Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

Chương 42: Trò chơi tiếp sức (2)




Huệ Lâm mệt mỏi mở mắt. Trước mặt cô là khuôn mặt lo lắng của Cựu thiên đế:

- Em tỉnh rồi à?

- Con… con đâu? Tiểu Lạc…

- Anh sẽ đi tìm con nữa. Đừng lo quá…

- Cho em đi với. - Huệ Lâm níu lấy tay chồng - Em muốn gặp con. Tiểu Lạc chắc đang sợ lắm. Cho em đi với.

Người mẹ nào cũng vậy. Trong giây phút này, Diệp Vũ Tường như đang nhìn thấy hình ảnh trước đây của người mẹ đó. Hoảng loạn, sợ hãi không biết con mình lành dữ thế nào.

- Cô cứ nằm nghỉ đi! Chúng tôi sẽ đi tìm con về cho cô. Có lẽ là không sao đâu.

Kẻ bắt cóc lần này có mục đích khác với ngày xưa. Hắn hoàn toàn không sợ bị nhận diện nên cũng không cần phải lo về chuyện sẽ diệt trừ hậu họa sau này. Đứa trẻ an toàn, đó là điều có thể phần nào chắc chắn. Một chuyện mà cả ba anh em cùng thực hiện, trong lòng Cựu thiên đế chợt nảy sinh một tình cảm ấm áp, rất dịu dàng. Điện thoại của Diệp Vũ Tường chợt reo lên. Nhìn số điện thoại, đôi mày rậm hơi nhíu lại, giọng chợt trở nên lạnh như băng:

- Alo?

- Vũ Tường. Mẹ con đã nhớ lại. Bà ấy muốn gặp con, muốn gặp con ngay!

Ông Diệp kích động run run phía bên kia. Trong khi đó, Diệp Vũ Tường tay cầm điện thoại đã từ từ buông lỏng. Nhớ lại? Làm sao có thể như thế. Rõ ràng ký ức đó với loại thuốc của Xà vương là không thể phục hồi. Điện thoại của Thiệu Khải Đăng cũng vang lên. Tiếng của Phạm Vĩnh Kỳ rất gấp gáp:

- Sơn vương, người có thể về đây một chút không? Xảy ra chuyện rồi. Trong số hàng hóa đội phòng chống ma túy vừa bắt được, có số hàng của chúng ta, do Tiểu Cường, Tiểu Phát chịu trách nhiệm vận chuyển. Hiện nay cả đám anh em đang bị tạm giam.

Nương Tiên thì đang nằm thiêm thiếp trên giường. Bây giờ lại xảy ra chuyện, Thiệu Khải Đăng sẽ không thể tập trung tìm cách giúp Huệ Lâm tìm lại con trai. Chuyện này rõ ràng không phải tình cờ. Nhưng…

- Được rồi, ta về ngay. Đệ cứ tùy cơ ứng biến, thu xếp trước một số việc đi!

Trong bụng của Nương Tiên, tiếng nói đó lại cất lên, không còn có vẻ đáng thương, dịu ngọt. Nó đã chứa không ít lạnh lùng, khiến cô bật dậy trong lúc mồ hôi đổ khắp người, lạnh toát:

- Bây giờ không còn nhiều người nữa. Cô gái nhỏ bé, một lần cũng được, cô có muốn nhìn thấy con của mình không?

- Tiểu Lạc… Tiểu Lạc…

Bên kia giường bệnh, Huệ Lâm gọi tên con trong nước mắt. Cựu thiên đế đỡ vợ nằm tựa xuống giường. Lời nói vang lên bên tai này, rõ rành rành. Đứa trẻ này - à không - kẻ này, có lẽ sẽ không dừng lại chỉ sau vài trò như thế:

- Con của ngươi an toàn lắm. Đừng lo nhé! Nhưng cũng đừng xen vào nhiều chuyện quá. Cái ta cần là ngươi im lặng, chuyện xảy ra như thế nào vốn không phải là việc của ngươi.

- Tiểu Cường, Tiểu Phát sao rồi?

Thiệu Khải Đăng vừa về tới là hỏi ngay.Phạm Vĩnh Kỳ đang nói chuyện với ai đó, thấy hắn liền đứng dậy:

- Anh đã về.

- Ừ - Liếc sang người lạ, Thiệu Khải Đăng nhíu mày - Đây là…

- Đây là Luật sư Phùng phía lão gia gửi qua - Phạm Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng - Chuyện ảnh hưởng rất lớn nên lão gia cũng rất để tâm.

- Ừ - Thiệu Khải Đăng không có phản ứng gì khác ngoài sự bình thản - Tiểu Huy đâu?

- Không tìm thấy - Phạm Vĩnh Kỳ lắc đầu - Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ tôi đã cho người đi tìm nhưng không gặp. Hôm trước thì…

- Tôi đã đến gặp Tiểu Cường và Tiểu Phát - Luật sư Phùng xen vào - Theo lời họ nói, số hàng đó là do chính Khúc Huy giao cho họ. Vì tin tưởng Khúc Huy nên họ không hề kiểm tra lại, không ngờ trong đó có ma túy.

Đôi mắt Thiệu Khải Đăng lóe lên tia quan tâm, giọng nhẹ đi:

- Ý ông là… Tiểu Huy có liên quan đến việc vận chuyển ma túy?

- Vâng. Liên quan rất lớn. Lão gia rất quan tâm chuyện này. Khối lượng ma túy là hơn 20 kg cocain, ảnh hưởng không thể nói hết. Khu Đông cũng từng là nơi giao kết đầu tiên về việc không mua bán thứ này, thế mà hôm nay lại…

Thiệu Khải Đăng cắt ngang lời:

- Nếu ông đến đây là để trợ giúp thì hoan nghênh, còn đến đây chế nhạo khu Đông chúng tôi nói được mà không làm được thì xin mời về chỗ lão gia. Chuyện khu Đông chúng tôi sẽ tự mình giải quyết.

- Giải quyết được sao? - Phùng luật sư nhếch môi - Là buôn bán ma túy bị bắt quả tang. Nếu không muốn ảnh hưởng tới toàn cục, chỉ có thể dùng cách hy sinh người thôi. Hơn 30000 người của 4 khu, không thể vì chuyện khu Đông mà ảnh hưởng được.

Thiệu Khải Đăng chống một chân lên bàn, gằn từng tiếng:

- Chuyện do khu Đông gây ra, khu Đông đương nhiên chịu trách nhiệm giải quyết. Trên mặt pháp lý, người buôn bán ma túy là Tiểu Cường và Tiểu Phát, nếu chịu trách nhiệm hình sự thì chỉ có 2 đứa nó phải chịu, các ông không phải là thân bằng quyến thuộc, chả ai tới gô cổ mang về đâu. Tôi tin chắc - hai đứa nó thà chết cũng không liên lụy một ai. Ông có thể về nói với lão gia, cứ ngồi yên trên cái ghế đó đi!

- Cậu…

- Tôi không phải là đứa không biết trời cao đất dày. Tôi cũng có não, biết suy nghĩ. Nếu các ông nghi ngờ Khúc Huy là người bày trò, chúng tôi cũng sẽ đi tìm cậu ấy. Nhưng nơi này không phải là một cái chợ, người của tôi cũng không phải là thứ hình nộm mang ra thế mạng khi cần. Trong 3 ngày tới, tôi sẽ cố gắng giải quyết chuyện này thật nhanh. Không làm phiền luật sư Phùng. Tiểu Kỳ Kỳ, tiễn khách!

Mặc cho gương mặt đỏ gay của luật sư Phùng và những bước đi nặng nề chứa đầy bực dọc, Phạm Vĩnh Kỳ cũng không có lòng dạ nhiều để ý đến. Hắn quay vội vào trong:

- Chúng ta sẽ đi tìm Khúc Huy ngay.

- Đệ ở nhà coi chừng đi - Thiệu Khải Đăng khoát tay - Ta sẽ tự đi tìm Tiểu Huy, nhưng ta nghĩ, có lẽ Tiểu Huy đã gặp rắc rối lớn rồi.

- Ngài tin Khúc thư ký sẽ không… ?

- Đệ chơi thân với nó hơn, phải biết nó hơn ta chứ! Trừ khi có thứ gì đó tác động, bình thường Tiểu Huy sẽ không đối tệ với kẻ tốt với mình.

Phạm Vĩnh Kỳ im lặng. Sơn vương trong lúc này mới đáng tin cậy làm sao:

- Chuyện của phu nhân ngài có nói cho cô ấy biết về Sát Tinh không? Có thể còn một thứ nào đó ngoài hắn ta trong bụng của phu nhân. Ngài…

Chưa dứt câu, Phạm Vĩnh Kỳ một lần nữa dừng lời bởi vẻ mặt có phần ngơ ngác của Thiệu Khải Đăng. Hắn nhíu mày:

- Ngài đừng nói là ngài không cảm nhận được gì khác ngoài tên Sát Tinh đó chứ?

- Không biết nữa - Thiệu Khải Đăng cười nhẹ. - Đệ biết là khi nhìn thấy Nương Tiên thì mọi thứ của ta đều tập trung ở người nàng ấy. Đệ không nói, ta cũng không lưu tâm nữa. Vậy là ngoài tên Sát Tinh đó, còn có cái gì tồn tại nữa à?

Ngài không phải là không nhớ, chẳng qua là không muốn nhớ mà thôi. Chưa có ai đoán được tâm tư của Thiệu Khải Đăng, Phạm Vĩnh Kỳ cũng không ngoại lệ. Song trong tình thế này, hắn tin là mình hiểu, rất hiểu sơn vương. Ngài vốn rất yêu vợ, nếu phải chọn giữa hai bàn cân con và vợ, có lẽ không thể tránh khỏi việc chọn phu nhân:

- Ờ. Cũng có lẽ là vậy. Nhiều chuyện không nhớ sẽ tốt hơn, khỏi suy nghĩ. Mà suy nghĩ nhiều dễ khiến người ta không tỉnh táo. Hiện nay ta cần tỉnh táo mà.

Câu nói đó đúng là không phải là không nhớ “Giờ ngươi hiểu rồi chứ, Huyết Ma bé bỏng. Ta không phải là con của ngươi. Nó vẫn chỉ là một cái bào thai nhỏ xíu đang bám vào bụng mẹ”. Khi ấy cũng cảm thấy rất sợ. Song sau nỗi sợ là quyết tâm càng được củng cố. Một kẻ lợi dụng sự mềm yếu của một cô gái sắp làm mẹ mà uy hiếp, nếu để cho nó nắm được thóp, chuyện sẽ không thể kiểm soát, dễ dẫn tới nhiều chuyện không hay. Thiệu Khải Đăng, không phải tài giỏi gì, nhưng cũng từng là kẻ lợi dụng điểm yếu của người ta mà kiếm chác, đương nhiên hiểu rất rõ nguyên tắc “cách tốt nhất thoát khỏi uy hiếp chính là… không có gì cho người ta có thể uy hiếp mình”.

- Ngài định… ?

- Đệ hiểu mà. Tiểu Tiên đã thấy sự độc ác và hậu quả của tên Sát Tinh đó mang lại. Chuyện giữ nó trong bụng sẽ bị lung lay. Bây giờ biết, thực ra còn một đứa con khác nữa, nàng chắc chắn sẽ giống như những người mẹ thông thường, bảo vệ con. Lúc đó tên Sát Tinh ấy đó sẽ dễ dàng biến nàng thành con rối.

- Ngài định im lặng, và sẽ tiêu diệt tên Sát Tinh đó lẫn… con ruột của mình sao?

- Không phải là tiêu diệt - Thiệu Khải Đăng bật ra những móng vuốt trên tay - Đã là cha đương nhiên là ta cũng như bao người cha khác, yêu quý và chờ mong nó chào đời. Song, vì sự chào đời của con mà làm hại mẹ nó, ta sẽ chọn mẹ - không chọn con. Con ta nếu ra đời trên nỗi đau đớn và bất hạnh, thậm chí là mạng sống của mẹ, cũng sẽ không được làm một đứa trẻ hạnh phúc. Thế thì không sinh ra vẫn tốt hơn.

Đôi khi Phạm Vĩnh Kỳ tự hỏi, sơn vương ham vui, tính tình tùy tiện đó, có nhầm lẫn nào không với việc hắn là Huyết Ma gây họa bao người? Bây giờ mới hiểu, không phải ngẫu nhiên người ta nói Huyết Ma tàn nhẫn. Khi đã quyết định luôn rất dứt khoát, dù việc ấy sẽ khiến đứa con chưa thành hình không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời.

- Không cần nhìn ta như vậy - Thiệu Khải Đăng khoát tay - Ta đi tìm Tiểu Huy.

- Sơn vương à…

- Hửm?

Phạm Vĩnh Kỳ im lặng rồi cũng chợt hỏi:

- Nếu một ngày, ngài phải chọn giữa chúng tôi và phu nhân, ngài có như bây giờ quyết định, không cần hẳn một bên nào đó không?

- Cái đó thì ta không biết - Thiệu Khải Đăng nhún vai - Tùy tình hình nữa. Đệ, bọn nhóc đương nhiên không quan trọng bằng Tiểu Tiên rồi… - Hắn lại nói – Nhưng ta không thiếu ai trong hai phía được. Ta sẽ che chở cho những thứ mà ta yêu thương. Yên tâm đi nhé, chuyện sẽ ổn. Ta không tin mình không đối phó nổi với tên Sát Tinh chẳng biết gì ngoài nhập hồn, điều khiển người khác này đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.