- Đau…
Nương Tiên nhăn mặt bởi lực nắm càng lúc càng mạnh của bàn tay hắn. Tay Thiệu Khải Đăng vội vã buông ra, suýt xoa:
- Đau à? Ta mạnh tay quá hả?
- Anh đi đi… Tôi…
- Gì cũng được nhưng không gặp là không được… - Thiệu Khải Đăng không
phải là kiểu người kiên nhẫn. Hắn đập mạnh bàn, hét lớn - Nàng đừng nghĩ ta yêu nàng như thế, nàng muốn gì ta cũng sẽ nghe theo. Từ lúc bắt đầu
cho đến giờ, ta đều nhường nhịn nàng. Bây giờ lại muốn bỏ ta đi, không
được…
Kèm theo đó là “Rầm”. Chiếc bàn dùng để uống trà bị hắn đá văng. Thạch Nương Tiên bị ôm chặt vào trong lòng. Mặt nàng tái
đi vì sợ:
- Anh…
- Có đứa nào ngoài đó không?
Từ phía ngoài, một đám người khoảng 4 - 5 người vội vã chạy vào. Thiệu
Khải Đăng đã xốc Thạch Nương Tiên lên vai. Sau phút bất ngờ, nàng đang
cố phản kháng bằng nhiều cách nhưng mỗi cú đấm, cú vùng của nàng trong
tay hắn đều chỉ là trò trẻ con:
- Anh hai…
- Đem xe lại đây cho tao. Kiếm thêm một thằng tài xế nữa… Mau…
Thiệu Khải Đăng có thể dùng năng lực mang nàng về nhanh hơn, song trong lúc
này không nên làm nàng sợ hãi hơn. Một kẻ ngang ngược, nhiều thủ đoạn
như hắn, đôi khi cũng chẳng biết phải làm gì. Tiểu Tiên lại muốn bỏ hắn
mà đi, muốn hắn rời khỏi nàng. Chuyện đó chắc là không thể:
- Anh buông ra… Tôi…
Nương Tiên càng uất ức hơn khi bị hắn khóa chặt trên xe. Viên tài xế mẫn cán
không dám tò mò tới chuyện xảy ra đằng sau, nhanh chóng khởi động máy
theo mệnh lệnh của hắn:
- Đi thẳng… Khi nào ta bảo dừng mới được dừng…
- Tiểu Tiên…
Ông bà Úc lo lắng đi qua đi lại hết mấy lần trong nhà. Cửa mở, Huệ Lâm dẫn
Tiểu Lạc vào. Thấy bộ dạng của cha mẹ, cô chợt cảm thấy lòng lo lắng lạ:
- Có chuyện gì đó ạ?
- Tiểu Tiên… - Bà Úc giọng như nghẹt thở, nắm lấy tay con gái - Tiểu Tiên nãy giờ vẫn chưa về nhà. Ba mẹ đã gọi di động cho nó nhưng không nghe
máy. Gọi tới chỗ làm thì không kết nối được.
- Ba… mẹ… Bình tĩnh - Huệ Lâm trấn án ba mẹ - Có lẽ là không sao đâu. Chiều nay có vụ kẹt xe buýt, có thể là…
Cô nhấc điện thoại, gọi theo số hội quán Thạch Tiên đang làm việc. Bên kia là một hồi tút… tút rồi có tiếng người vang lên, nghe có vẻ dè dặt:
- A lo?
- Có phải đây là chỗ cô Úc Thạch Tiên làm thêm không ạ? Chúng tôi là người nhà của cô ấy… Cô làm ơn…
Những lời nói bên kia khiến cô bủn rủn cả tay chân. Bà Úc thì càng thêm lo sợ. Đằng kia ông Úc cũng vừa đến:
- Tiểu Tiên đã bị một nhóm người bắt cóc. Hiện nay không ai biết nó`` ở đâu.
- Sơn vương. Ngài bình tĩnh lại một chút. Chuyện này không phải muốn làm sao cũng được, sơn vương.
Phạm Vĩnh Kỳ quả không nghĩ ra cách gì trong cái mớ rối bời này. Song, hắn
hiểu, cách của sơn vương là phương kế cùn, sẽ làm cho phu nhân càng sợ
và lánh xa ngài hơn nữa.
- Ta mặc kệ… - Thiệu Khải Đăng
quăng lên giường một túi xách to, lôi từ dưới giường lên rất nhiều đồ
đạc, đa số là đồ phụ nữ, không biết chuẩn bị từ lúc nào - Ta mang nàng
đi chỗ thật vắng vẻ… Lâu ngày nàng cũng sẽ quên…
- Sơn vương… .
Khiết Nhi bất thần đứng chặn trước mặt Nương Tiên. Giọng nàng tuy run rẩy
nhưng khá cương quyết. Tay ôm xiết lấy Thạch Nương Tiên mặt mày tái mét
đang nép vào mình:
- Đừng làm vậy. Ngài cho phu nhân thêm thời gian… Phu nhân…
- Cái mà ta có nhiều nhất là thời gian. Vì nàng, ta biến mình thành một
tên ngốc, đưa đầu cho người ta đánh đập. Nhưng đổi lại thì sao chứ? -
Thiệu Khải Đăng cười nhạt - Nàng vì ta nói dối… không tin tưởng ta. Nàng không hiểu và cũng không cần hiểu tại sao ta lại phải lừa dối nàng. Thế có công bằng cho ta không? Các ngươi nói đi!
Phạm Vĩnh Kỳ chững lại. Rồi nhẹ nhàng:
- Tình cảm vốn không có công bằng sơn vương ạ! Chỉ có yêu hay không yêu, thích hay không thích mà thôi…
Thiệu Khải Đăng cũng cười… Nhưng ánh mắt hắn đã lóe lên tia nhìn như oán hờn, chua chát:
- Ta cũng nghĩ vậy. Và ta không cần biết mình sai hay đúng. Ta chỉ biết,
mình yêu nàng. Ta không thể mất nàng. Ta làm gì cũng không cần phải nghĩ cho ai cả. Ta làm là vì chính bản thân ta. Hiểu không, Tiểu Kỳ Kỳ bé
nhỏ?
Chỉ một cái phất nhẹ, Nương Tiên đã nằm gọn trong lòng hắn. Giọng Thiệu Khải Đăng êm ái như ru:
- Tiểu Tiên, nàng cứ ghét… Ta thích nàng… Vậy là quá đủ rồi.
Thạch Nương Tiên là đá. Đá vốn không tình cảm. Song bây giờ đá lại đau lòng.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Lúc nãy khi hắn nói
“Nàng không hiểu và cũng không cần hiểu tại sao ta lại phải lừa dối
nàng. Thế có công bằng cho ta không?”, lòng nàng như thắt lại. Cảm giác
này cứ làm lòng nàng nặng mãi, Nương Tiên sợ hắn, muốn hắn lánh xa mình
bởi hắn hết lần này đến lần khác gạt nàng, xem nàng như một con búp bê
ngốc nghếch. Nhưng đúng là chưa bao giờ nàng nghĩ lại, tại sao hắn lại
phải gạt mình? Bên trong cái lường gạt đó là gì? Là đơn thuần đùa cợt,
hay là bởi tình cảm đối với nàng? Nương Tiên chợt vịn tay hắn, đôi mắt
trong suốt, nụ cười bỗng chợt thoáng qua:
- Thả tôi về với ba mẹ. Chúng ta làm lại từ đầu có được không?