Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

Chương 34: Yêu???




Diệp Vũ Tường ôm ngực ho sù sụ. Mấy hôm nay, có lẽ do lần trước bị tổn hao không ít sức lực, chưa hồi phục lại nên hắn cũng nhiễm bệnh như người. Hắn đến thăm bà. Loại thuốc quên ký ức đó, cuối cùng Diệp Vũ Tường cũng đã lựa chọn. Bà đã uống không còn nhớ gì nữa. Ký ức trở thành một vùng trống rỗng. Bà trở lại quãng thời gian 20 tuổi, thanh thản bình yên. Song dưới mắt những người thân, đó là một căn bệnh. Họ lo lắng, muốn trị liệu cho bà. Bà được đưa vào bệnh viện. Hắn đã nghĩ, không muốn vương vấn nữa. Hắn không đến thăm bà, mặc cho sự giận dữ của những người xung quanh. Có ích gì khi bây giờ trong mắt bà, Diệp Vũ Tường cũng chỉ là một cái tên xa lạ? Song, cuối cùng hắn vẫn đến. Hắn đến bởi nghe nói, mấy hôm rồi bà không ngủ được. Hắn đến vì nghe nói, hôm qua bà la hét, đòi mọi người thả mình ra. Bà không bệnh, không muốn sống trong bệnh viện này. Đi qua dãy hành lang dài dằng dặc… cuối cùng hắn cũng thấy.

Bà đang nằm trên giường, cạnh đó là ông Diệp. Hai người tay trong tay âu yếm. Bà gối đầu lên ngực ông đầy tình tứ. Bà đã cười, rạng rỡ, không có chút gì là buồn đau nữa. Người mang lại nụ cười đó, không phải là hắn - Diệp Vũ Tường! Bước chân cũng trở nên vội vã, hắn rời khỏi phòng bệnh. Như vậy là quá đủ. Quãng thời gian còn lại của đời người, có lẽ ông Diệp sẽ mang đến niềm vui cho bà. Còn hắn, dù sao cũng không thể chết. Cuộc đời không vương vấn gì cũng tốt. Lặng lẽ ngắm thời gian với bao chuyển dời nhân thế. Thi Quỷ lãnh khốc cũng có lẽ sẽ tiếp tục vô tình.

- A…

Có ai đó vừa va vào hắn. Giọng nói đầy vẻ bối rối lẫn cuống quýt:

- Xin lỗi anh… Tôi…

Là con gái. Và cũng khi vừ dứt lời nói, cô gái đó đột ngột mất thăng bằng. Cơn choáng váng đến với cô ta, khiến đầu óc vụt trở nên mờ mịt. Cô ta ngã vào người Diệp Vũ Tường. Còn hắn cứ đứng yên, mặc cho cô ta ngã xuống. Cũng trong lúc ấy, trong không khí vang lên tiếng thì thầm nho nhỏ. Ai đó… đang rất nhẹ thì thào:

- Mẹ… mẹ ơi… Mẹ sao vậy? Mẹ ơi!

Mẹ? Tiếng gọi mà Diệp Vũ Tường không muốn nhớ, nhưng lại không thể quên. Nó như tiếng lòng của hắn, nhẹ nhàng và tha thiết. Cô gái đang nằm bất động, khuôn mặt thanh tú mệt mỏi xanh xao. Đôi mày rậm hơi nhíu lại, hắn đã nhớ. Cô gái đó, vốn là người mà Huyết Ma si mê điên đảo. Cô ta cũng từng được hắn đưa về nơi muốn trở về.

- Anh kia… Anh…

Một người lạ đi từ phía bên kia nhìn thấy Diệp Vũ Tường, rồi nhìn thấy cô gái đang nằm bất động. Ông ta hoảng hốt, chạy đến ngay:

- Cô ơi… cô làm sao vậy? Còn anh kia nữa… - Ông ta quát lên - Ở đó mà đứng trân trân ra. Đưa ngay vào cho bác sĩ… Nhanh lên.

Diệp Vũ Tường không giải thích. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, bồng Nương Tiên lên tay, cũng thong thả đi về phía phòng bệnh. Bên tai vẫn lặp đi lặp lại những thanh âm đó. m thanh mà hắn chẳng muốn nghe, nhưng lại không khó chịu khi nghe:

- Mẹ… mẹ ơi! Mẹ…

Nương Tiên mở mắt. Cạnh cô là một gương mặt vừa quen, vừa lạ. Cô đã gặp - nhưng không nhớ là gặp ở đâu:

- Uống nước không?

- Cảm ơn.

Bụng vừa nhói lên một chút. Nương Tiên nhăn mặt. Tiếng ai đó thầm thì trong không khí, rõ mồn một:

- Mẹ ơi!

Là con… Con đang nói. Trong khoảnh khắc đó, Nương Tiên thấy mình thật hạnh phúc. Hạnh phúc của người được làm mẹ:

- Huyết Ma đã cấy vào người cô một sợi dây liên lạc. Đứa trẻ trong bụng cô không đủ mạnh để cắt đứt hoàn toàn nó. Chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ biết cô đang ở đâu.

Thi Quỷ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ đứa bé trong bụng Nương Tiên. Nó không mang dòng máu của Bàn Cổ như hắn và hai người anh không nhìn nhận. Chỉ cảm thấy sát khí tỏa ra từ nó. Cùng sự tính toán nữa. Một đứa trẻ không bình thường, nếu ra đời chắc chắn sẽ là mối họa cho không ít người.

- Tôi biết…

Đêm qua, Thiệu Khải Đăng đã nói cho cô biết. Bào thai đó có Sát Tinh trong truyền thuyết. Nếu nó ra đời sẽ là đại họa. Hắn muốn tiêu diệt nó. Con có thể có lại, nhưng cuộc sống này không thể có 2 lần. Sát Tinh chào đời thì người sẽ không yên ổn. Ba mẹ nuôi, những người Nương Tiên yêu mến trong thế giới này. Cô đã gật đầu trong nước mắt. Hủy hoại mầm sống, hủy đi nguy cơ khi nó vừa mới tượng hình. Song lại không nỡ. Nó đang cựa quậy, những tiếng thì thào bên tai. Phá hoại con, giết con mình, là mẹ, ai nỡ lòng làm thế?

- Cô chạy trốn là để bảo vệ nó. Dù nó sẽ gây ra tội lỗi. Dù có thể một lúc nào đó khi đủ lông đủ cánh mà cảm nhận được nguy hiểm, nó sẵn sàng xé bụng cô để chạy trốn sao?

Không phải vô tình mà Thi Quỷ thốt ra câu hỏi đó. Lâu lắm rồi, khi còn là một Thi Quỷ sống nhờ xác chết, hắn đã nhìn thấy cảnh đó một lần. Một thiếu phụ mang Sát Tinh trong người lâm vào cảnh nguy hiểm, Sát Tinh đã bất chấp mạng sống của bà, xé bụng để chào đời. Hắn ta còn ném cho Thi Quỷ cái nhìn khinh bạc, cả người đầy máu, lạnh lùng:

- Nếu muốn thì ăn đi. Xác còn nóng.

Cô gái nhỏ này không chỉ mang một Sát Tinh trong bụng. Đó còn là phần tà ác nhất nữa thì phải. Sát khí dù cố nén, cũng khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.

- Tôi không biết nữa nhưng nó là con tôi. Nó nằm trong bụng tôi, do tôi tạo thành. Tôi không thể bỏ rơi nó được.

Nương Tiên sợ chứ, rất sợ. Nhưng vẫn không thể chấm dứt một sinh mạng khi nó ngày đêm thầm thì nho nhỏ trong không khí, gọi cô bằng hai tiếng “mẹ ơi”. Thi Quỷ bất ngờ kéo Nương Tiên vào lòng. Đôi môi lạnh giá của hắn đặt lên trán cô, giọng khẽ khàng như đang dỗ dành:

- Đã quyết định thì không cần phải biết đó là sai hay đúng. Ta hứa với cô, ta sẽ giúp cô. Chỉ cần ta còn sức, đứa bé của cô sẽ được an toàn.

Một giọng nói mà Nương Tiên không thể nghe, song Sát Tinh trong bụng lại nghe rõ mồn một:

- Cứ yên tâm và chọn lựa. Nếu ngươi muốn ra ngoài, ta cũng không ngăn cản ngươi đâu. Ngươi cần phải sống, dù sự sống của ngươi đổi bằng mạng của cô gái này…

Bụng Nương Tiên lại run khẽ. Diệp Vũ Tường không quan tâm đến suy nghĩ của sinh vật đó. Hắn lẳng lặng tạo ra một lớp màn vỏ bọc. Năng lực Huyết Ma tuy vô cùng mạnh mẽ nhưng cộng thêm sức của hắn, trong thời gian ngắn, Huyết Ma sẽ không tìm ra vị trí của Nương Tiên được. Hắn sẽ chờ khi đứa trẻ đó đủ năng lực, để nó chọn lựa, ra ngoài để sống hay ở lại và chôn đời mình trong sự tận diệt của Huyết Ma?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.