãng: “Cô ơi, cháu đau lắm!” Ánh mắt đó trong veo tinh khiết, ngây thơ vô ngần, lại hàm chứa đôi phần sợ hãi.

Trần Lãng biết rằng dù trong trường hợp nào đi nữa cũng cần có sự đồng ý của người giám hộ. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô mềm lòng, không bận tâm đến phụ huynh của đứa trẻ mà ra lệnh cho Lục Tự: “Chuẩn bị thuốc tê cho em, bắt đầu tiến hành!”

Lục Tự hơi do dự nhưng vẫn mau chóng đi chuẩn bị. Trần Lãng không nhìn Đường Uyển đang đứng trong một góc phòng liên tục ho khan, liếc mắt ra hiệu cho mình mà bắt đầu quét biểu thuốc tê lên phần lợi của đứa trẻ.

Bà Giản chấn động bởi thái độ kiên quyết của Trần Lãng, nhất thời không thốt lên lời, mắt bà ta trông thấy động tác của Trần Lãng vô cùng nhanh nhẹn: vô trùng, gây tê, rửa sạch miệng vết thương rồi cắm ghép chiếc răng cửa đã rơi ra ngoài vào ổ răng một cách cực kỳ cẩn thận, bên cạnh đó, cô vẫn không quên an ủi cậu bé: “Đừng sợ, đừng sợ, cô sẽ làm thật nhẹ nhàng, thuốc tê đã phát huy tác dụng rồi, sẽ không đau chút nào đâu!”

Khi Trần Lãng và Lục Tự xoay xở xong với thanh nẹp cố định nha chu thì đã là nửa tiếng sau. Trần Lãng chỉnh ghế nha khoa trở lại chỗ cũ, tháo găng tay và khẩu trang, mỉm cười nói với cậu bé: “Xong rồi, cháu dũng cảm thật đấy, cô có quà cho cháu đây!” Nói xong liền ra hiệu cho Lục Tự. Lục Tự mau chóng hiểu ra liền lấy một con gấu “em bé Hạo Khang” từ ngăn kéo ra đưa cho cậu bé: “Đây là em bé Hạo Khang, chỉ có bạn nhỏ nào dũng cảm nhất mới được nhận món quà này!”

Bé trai rất ngoan ngoãn, cầm mãi “em bé Hạo Khang” không chịu rời tay, nghiêng đầu nhìn Lục Tự, rồi nhìn Trần Lãng: “Cảm ơn các cô ạ!”

Nét mặt bà Giản vẫn u ám như trước, nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt đầy suy nghĩ, hừ lạnh: “Tôi đã xem thường cô rồi. Từ khi nào nha khoa Hạo Khang nhận một nhân viên trẻ to gan làm bậy như cô?”

Trần Lãng cố gắng kìm nén tâm trạng mình, kiên nhẫn giải thích: “Đó không phải to gan làm bậy. Thực sự không thể trì hoãn thời gian nếu gặp trường hợp bệnh nhân bị gãy răng. Nếu được trị liệu đúng lúc, đúng cách thì sẽ giữ lại được chiếc răng đó, tỷ lệ thành cao rất cao!”

Thần sắc bà Giản hơi dịu đi: “Về sau thì sao?”

Trần Lãng tiếp tục dặn dò những việc cần chú ý: “Tuy tôi đã điều chỉnh khớp cắn nhưng trong thời gian này vẫn phải chú ý không được cắn vật cứng, và đặc biệt chú ý việc vệ sinh răng miệng. Thanh nẹp cố định nha chu có thể tháo ra sau một tháng. Tốt nhất chúng ta nên quy định thời gian kiểm tra qua phim X-quang, bình thường các bậc làm cha mẹ nên quan sát nhiều hơn một chút, xem màu sắc hàm răng có bị biến đổi không?”

Sắc mặt bà Giản thay đổi ngay tức khắc: “Màu sắc bị biến đổi là sao?”

Trần Lãng trấn an: “Răng bị rơi ra ngoài tức là phải cắm vào lợi một lần nữa, phải ổn định lại một lần nữa, có một vài trường hợp vì hư tổn đến tủy răng, dây thần kinh và mất máu khiến dây thần kinh dần bị hoại tử dẫn đến màu sắc của những hàm răng như vậy sẽ bị biến đổi, đặc biệt là những chiếc răng vĩnh viễn mới mọc như của cháu bé nhà chị, răng vẫn chưa phát triển đầy đủ. Nhưng dù vậy thì chúng tôi vẫn có thể điều trị bằng trị liệu ống rễ răng kết hợp với bọc mão răng, cũng là một cách để bảo vệ chiếc răng đó đồng thời để nó lại đẹp như xưa.”

Sắc mặt bà Giản u ám trở lại, không nhìn Trần Lãng nữa mà nói với Lục Tự: “Chúng tôi đi trước, mai sẽ cho người tới thanh toán tiền.”

Lục Tự không dám nói nhiều, biết đây là người quen của bà chủ nên đành biết điều mà gật đầu. Tới khi hai mẹ con rời khỏi Hạo Khang, chị mới dám thở phào nhẹ nhõm, nói: “Trời ơi, bà chị này khó hầu hạ quá. Tối om thế này mà bà chị đó không sợ tối lại còn đeo kính râm!”

Trần Lãng gật đầu: “Quả thật khó sống cùng kiểu người đó. Ít ra, mấy ngày em làm việc ở Hạo Khang đều cảm thấy những bệnh nhân bình thường mình tiếp xúc đều rất hiểu lí lẽ, lần đầu tiên gặp người như vậy.”

Đường Uyển vẫn đứng thu lu ở một góc cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu hơi giận: “Trần Lãng, cô có thấy tôi ra hiệu cho cô thế nào không? Người như thế không thể chọc vào, nếu chị ta đã muốn tìm chủ nhiệm thì cứ làm theo ý chị ta là được rồi. Chẳng phải chủ nhiệm Đặng đã nói với chúng ta rồi sao, nha khoa Hạo Khang không giống bệnh viện, tất cả đều phải lấy bệnh nhân làm tiên quyết, tuyệt đối không được tự rước họa vào thân!”

Trần Lãng thở dài: “Biết chứ. Nhưng nếu xử lý muộn, lại trì hoãn thêm thì đứa trẻ này sẽ đáng thương lắm, quả thực, tôi có chút không nỡ!”

Lục Tự nhắc nhở: “Em vẫn nên gọi điện thoại cho chủ nhiệm Đặng, sớm thông báo đi. Chúng ta không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*!”

* vạn nhất: chẳng may, nếu lỡ

Trần Lãng cũng biết Lục Tự nói không sai, bèn chộp điện thoại trên bàn gọi cho Đặng Vĩ. Sau khi điện thoại được kết nối, cô báo cáo với anh câu chuyện xảy ra tối nay.

Trong điện thoại, Đặng Vĩ chỉ im lặng lắng nghe, cuối cùng anh nói: “Tôi biết rồi, các cô mau về nhà đi, bảo Lục Tự khóa cửa kỹ càng, có việc gì để mai nói sau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.