Xin Chào Anh Đẹp Trai

Quyển 1 - Chương 45: Ai là người thông minh (I)




Nửa đêm, đèn ngủ le lói chiếu sáng nơi đầu giường, hắt bóng Cố Hành Sâm, hai mắt anh nhắm nghiền, trên khuôn mặt là một mảnh tĩnh mịch.

Ngàn tính vạn tính cũng không tính tới kết quả sẽ là như vậy!

Lúc trước, khi An Hi Nghiêu gọi điện nói anh điều tra một chút Triển Thiên Lăng, anh đã có cảm giác bất an trong lòng.

Anh đã nghĩ tới rất nhiều khả năng có thể xảy ra, duy chỉ có khả năng này lại không hề nghĩ tới!

Trong khoảng thời gian ngắn, đột nhiên trong anh đã có chút mờ mịt, lại càng thêm có chút khủng hoảng.

Ánh mắt khẽ lướt qua người con gái đang nằm bên cạnh, khóe miệng anh chậm rãi, không tự chủ mà cong lên ý cười nhu tình .

Cố Hành Sâm có chút không thể khống chế, anh cúi đầu cắn khẽ môi cô, trằn trọc mút vào, triền miên cọ sát lẫn nhau.

Niệm Kiều cảm thấy có người hôn mình nhưng cho rằng bản thân nằm mơ, nên không chút để ý.

Thế nhưng cô càng lúc càng có cảm giác nụ hôn này chân thật, đến cuối cùng khi không còn thở nổi, cô mới giật mình mở mắt.

Nụ hôn này cứ từ từ rơi xuống. Phát hiện người hôn mình là Cố Hành Sâm, cô vuốt mắt ngồi dậy, hết sức tự nhiên tiến lại gần, đôi tay vòng qua ôm chắc hông của anh, tìm tư thế thoải mái nhất, " Hơn nửa đêm rồi sao anh còn tỉnh?"

Kể từ sau khi trở về cùng anh, mỗi đêm cô đều ngủ say như heo!

Dĩ nhiên, công đầu là bởi cái tên cầm thú bên cạnh này! Nếu như không phải là bị anh chơi đùa thảm như vậy, nàng cũng không thể nào ngủ tốt như vậy được!

Ba năm nay, mỗi đêm cô đều gặp ác mộng, trong mộng nằm mơ nhiều nhất là hình ảnh thiếu hụt của Cố Cảnh Niên, cậu bé trong mộng cứ thế chỉ trích người làm mẹ không có trách nhiệm như cô, cứ như vậy khàn cả giọng mắng cô vô trách nhiệm sinh ra cậu bé khuyết tật, khiến bản thân Niệm Kiều mỗi lần tỉnh lại là một lần thân thể mệt lả, rã rời!

Ngay cả Tần Mộ Bạch cũng đã đưa Cố Cảnh Niên đi bệnh viện kiểm tra, rồi nói cho cô biết, đứa nhỏ vẫn rất khỏe mạnh, một chút chuyện cũng không có, bảo cô không phải lo lắng !

Nhưng sao cô có thể không lo lắng? Thực tế, cô với Cố Hành Sâm loạn `` luân mới có Cố Cảnh Niên mà!

Cũng may ba năm nay, Cố Cảnh Niên trừ khi vừa sinh thường hay phát sốt, còn lại vẫn luôn rất khỏe mạnh.

Cố Hành Sâm nhè nhẹ vỗ về lưng, hỏi cô "Sao em lại tỉnh dậy? Anh đánh thức em sao?"

Niệm Kiều cười nhẹ một tiếng, đầu cũng không ngẩng, thanh âm từ ngực anh vang lên, "Hơn nửa đêm anh tỉnh dậy đốt lửa, sao em ngủ được đây."

"Ừm, vậy anh sẽ không dựng lều đốt lửa nữa, hiện tại em ngủ đi." Cố Hành Sâm vừa nói chuẩn bị nằm xuống ngủ thì thấy Niệm Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Sao vậy?" Cố Hành Sâm chột dạ sờ sờ mặt của mình, cũng không có cảm giác trên mặt mình dính phải thứ gì, chỉ là ngửi thấy trên người còn vương mùi thuốc lá anh hút trên ban công khi nãy mà thôi.

"Hút thuốc lá đúng không?" Quả nhiên, Niệm Kiều hỏi cái này.

Cố Hành Sâm nhíu nhíu mày, hỏi cô: "Hôi như vậy sao? Nếu không để anh đi đánh răng."

Niệm Kiều trông anh thực có vẻ muốn đi đánh răng, liền kéo anh lại, trên vẻ mặt nghiêm túc hiện lên tia khó hiểu khó, "Cố Hành Sâm, có phải anh đang có chuyện gì gạt em hay không?" 12184210

Biết anh lâu như vậy, Niệm Kiều chưa từng thấy anh hút thuốc lá, hoặc là anh chưa bao giờ hút thuốc lá trước mặt cô, thế mà tối nay anh lại hút thuốc lá.

Hơn nữa, Niệm Kiều khẳng định, anh đã hút rất nhiều, nếu không trên người, mùi thuốc lá sẽ không nặng mùi như vậy!

Như vậy, anh hẳn đang có tâm sự? Hơn nữa cái tâm sự này vẫn có thể cùng cô có liên quan!

Cố Hành Sâm nhìn cô, nhẹ giọng hỏi, "Sao lại hỏi như thế?"

Niệm Kiều cũng không nói được tại sao lại hỏi vậy, chính là trực giác của cô mà thôi.

"Nhất định anh đang có tâm sự, mặc dù anh có thể che dấu cảm xúc của bản thân rất tốt, nhưng em vẫn cảm thấy anh có tâm sự!"

Nghe giọng nói chắc chắn của cô, thần sắc Cố Hành Sâm càng thêm mơ hồ, đem tay ôm cô, thanh âm cũng trầm xuống, "Nếu như chuyện hai ta trong tương lai gặp trở ngại, em sẽ làm sao?"

"Anh có ý gì vậy? Trở ngại gì?" Niệm Kiều lập tức hỏi, lời nói này của anh là có ý tứ, giữa hai người sẽ xuất hiện trở ngại sao?

Là Nhậm Thiên Nhã? Hay là còn người khác? Hay chẳng lẽ quan hệ huyết thống của hai người?

"Không cần phải khẩn trương, anh chỉ là đang suy nghĩ trường hợp nếu như, nếu như giữa chúng ta xuất hiện trở ngại, có người muốn ngăn cản chúng ta ở chung một chỗ, em sẽ làm gì?"

"Tại saophải có giả thiết như thế? Cố Hành Sâm, có phải anh không muốn ở bên em hay không?"

Ở trong mắt Niệm Kiều, Cố Hành Sâm không có gì làm không được, anh luôn suy nghĩ chu đáo, thâm sâu, giống như trên thế giới không có chuyện gì mà anh không thể giải quyết.

Nhưng bây giờ anh lại đưa ra giả thuyết như vậy, đáy lòng cô trực tiếp chỉ có một suy nghĩ, nếu xảy ra trường hợp đó nhất định là khi anh không còn muốn ở cùng cô!

Cố Hành Sâm không nghĩ tới lời của mình sẽ làm cô nảy sinh suy nghĩ hiểu lầm như vậy, chỉ đành phải trấn an cô, "Không cần lo nghĩ lung tung, anh sao lại không cần em, anh giống như người không chịu trách nhiệm tình cảm của mình hay sao?"

Không giống chút nào.

Trong lòng Niệm Kiều trả lời như vậy, nhưng Cố Hành Sâm, anh là chịu trách nhiệm với tình cảm của mình, không có nghĩa là anh chịu trách nhiệm với cô.

Bởi vì —— anh chưa từng nói với cô, tình cảm anh dành cho cô là loại tình cảm nào, là tình yêu sao?

Hít sâu một hơi, Niệm Kiều nhìn anh, trịnh trọng nói: "Bất kể người nào ngăn cản chúng ta ở chung một chỗ, chỉ cần anh không phải đẩy em ra, em sẽ đều ở bên cạnh anh, cho tận đến khi em chết!"

Giọng nói kiên định của cô, khiến Cố Hành Sâm đột nhiên xúc động.

Kéo tay cô đặt lên lồng ngực của mình, để cho cô có thể cảm thụ nhịp đập con tim mình ở trong đó, anh ghé đầu sát thì thầm bên tai cô: "Em ở trong này."

Niệm Kiều muốn khóc, mặc dù anh không nói ‘anh yêu em’, ‘anh thích em’ ... Thế nhưng câu nói ‘em ở trong này’ dù không sánh với bất kỳ ngôn ngữ khác cũng vẫn làm cho cô cảm động.

Anh đặt cô ở trong lòng, rốt cuộc cô cũng đi vào trong lòng anh rồi!

Cố Hành Sâm giơ ngón tay thon dài xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thanh âm dịu dàng như dòng suối ngọt ngào đang chảy, "Bảo bối, nhớ anh đã từng nói với em không? Làm người phụ nữ của anh là phải dũng cảm!"

Niệm Kiều liều mạng gật đầu, nàng sẽ dũng cảm! Sẽ rất dũng cảm! Cũng sẽ rất nghe lời!

Tên bại hoại này, bình thường khó chịu đến không chống đỡ được, lại có lúc dịu dàng đến mức tuôn trào, cứ như vậy đặt cho cô cái nick name “bảo bối”, cô ôm anh vừa khóc vừa cười.

Cố Hành Sâm quay lại ôm cô, trong lòng thỏa mãn cùng bất an quấn quít.

Anh có dự cảm, chuyện tình của anh và Niệm Kiều sẽ không đơn giản như vậy, ở giữa hai người sẽ còn có rất nhiều trở ngại chưa được giải quyết.

Mặt khác, cô cũng sẽ không thể tưởng tượng được cuộc sống tối tăm, anh chỉ hi vọng, sau này cô thật sự có thể dũng cảm, ở thời điểm sóng gió ập đầu, cô vẫn có thể kiên cường đứng bên cạnh anh.

Anh sẽ che chở cho cô, một đời đối xử dịu dàng với cô, chỉ cầu một ngày nào đó, có thể để cho tất cả mọi người đều biết —— anh Cố Hành Sâm yêu Cố Niệm Kiều thật nhiều thật nhiều!

Hôm sau, mơ hồ Niệm Kiều nhận điện thoại, bên kia trực tiếp truyền đến một tiếng gầm thét: "Cố Niệm Kiều, cái đứa chết tiệt không có lương tâm kia! Tôi hận cậu chết đi được!"

Nàng động một cái ngồi dậy, chỉ ngây ngốc cầm điện thoại một lúc lâu, sau đó mới trả lời, "Manh, Manh Manh sao?"

Người bên kia chính là An Manh Manh, nghe được thanh âm của nàng, An Manh Manh lập tức nghẹn ngào, " Con mụ chết tiệt, trở lại cũng không liên lạc với mình, cậu thật ác độc!"

Niệm Kiều trong lòng áy náy, lập tức nói: "Manh Manh, thật xin lỗi, hôm nay cậu rảnh không? Bọn mình gặp nhau nhé?"

An Manh Manh đang thút thít, nghe cô nói vậy tức giận gào to: "Vậy vẫn chưa đủ đâu! Cậu lập tức ra ngoài đi, mình đang ở dưới lầu Hoa Đô chờ cậu!"

Niệm Kiều vội đáp ứng, liếc nhìn vị trí bên cạnh, người khác quả nhiên đã rời giường đi làm, ngược lại chỉ thấy trên tủ đầu có đè một trang giấy.

Cô cầm lên nhìn một chút, mặt mày cười tươi hạnh phúc, bởi cô thấy trên đó viết dòng chữ ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.