Xiềng Xích Dịu Dàng

Chương 3




Iron đi vừa đẩy xe vừa chạy theo Lệ trong siêu thị.

- Chỉ còn cách này thôi sao?

- Nếu vay được tiền của cậu ta thì cậu vay đi.

- Cái này…tùy cậu thôi.

- Cậu bảo cho bọn tôi mượn nhà đúng không?

- Ừm, đã nói là làm.

- Vậy bố mẹ cậu thì sao?

- Mama và papa đi vắng rồi. - hạ giọng.

- Á, xin lỗi nha. – hạ giọng quay lại xoa đầu Iron.

- Nè, làm tôi như trẻ con ấy.

Một chiếc xe hàng bị trượt bánh lao lại phía Lệ, đập vào giá hàng làm đống bên trên đổ xuống. Lệ hoảng hốt không biết làm gì, gồi phụp xuống, bịt tai mặc kệ cho giá hàng đổ vào mình. Vì sợ nên một lát sau mới dám mở mắt, cái giá đựng nhiều hàng không đổ xuống mà nằm nghiêng. Cô ngỡ ngàng khi thấy Iron đang gắng sức đỡ giá hàng để nó không đổ vào mình. Trông cậu ta lúc đó mới oai chứ. Mọi người xung quanh thấy vậy liền chạy lại giúp đỡ, dựng giá hàng lên. Lệ thấy hơi có lỗi, rối rít hỏi.

- CẬu không sao chứ hả. Đỡ giá hàng đó cho tôi chắc tay cậu cũng bị thương rồi.

- Ôi, con trai mà, không sao đâu. Hơn nữa tôi cũng đang trong thời kì mà phục vụ mà.

- Ai mượn cậu cứu tôi, cậu bị thương thì ai lo cho.

Mấy người gần đấy hỏi thăm: - Mấy đứa không sao chứ?

- Vâng không sao đâu ạ.

- Bọn trẻ bây giờ vậy đấy, chỉ biết nhanh nhảu đoảng.

Iron gãi nhẹ đầu tỏ ra ngại ngùng.

Lát sau, hai người cùng ngồi trên ghế đá ngoài siêu thị. Thật may thời tiết râm mát, Lệ mới ngồi băng vết thương cho Iron.

- Hey, không biết khi nào tôi mới thoát khỏi cảnh phục dịch đây.

Lệ cố tình ấn mạnh vào tay bị thương của Iron: - Cậu á, cứ từ từ. Đợi tôi tìm được người Ren để ý là ai thì một tuần nô lệ nữa nhá.

- Ay, cậu định giết người đấy hả.

- NHưng cũng lạ Ren hay giúp tôi như vậy chẳng lẽ lại không để ý tôi sao?

- Hehe không có đâu. Người khác cơ, cậu thì mơ đi.

- Nè, con người này - thái độ bực tức. Tôi định sách đồ giùm cậu nhưng giờ tôi mệt roài, cậu sách nốt đồ nha.

Nói xong đứng dậy để túi đồ lại cạnh Iron.

- Cậu độc ác vậy hả.

Iron sách đồ chạy theo LỆ, than:

- Sao Ren đào hoa quá vậy trời, hết Aly giờ lại đến cô đanh đá cũng có ý mơ tưởng nữa.

- Nè, còn nói linh tinh tôi mua thêm đồ cho mà sách đấy. Những thứ này là Rin nhờ tôi mua thôi.

- Cậu ta cũng nhiều tiền quá ha.

- Không biết.

- Sao bảo cậu ta bị chủ nợ đòi nhiều lắm mà.

- Nghe linh tinh ở đâu đấy, tôi làm việc với cậu ta suốt, có tên nào đến đòi tiền đâu chứ.

- Hưm, vậy không biết.

- Cậu ta cũng hơi kì kì. Lúc ẩn lúc hiện.

- Cậu ta ăn mặc rất có phong cách, đồ toàn đồ hàng hiệu mà có phải đồ chợ đâu chứ.

- AI mà biết. Cậu ta cũng chẳng bao giờ nói với tôi, còn quần áo, các thứ sang trọng như thế nào tôi cũng không cần biết.

- Gia cảnh cậu ta thế nào cậu cũng không cần biết sao?

- Hưm, biết làm gì, chỉ cần biết người ta tốt với mình là được rồi. Bạn bè chơi với nhau để ý gì gia cảnh chứ. - vừa đi vừa ngẩn ngơ nói.

Iron nhìn Lệ đi phía trước, suy nghĩ của cậu về Lệ cũng có chút thay đổi. Lệ tốt hơn cậu nghĩ, thỉnh thoảng trông cô cũng rất tinh nghịch, dễ thương.

Mọi người lại tập trung ở quán bánh của Rin. Việt cũng có mặt. Cậu đứng giữa quán, dang tay hít thở không khí trong lành trong cửa hàng và cả mùi thơm từ những chiếc bánh.

- Woa, nơi này nhìn cũng sang trọng đấy, cũng đẹp. Rất thoải mái.

Lệ gọi cả Kun, Nam, Piza đến bàn việc. Việt nghe chuyện, cậu là người thích lo chuyện bao đồng, có tin mới cậu tìm ngay đến quán bánh kem của Rin.

- Nè, Việt gian, ông như tọc ý nhỉ, của hàng đẹp vậy chưa thấy bao giờ sao.

Trong lúc Việt đang nghịch ngợm cái điều khiển máy lạnh.

- Nhà hàng này có đúng của Rin không vậy mấy thứ ở đây hiện đại lắm nha.

Rin mang một cái bánh kem và mấy cốc nước ngọt đặt ra bàn mời mọi người, rồi nói với Việt.

- Hiện đại gì, cái chỗ này tôi đi vay để làm hết đấy. Tiền của tôi không đr bao cái nơi này.

- Cậu ngoài việc bán bánh còn làm nơi khác sao?

- Ừm, đằng nào thì cũng dỗi. Mọi người ăn thử bánh mới làm đi. Lệ đi lại kiểm tra vết thương của Kun. Cậu bị vết bầm trên chán và má, dưới vành môi có chút đổ của máu.

- Anh yên tâm đi, với tài chữa qua loa của em nhất định sẽ không để lại sẹo đâu.

Việt chen vào: - Oái, bà già dở người, qua loa nhỡ mai mặt anh ấy xưng bằng cái thớt thì sao?

- Ấy, Lệ đã ra tay thì khỏi hết.

Nam mải ăn bánh nhưng vẫn hỏi: - Lệ cậu có cách gì kiếm tiền nhanh à, mà lại không động đến người thân.

- Chẳng biết có được không nhưng cũng chỉ là lừa người, mượn tạm tiền người giàu thôi.

- AI, đừng nói chúng ta có mỗi anh bạn Ren thôi nhá. - Việt hỏi

- CHứ còn ai nữa.

- HÁ, cậu ta liên quan gì, mình có chơi với cậu ta đâu. Ji chơi với cậu ta cậu ta còn không cho vay nữa là.

Kun tán thành: - Thế nào cũng được, cứu được Ji trước rồi tính.

Lệ thở dài: - Em thì đâu biết mưu mẹo nhiều đâu, muốn phá được vụ này cũng phải nhờ tay cảnh sát mới được.

Việt tỏ ra hơi lo, băn khoăn suy nghĩ.

Iron nhanh chóng tán thành: - Được luôn, tôi thấy Lệ nói rất hay, tôi cũng là người ưa chính nghĩa, cúng không muốn ai rơi vào nạn cờ bạc nữa._ vỗ ngực đê cao mình. – Một phần đợt này Ren không muốn tham gia giúp Ji cũng vì…cậu ta có ám ảnh một chuyện.

CẢ đám ngạc nhiên: - Ám ảnh, sao cậu biết?

- BẠn thân sao lại không biết. Nói ra chỉ mong các cậu không trách cậu ta nữa thôi.

- LÀm sao, kể bọn tôi nghe đi.

- Cũng không thể kể nhiều nhưng liên quan đến mẹ cậu ta. Ai cũng biết mẹ ruột cậu ta qua đời cũng do cờ bạc nên cậu ta ám ảnh, không muốn dính đến.

CẢ đám Ồ một câu:

- Thảo nào cậu ta luôn lạnh lùng vậy.

- Ừm, cảm giác như cậu ta luôn chán đời vậy. Chúng ta phải thông cảm cho cậu ta. Giàu nhưng chắc gì đã hạnh phúc.

- Hey, không bằng Min. Tuy giàu nhưng cậu ta mồ côi bố từ nhỏ, chỉ ở với mẹ thôi. Cũng may mẹ cậu ta không đi bước nữa.

Kun cản lại những câu chuyện tầm phào: - Thôi mọi người nghĩ cách giúp bọn anh đi, dù anh không chơi bời nhiều với bọn mày nhưng mong mọi người cùng hỗ trợ.

- Sao anh phải khách sáo vậy, anh là bạn Rin cũng như là bạn bọn em mà.

- Nhưng không biết trong đó có những gì, chỉ sợ mọi người gặp nguy hiểm.

- Không lo, bọn em là người chượng nghĩa mà, thích phưu mạo hiểm chút cũng đâu có sao? Theo em nơi đó cũng giống những ổ cờ bạc bình thường thôi.

Iron xem xét tình hình nói: - Tôi đã xem tình hình ở đó, chúng có 3 cửa, cửa chính là vào Party còn hai cửa còn lại là của thoát hiểm. Bây giờ thế này Nam và Piza sẽ tìm cách ngăn 3 cái cửa kia lại. Hai cửa đó chỉ là phòng nguy nên cũng không có người. Yên tâm.

- Ok đơn giản.

- Anh Kun sẽ đi đưa tiền chuộc còn tôi sẽ thăm dò phần sòng bạc.

Việt dơ tay ý kiến: - Nhưng tóm lại cái chính là gì.

Iron nói rõng dạc: - Chính là phá hang ổ của nọn chúng khiến chúng khôg thể làm điều sai trái nữa, phá được vụ này cẩn thận lại có thưởng ý chứ. Ơn nữa chúng ta phải cố gắng để tiền không rơi vào tay bọn chúng.

- Cậu ở ngoài coi xe, có gì còn chạy chứ. Tôi đã thông báo công an rồi, chỉ cần lấy được chứng cứ, nháy cho công an vào, hai cửa cũng bị khóa thì…chạy vào mắt.

- Nhưng còn một việc chưa rõ, công an mọi lần vào chỉ thấy quán party đâu có thấy mấy phần khác đâu.

- Tất nhiên vì đây là nhà gép, từ party đi thẳng rẽ sang hai bên là sòng bạc và gái mại dâm nhưng chỉ cần có động, hai nơi này sẽ có hai bức tường tự đông đóng lại.

- Ồ, bảo sao cảnh sát không lần ra.

- Ủa mà sao cậu biết, hay chém vậy. - Lệ nghi ngờ.

- Tại sao tôi phải chém chứ hả. Không vì tôi còn một tuần nô lệ của cậu thì còn lâu tôi mới đâm đầu vào nơi nguy hiểm vậy hiểu không?

- Thật sao hay còn lí do gì đó hả…?

- Ờ thì…sao cũng được. Cậu phải đi cùng tôi đên chỗ gái mại dâm đấy.

- Gì cơ?

- Đi một mình ai cho vào trong đó. Chắc không có gì là nguy hiểm lắm.

Nói vậy nhưng Kun vẫn lo lắng: - Nè, các cậu…không sợ nguy hiểm sao? Tôi rất lo nhỡ có chuyện gì thì…tôi không gánh nổi đâu. Tôi sợ nơi đó nguy hiểm thôi, đâu phải ai cũng vào được.

Iron an ủi Kun: - Không sao đâu mà, anh vào đó, kéo dài thời gian ra để bọn em lấy chứng cứ, nháy cho công an vào thì có gì đâu. Anh gặp được Ji thì cả hai cùng kéo dài thời gian đến lúc cỏ hiệu cảnh sát thì hẵng đưa. Lúc đó thì....

Lệ cố tình nói chen vào:

-Lúc đó thì cảnh sát xông vào, anh Kun rằng ngay lại túi tiền rồi kéo Ji chạy đúng không.

Cả đám đồng thanh: - Nói leo.

Lệ ngượng ngùng ngồi ngay xuống ghế.

Iron nói với Việt: - Cậu, tôi không hay nói chuyện với cậu nhưng cậu có gan lấy chứng cứ bên buôn lậu không?

Việt tỏ ra phân vân, suy nghĩ chốc lát: - ờ thì…

Rin thuyết phục: - Lần này tôi đã điều tra thêm, chủ yếu công an cũng không điều tra vì đây là nơi đã được nhà nước cho phép hoạt động, có vấn đề gì thì vẫn có người nào đó đứng ra giúp. Nếu không để tôi cho.

Việt phân vân rồi cũng quyết định: - Ok luôn, chỉ là chụp ảnh thôi mà. Nhưng chúng ta làm vậy cỏ ác quả không.

Piza lắc nhẹ đầu kêu than :

- Ác gì, nói thật với mọi người nha, bố tôi dạo này lại đem ra mê cờ bạc, ông ấy rất hay đến quán Party đó. Mama bị mất tiền, bà biết là bố tôi lấy nên cãi nhau một hồi làm ông ấy bỏ đi.

Cả đám kinh ngạc:

- Oh, o my god.

- Giờ baba cậu sao rồi?

- Tạm thời ở ngoài nhưng ông ấy vẫn chưa tỉnh ngộ, bị chúng lừa chơi thua sạch rồi lại nợ nần muốn kéo lại.

- Hm, kể ra Piza cũ ng hoàn cảnh quá ha. Nhưng nếu đợt này mà phá vợ vụ làm ăn của bọn nó thì giúp Baba Piza được rồi.

- Vậy lần này bỗn mình làm hai mục đích rồi, cứu Ji và phá hủy nơi đó.

- À, mà tôi làm gì đây - Rin thắc mắc. Tôi cũng muốn tiêu diệt bọn chúng.

- Cậu há, nghe đây tôi phân việc - Lệ nói.

CẢ lũ chăm chú nghe. Lát sau, Rin kêu lên:

- Không được, tôi phản đối. - Đập tay xuống bàn không đông tình.

Kun thuyết phục: - Rin, làm ơn đi, chỉ là giả vờ thôi mà.

- Đâu có ai thích lừa đâu nhưng bất đắc dĩ thôi.

Iron can thiệp: - Ừm, Rin, chỉ là cưới giả thôi mà. Nè tôi là bạn cậu ta tôi còn tán thành đây này.

Rin hơi khó chịu: - Đóng kịch với cậu ta sao, cái tên lăng nhăng, dê già phát ớn.

Trong đầu Rin bỗng chốc hiện ra khuôn mặt Min. Cô sẽ thấy rất có lỗi với Min khi làm chuyện đó.

- Điều đấy ai cũng biết mà.

Nam và Piza cũng thuyết phục: - Thôi đã giúp thì giúp tới cùng đi. Ji cũng là bạn cậu mà.

Lê thuyết phục: - Nè, cô bạn xấu xa, bọn tôi không thân thích gì với Ji cũng có ý định lo việc bao đồng vì bọn tôi toàn người chính nghĩa.

Nam và Piza vỗ tay đệm theo lời Lệ nói.

- Bọn tôi đã lo việc bao đồng rồi nè, cậu cũng là bạn Ji chẳng nhẽ không giúp sao?_ đi lại để hai tay lên vai Rin ý thuyết phục

- Ờ thì…

- Biết điều đó cũng hơi khó, mà nè, không vì nể cậu chơi với hai người anh lớn này thì bọn tôi cũng không thèm giúp đâu nha. Nhất là Iron, cậu ta đâu liên quan gì đến chuyện này chứ.

Rin cắn nhẹ môi, suy nghĩ một lúc rồi cô cũng nhận lời: - Được, nhưng các người phải bảo đảm an toàn cho tôi đấy nhá. Hắn ta rất háo sắc….

- Yên tâm đi. Cậu không phải mẫu người cậu ta thích, đảm bảo sẽ không sao_Iron nói trong sự chắc chắn. Phải có cả cậu đóng vai đấy mới khiến cậu ta tin được chứ.

- Được rồi, bây giờ đi làm luôn đi. - Lệ dục. Tôi sẽ về nhà Iron sắp xếp mọi việc còn anh Kun hôm nay có trách nhiệm là đưa tên Ren đó đi nhậu. Ok chứ.

Rin hậm hực : Vách này ai nghĩ ra vậy, đúng là quỷ quái mà.

Cả đám hồ hởi: - Haha, là xấu xa đó.

Lệ lảng tránh ánh mắt Rin, cô đánh mắt nhìn quanh phòng.

Chỉ có Rin là không vui chút nào.

Kun nhìn cả đám rồi cảm ơn rối rít: - Cám ơn mọi người đã giúp tên xấu xa đó.

- Không chi, người ưa chính nghĩa mà.

- Chúng ta phải luôn giữ liên lạc đấy.

Cả lũ tám thành: - Được.

Iron đưa ra ý kiến: - Bắt đầu kế hoạch thôi.

Kun hẹn Ren đi quán bar. Ren mặc chiếc áo phông trắng khoác ngoài là áo vec mỏng sắn tay áo lên cao. Kiểu cách của một dân chơi, mũ đội lệch về một bên trông cũng rất bảnh. Kun vừa gặp Ren đã nói ngay: - Nếu anh đến vì việc của Ji thì không cần nói nữa. - lạnh lung nói.

Ren vừa định đi thì Kun gọi lại:

- Từ đã. Hôm nay anh chỉ muốn mời mày đi uống chút bia thôi mà.

Ren nhìn Kun với ánh mắt đa nghi, khi thấy Kun mặc bộ đồ áo sơmi trắng và quần quần bò kiểu rách, phong cách ăn chơi, cậu đồng ý ngay:

- Ok, anh bao đấy.

- KHông thành vấn đề.

Cả hai người cùng vào trong quán bar, tiếng nhạc và những điệu nhảy sôi động, ồn ào. Ren ngắm ngay cô gái đang ngồi một mình ở chiếc bàn gần đấy.

- Chào cô em.

Người con gái đó lả lướt quay lại đáp: - Vâng, chào anh, anh đi một mình sao, giống em quá.

- Không anh đi với bạn - nói xong với Kun lại ngồi cùng.

Người con gái đó đứng dậy, tiến sát lại Ren, tay bám vai cậu nói vài câu:

- Chỗ này có hai chúng ta là được rồi, không cần ai nữa đâu.

Ren buông tay cô gái ra, quay lại nháy mắt với Kun ra hiệu cho Kun đi chỗ khác. Cô gái này thả tóc, ăn mặc cực sexy. Ren cười nửa miệng, cậu tiến lại gần nhìn co với ánh mắt thèm muốn làm cô gái phải lụi lại phía sau.

- Anh có muốn nhảy không hả.

- Nay không hứng, ngồi tán chuyện với em thì sao đây, ok chứ._ vừa nói vừa vuốt nhẹ má cô gái đó.

- Tất nhiên là ok rồi anh chàng đẹp trai.

Ren dồn cô lại sát tường, cô gái cũng không có ý kiến, hơn nữa còn thích vậy.

- Anh định làm gì vậy hả.

- Định thân mật với em chút được không?

- Đâu có được chứ.

- Đồ ăn thức uống hôm nay anh bao tất. ok - cười một vẻ xanh rờn.

- Ok.

Đám bạn còn lại đi đến nhà Iron. Ngôi nhà 3 tầng ngoài mặt đường lớn, khung cảnh trang trí cũng rất khang trang. Iron mở cả mời mọi người vào nhà.

- Nhà tôi thì mama đi làm tháng sau mới về. giờ chỉ có tôi ở đây thôi.

- Ren có biết chỗ này không?

- Tất nhiên là biết rồi. Cậu ta còn thường xuyên đến đây ngủ cơ. CÒn tôi lại rất thích ngủ nhà cậu ta.

- HA, hai người thân quá ha.

- Nè việc lần này cậu gợi ý cho Lệ đúng không?

- Đâu có.

Lệ được thể: - Haha, lần này xem mắt của Ren thế nào. Cứ nhìn mắt là được kaka.

- Thôi ngắm nghía sau, làm gì thì làm đi tôi còn về chứ - Rin càu nhàu.

- Rin, cậu có váy vó gì không để tôi cho mượn.

- Có, có rất nhiều nữa cơ nhưng chưa mặc bao giờ, còn mới nguyên. Tôi không mặc váy đâu. Chỉ mặc quần đùi thôi.

- Thôi mà, tạm một ngày thôi. Cậu cứ về nhà, sáng mai đến sớm chút.

Đang nói bỗng Lệ thấy đau bụng, cô kêu lên:

- Ay za, chắc tại ăn nhiều bánh kem quá lại đầy bụng rồi.

Iron hỏi thăm: - Có cần uống thuốc không?

- Khỏi cần tên xấu xa như cậu quan tâm. Mội lần bị đầy bụng đến hôm sau vẫn chưa khỏi luôn, bực mình.

- Đầy bụng thì bụng có to lên không nhỉ - Việt hỏi câu ngớ ngẩn.

- Trời, tất nhiên có rồi.

Chuông đồng hồ tự động đặt ngay đầu giường kêu. “ dậy, dậy mau, đi làm đi”

Ren tỉnh dậy trên một chiếc giường có hai chiếc gối ngủ, một giấc ngủ mà cảm giảc như đã ngủ cả đời.

- Mình ngủ bao lâu rồi.

Đầu cậu trống rỗng, cũng không nhớ có chuyện gì xảy ra. Cậu giật mình nhìn chiếc gối đó rồi nhìn cảnh vật xung quanh.

- Đây là phòng Iron thì phải, có đôi chút khác. Đồ vật toàn đồ chững chạc.

Cậu lấy chiếc điện thoại ở chỗ đèn ngủ xem giờ. Cậu hoảng hốt khi thấy ngày tháng năm chênh lệch.

- Lậy trời, gì thế này. Ngày 15 tháng 7 năm 2033 là sao?

Cạnh đó cũng có một chiếc điện thoại, cậu mải vội mở lịch ra xem, càng hốt hoảng:

- Cái gì, năm nay đã là 2033 sao, mình có nằm mơ không vậy.

Thấy một tờ giấy trên bàn, cậu mải vội đọc.

- HÁ, gì mà…anh yêu dậy rồi à, em đi chợ đây.

Cậu rối rít: - Gì, đây là ai vậy, anh em gì ở đây. - càng nghĩ Ren càng thấy rối, cậu vò đầu vứt tóc mà không nghĩ thêm được điều gì: - Mình bị sao vậy, không nhớ gì hết.

Iron và Lệ mở cửa đi vào phòng Ren đang nằm, trả lời luôn câu hỏi.

- Tất nhiên cậu không nhớ vì cậu bị mất trí nhớ mà.

- Há, gì cơ.

- Hưm, chắc cậu không nhớ đâu.

Iron nhìn Lệ cười khúc khích. Ren càu nhàu: - Hai người còn cười.

Ren chạy ra khỏi giường: - Đưa điện thoại cho tôi xem.

Iron lấy điện thoại đưa cho Ren xem. Cậu hụt hẫng khi thấy năm 2033.

- Tôi chỉ nhớ, lúc tôi đi bar với Kun, vẫn còn là học sinh cơ mà.

- Thời gian trôi nhanh lắm đấy bạn à. Cậu bị đánh trọng thương ở đầu nên mất trí nhớ là đúng. Cậu thấy nhức đầu đúng không.

- Ừa, cũng có.

- Đấy là triệu chứng còn gì. Một phần trí nhớ bị lấp chắc cậu cũng không nhớ cậu đã lấy vợ, vợ là ai cũng nên.

Ren ngạc nhiên hết mức: - Gì cơ, có vợ thật sao. Vậy tờ giấy kia…

Ren nhìn sang Lệ muốn nghe lời giải thích.

- À, tôi mới gặp cô ấy ngoài chợ, cô ấy mời tôi vào chơi mà.

- Há. - Ren kinh ngạc.

- Sao cứ thích đùa vậy, vợ mình mà không nhớ có phải đàn ông không vậy_Lệ nói.

Iron nói chen vào: - Cậu nhìn phong cách ăn mặc cậu đi, người lớn quá rồi còn gì.

Ren chạy lại soi mình vào chiếc gương tủ quần áo gần đấy. Cậu lại ngỡ ngàng khi thấy một người đàn ông chững chạc trong bộ áo sơ mi sắn tay và chiếc quần Jean. Cậu nhanh tay mở chiếc tủ quần áo, sững sờ khi thấy toàn đồ công sở treo bên trong.

Iron nói nhỏ với Lệ: - Đây là đồ của papa tôi.

Ren mở to mắt, ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ đây là mình sao. Đầu tóc không thay đổi, chỉ có cách ăn mặc thôi.

- Thì đấy, hôm qua cậu đi nhậu về muộn không thay đồ thì phải.

Ren quay ra hỏi nghiêm trọng hơn:

- Nè, vậy…Vợ tôi là ai đây, có ảnh chứng minh tôi đã lấy vợ không?

Iron e ngại quay sang nói nhỏ với Lệ: - Rin sao chưa đến vậy.

Ren hỏi tiếp: - Nè, còn các cậu, sao lại đi với nhau thế hả.

Lệ ấp úng, Iron nói ngay: - Á, vợ tôi thì chả đi với tôi thì sao chứ.

Ren càng ngạc nhiên. : - Gì, các cậu lấy nhau rồi à.

Lệ đưa tay ra sau cấu lưng Iron, miệng vẫn nói gượng: - Á thì chắc cậu không nhớ rồi.

Iron không giám kêu, cậu chỉ nói nhỏ: - Cậu làm gì vậy, đau lắm đấy.

- Ai bảo cậu nói linh tinh, tôi cho biết tay.

Thấy hai người ngồi không yên Ren Hỏi: - Sao hai người trành trẹo nhau vậy.

Iron dừng ngay lại, kéo Lệ sát mình nói: - À, không có gì, bọn tôi hay vậy mà.

Lệ cũng phối hợp với Iron, khoác tay cậu nói một cách gượng gạo: - HÌ, ngại quá, cậu…..à quên tên chồng này phải để tôi dạy bảo không thì hư lắm đấy - cắn răng nói gượng.

Ren lúng túng: - Đến giờ tôi còn chưa biết vợ tôi là ai, có ảnh thì mang ra đây.

Lệ và Iron nhìn nhau, tỏ ra lo lắng, ấp úng không biết trả lời gì.

- ờ cái này…

Tiếng từ ngoài vọng vào:

- Sao lại không có chứ.

Nam mở cửa đi vào, mang theo một tấm ảnh đưa cho Ren. Ren ngạc nhiên khi thấy Nam trong trang phục comle công sở.

- Ủa, cậu…là Nam sao?

- Không là tôi thì còn ai nữa.

- Cậu…

- Gì mà ngạc nhiên, hôm qua mình còn đi nhậu mà.

Ren không hiểu chuyện gì nhưng cậu vẫn tò mò cầm tấm ảnh xem. Trong ảnh có hình Ren mặc áo chú rể ngồi ghế còn cô dâu mặc áo váy trắng nhưng chỉ hở chút má, không thấy người. Nam nháy mắt với Lệ. Iron và Lệ thở phào. Iron hỏi nhẹ vào tai Nam:

- Cậu lấy ảnh ở đâu hay vậy.

- Thì ảnh của Việt đấy thôi. Piza đúng là tay ghép cừ khôi mà, ghép mặt Ren khớp với thân hình không chút dấu vết. Cậu ta bảo tôi đây là ảnh chụp sai nên vứt xó góc nhà.

- Há, bảo sao trong ảnh cô dâu lại quay lại với màn hình.

- Cậu ta không thể ghép cô dâu được, đành phải nhờ ảnh thật thôi. Mà này, nhìn ngang mẹ Việt có đôi nét giống Rin đấy nhìn thử đi, nhìn một phần má mới thấy giống.

- Ha, ngon quá còn gì, chuyện trùng hợp.

Iron lấy lại tiếng: - Km, Nè, Ren giờ thì cậu nhớ ra chưa?

Nam kích thêm: - Xin lỗi nha, album ảnh của cậu tôi làm hỏng rồi. Nè, cậu nhiều tiền mà, làm mấy cuốn trả được.

- Vậy sao? Tôi làm bao nhiêu cuốn rồi.

Ảnh cưới của cậu cứ mất hay hỏng chỗ nào là cậu lại chụp lại ảnh khác. Làm vợ nhà giàu thích thật, cái gì cũng mới.Lệ nói.

Ren nhớ ra ngôi nhà, hỏi nốt: - thế ngôi nhà này là…

Iron đóng kịch: - Hey, thời gian trước nhà tôi làm ăn thất bát, không có tiền chả nợ phải bán nhà đi, may mà cậu mua giúp. Cậu…đúng là người tốt mà.kaka.

Ren không nhớ, nói đúng hơn là cậu không biết có chuyện gì.

- Sao hôm nay mọi người tụ tập ở đây vậy.

Iron thở dài: - Vào chơi, thăm bạn tiện thể vay chút tiền.

- Vay tiền cho ai?

Iron ấp úng, vừa suy nghĩ vừa trả lời: - Ừ thì…tôi…

Lệ đột nhiên lên cơn đau bụng, cầm chặt tay Iron, được cớ cậu nói luôn:

- À, nghĩ ra rồi, Lệ đang có em bé…tôi tạm thời không có tiền cho cô ấy khám bệnh nên đi vay.

Ren và Nam hết sức kinh ngạc. Lệ nhăn nhó, ôm bụng vừa quay lại nhìn Iron với ánh mắt như nẩy lửa.

- Cậu…chết với tôi. - cắn chặt răng nói nhẹ đủ để Iron nghe thấy.

Nam nghĩ thầm “ Tên Iron này đúng là lắm mưu, dám nói thế với Lệ kaka, có chuyện zui rồi”

Ren hoảng hốt: - Lệ có em bé sao.

Lệ vừa ôm bụng vừa cười gượng: - Ờ hình như thế rồi.

Ren nhanh chóng đỡ Lệ ngồi xuống giường mỗt cách thận trọng.

- Ngồi đây đi. Không nói sớm để bắt đứng nãy giờ.

Ren sờ soạn trong túi quần, đúng thật có một chiếc ví. Cậu lấy một cái thẻ đưa Iron:

- Cậu cầm lấy, mật khẩu chắc tôi cũng chưa đổi đâu. Từ 1 đến 8, ra ngân hàng lấy tiền đi.

Lệ nhìn Iron và Nam, hai người gật nhẹ đầu Lệ mới dám cầm.

- À, chúng tôi mượn, mai mốt sẽ chả.

- Thôi khỏi cần trả. Trong đấy đủ 10 triệu đấy, các cậu cầm hết đi. Không phải lo. Tôi muốn có thì 10 cái 10 triệu cũng có.

Lệ hơi phân vân khi cầm tiền của Ren. Iron dục: - À, vậy cậu ở đây đợi vợ cậu về nhá. Bọn tôi đi trước đã.

- Ờ, tôi cũng cũng phải đi làm đây - Nam nói.

Nói xong cả ba người cùng đi ra ngoài.

Lệ vừa ôm bụng vừa buồn cười:

- Haha, nhưng không thể tin được Ren lại tin chuyện này.

Ren ở trong phòng nhìn ngắm lại mình trong gương, cậu tỏ ra đa nghi:

- Sao bọn này hơi kì. Thôi đi ra ngoài xem nhà của thế nào đã.

Ren từ cầu thang đi xuống, ngắm ngía mọi vật trong nhà:

- Cảnh vật mọi thứ vẫn được xếp như vậy, hừm.

Bỗng có tiếng điện thoại kêu trong túi quần, cậu lấy ra nghe với thái độ uể oải.

- Alo tên nào đây.

Đang nghe máy mà tiếng điện thoại vẫn kêu, cậu mới nhớ ra cậu lấy cả chiếc điện thoại của ai đó gần chiếc đèn ngủ bỏ luôn vào túi, Cười khỉnh một cái:

- Thật là hài hước.

Ren mở điện thoại và đọc được tin nhắn gì đó. Nét mặt cậu vẫn thản nhiên, cậu xóa ngay tin nhắn đó đi.

- Vui rồi đây. Bọn này giờ chơi với cả Aly sao. Chẳng lẽ Aly là vợ mình…haha, không vui.

Cậu đi xuống nhà, vừa định ra ngoài thì Kun đi vào:

- Xin chào, lâu lắm không gặp.

Ren không ngỡ ngàng nữa mà cậu tỏ ra thản nhiên hết sức kì lạ:

- Ơ chào anh, dạo này có khỏe không, vợ con thế nào.

Điều này lại làm Kun ngỡ ngàng: - ờ,…thì… ế rồi, làm gì có con nào đâu.

- Sao nay anh đến đây chơi à.

- À, nghe nói chú bị bệnh, anh đi công tác tận bên Mĩ giờ mới về thăm. Bạn bè lâu năm, thăm hỏi cho đàng hoàng.

- Vậy thì quá cảm ơn rồi.

Ren nhìn trước ngó sau: - vậy quà hỏi thăm đâu.

- Ừ thì…

Chưa hịp nói gì thì có tiếng Piza nói:

- Vào, vào đi, có gì đâu, đã nói rồi mà.

Ren thấy ồn ào, cậu định ra ngoài nhưng Kun cản lại:

- Nè nè, từ từ đừng có ra ngoài.

- Sao, để em ra xem có chuyện gì.

- Ế, không có gì đâu, đừng ra.

Kun cản nhưng Ren không nghe. Cậu đang định ra ngoài thì Rin đi vào nói:

- Đi đâu, ở nhà.

Ren ngỡ ngàng khi thấy Rin. Tóc thả xuống đeo kẹp tai thỏ, áo phông bó người và chiếc quần lửng bò đến đầu gối.

Kun chạy lại khoác vai Rin nhưng nói với Ren:

- Sao mà ngỡ ngàng vậy.

- Cậu ta…sao lại ở đây.

Rin gạt tay Kun ra, tỏ vẻ đanh đá đi lại phía Ren:

- Nè, hôm nay bị sao vậy, khách đến nhà thì phải mời vào chứ. Dậy mãi rồi.

Rin lảng đi: - Mời mọi người vào nhà.

Ren thấy Piza, cậu kéo tay lại hỏi:

- Nè, cho hỏi kia là…vợ tôi sao.

- Ủa, vợ cậu mà còn hỏi, hay cậu lại mơ tưởng đến Aly.

Ren ngập ngừng không biết trả lời sao. Cậu nghĩ mãi không nhớ ra đã làm gì.

Rin mời Kun và Piza ngồi chiếc bàn dài trong nhà bếp rộng rãi.

- Hai người ngồi đi, tôi pha càfe cho.

Kun và Piza cùng ngồi xuống bàn, tỏ vẻ lạ lùng nhìn ngắm xung quanh trong khi Ren vẫn đang ngạc nhiên, không hiểu có chuyện gì. Hai người nói chuyện với nhau.

- Nhà Rin cũng đẹp đấy chứ nhỉ. Giàu nữa.

- Ai bảo nhà Rin, anh nói linh tinh.

- HÁ, đây là nhà em mà.

- À, ừ thì cũng như nhau thôi.

Ren cũng ngồi xuống bàn, cậu nhìn Kun và Piza với ánh mắt khó hiểu.

- Ờ…cậu ta…là vợ tôi thật sao?

- Hơ, à, chắc không phải đâu, mai tôi sẽ đón Rin về nhà tôi ở.

Rin từ trong đi ra bưng hai cốc café và cốc trà.

- Ông Piza này, nói linh tinh gì đấy hả.

- À, không có gì đâu. Haha.

Rin đặt hai cốc xuống chỗ Kun và Piza. Ren cứ nhìn theo với vẻ lạ lùng.

Cô lại gần chỗ Piza nói nhẹ:

- Piza, nước chỉ mang tính chất minh họa thôi. Đây không phải cà phê đâu. Sáng để quên nhà hàng rồi, đây là nước đất tôi lấy từ rễ rau mới mua đấy.

Piza kinh ngạc, trợn mắt nhìn Rin, không dám uống.

- Rin à, sao cậu lại đối sử với bạn mình như thế chứ. - vờ phàn nàn.

Kun đang nói chuyện với Ren, cậu không để ý cầm cốc café uống. Piza càng kinh ngạc:

- Anh Kun, đừng…

Kun quay lại hỏi: - sao vậy nhóc.

Piza không nói nữa, cậu quay ngoắt sang, thái độ nhí nhảnh nói nhỏ với Rin:

- Nè, anh ta uống nước đất hả, bẩn wa lun á.

- Đâu có, đấy là café thật mà.

- GÌ? - sốc vô độ. Không thể nào.

- Hộp café tôi mua lúc sáng chưa uống.

Rin đặt cốc trà còn lại xuống bàn, Ren hỏi: - Đây có phải cốc của tôi không vậy?

- Thích uống thì….

Piza hích tay nhẹ vào bụng Rin, cô nói gượng:

- Á, đúng rồi…của cậu….

Piza hích nhẹ bụng Rin, nói nhẹ: - Xưng hô khác đê

- À. Đúng rồi…của chồng đấy…uống tự nhiên đi - nói gượng.

Ren hết sức ngạc nhiên khi nghe Rin gọi mình là chồng.

- Cậu…cậu là vợ tôi sao?

- Gì buồn cười vậy, vợ mà chồng cũng quên à? Oh my god. - giả bộ tức giận.

- Ấy ấy, đừng nóng, vậy giờ cô là vợ tôi thật sao, tôi mất chí nhớ biết có chuyện gì.

Rin gật gật đầu tỏ ý thông cảm:

-Ừm, coi như chồng biết lỗi. Lát nữa vào rửa đống bát trong kia đi nha.

- Ủa, bát gì?

- Việc của chồng mà, vợ không biết đâu.

Piza và Kun biết là đùa cứ ngồi tủm tỉm cười. Có tiếng điện thoại trong túi áo Kun, tiếng nói của Lệ từ đầu dây bên kia:

- Đã xong, giờ chùng ta có thể đi được rồi.

Mọi người tò mò chăm chú nghe Kun nói chuyện.

- À, Kun đây. Sao, rút được 10 tỉ rồi hả. Bây giờ cứ đầu tư cho doanh nghiệp đấy đi. Dự án mấy nghìn đô của chúng ta không được tiết lộ đâu nha. Rồi để tôi về tôi xử lí vụ này - ăn nói chững chạc như người lớn.

Kun quay hơi quay nhẹ đầu về phía Piza ra hiệu.

- Ren tôi phải đi đã, nhiều việc quá, bao giờ rảnh tôi lại tới chơi.

Piza cùng lúc cũng có điện thoại gọi đến.

- Alo hì, em à, rồi biết rồi, đến ngay nhá.

Piza viện cớ: - À, em ý cũng gọi tôi rồi, thôi tôi đón em ấy đây. Anh Kun tiện đường cho em đi nhờ một đoạn nha.

- Ok đi. Hội chém gió chúng ta…à không hội những người tình nghĩa, anh sẽ cho chú đi đến ngã tư.

- HÁ, sao kẹt xỉ vậy, ngã tư gần ngay đây.

- Hai đứa ở nhà nha. CHắc chưa ăn sáng đúng không, đi ăn đi. Nếu không có tiền thì bảo anh.

Rin cằn nhằn: - Đi rồi mới nói đến tiền, đúng là kẹt mà.

Rin nói với Ren: - Chồng không cần ra đâu, vợ đi là được rồi.

Cô kéo Kun và Piza chạy nhanh ra ngoài, rối rít:

- Nè, mọi người để tôi ở đây với tên háo sắc vậy sao?

- Chẳng lẽ bọn tôi lại ở nhà cậu à. Thôi cố hôm nay đi. Bọn tôi đi phá án đây.

- A, vậy không có phần của tôi rồi.

- Ở đây đi. Dụ được bọn chúng là cảnh sát tới. Việt thông báo cho cảnh sát rồi.

- Ừm, thôi, vậy đi đi.

Kun đập vai Rin nói: - Em vất vả rồi. Yên tâm, tên Ren đó sẽ không làm gì được em đâu, cậu ta còn đang chưa hết ngỡ ngàng kìa.

Nói xong cả hai cùng chạy đi. Rin lủi thủi quay vào trong nhà. Cô sững sờ khi nhìn Ren trong bộ quần áo người lớn trông rất mạnh mẽ và điển trai đang ngồi đọc mấy cuốn sách trên bàn. Ren thấy Rin quay ra hỏi:

- Vk nè, sáng mới dậy ck chưa ăn sáng, vk làm gì đi.

Rin lại ngỡ ngàng khi thấy Ren rất thản nhiên gọi vk.

Rin thản nhiên nói: - Ck thích ăn gì thì tự đi mà làm.

- Vậy cũng được, chồng ra ăn quán.

- Nếu là vợ ck đáng lẽ vk phải nấu đồ ăn cho ck chứ.

Nói xong Ren đi khỏi ghế đến chỗ Rin:

- Vk không nấu thì ck đi đây.

Rin không bận tâm, Ren đi đến của cô mới nhớ việc đang đống kịch, chạy lại trước mặt Ren cản.

- Nè, stop here.

Ren nhìn thẳng vào mắt Rin khiến cô hơi ngượng. Rin vừa kéo tay Ren vừa nói:

- Ừa, để vk làm cho. - Nói ấp úng, mắt nhìn loạn lên.

Ren ngồi nghịch điện thoại trong khi Rin loay hoay trong bếp. Cậu mở máy định gọi cho ai đó thì mới biết máy hết tiền.

- Trời, sao máy đã hết tiền rồi.

Rin đi đi lai lại trong bếp không biết làm gì với đống đồ sống trên bàn.

- Trời, làm sao đây, không biết làm món gì bây giờ.

Lúc này, Aly từ nhà Ren đi ra, cô bực bội khi không gặp được Ren, điện thoại thì không liên lạc được.

- Cậu ấy đi đâu mất rồi, lại đi chơi khuya đây mà. À, hay là đến nhà Iron, mình phải đến xem thử.

Cô có chút ngập ngừng: - Đến nhà Iron thì phải gặp cậu ta rồi.

Ren đang đọc sách trên mặt bàn, cậu tò mò khi thấy công thức nấu chè hạt sen kẹp trong cuốn sách, bỗng tiếng điện thoại có nhạc chuông googbye day vang lên. Cậu cầm lên nhìn số thấy lạ, nghe ngay.

- Ai đấy?

Tiếng nói từ bên kia điện thoại:

- Ren à, Aly đây. Tôi phải lấy số khác mới gọi được cho cậu đấy.

Ren nhìn chiếc điện thoại và tỏ ra nghi ngờ điều gì đấy. Cậu nhìn vào trong bếp, Rin vẫn đang loay hoay bên trong.

Rin không làm sao được, cô lo lắng: - Oh my god, không nấu được món gì thì lộ mất. Sao mình cứ như tiểu thư thế này, mấy món ăn chọn món nào trả được.

Cô ngó đầu theo dõi xem Ren làm gì. CÔ giật mình khi thấy Ren đang nghe điện thoại của ai đó, cô nép sau bức tường số 4 nhìn ra phía Ren.

- Chết rồi, sao Iron bảo chắc chắn cậu ta không gọi được cơ mà. Oái, lấy điện thoại của mình sao? Cái tên này, máy mình sắp hết tiền rồi.

Cô chú ý nghe Ren nói chuyện:

- Iron cậu vẫn đang đi làm hả.

Tiếng từ đầu dây bên kia vọng ra: - ờ, đang trong bệnh viện nè. Có gì không?

- Aly sắp đến nhà tôi rồi, cậu cản cô ta lại đi, tôi nói không nghe.

Rin hơi lo khi thấy Ren gọi điện, tự nhủ: - Không sao, kệ hắn đi. Phát hiện sớm thì cũng tốt, mình đỡ phải đóng vai vk ck.

Iron đang ở cùng mấy người bạn gần quán Rút tiền ATM.

- Sao cơ, Aly á, đến sao? - Iron tỏ ra lo lắng.

Ren vẫn thản nhiên ngồi nói : - Không biết nữa, tự dưng cô ta muốn đến nhà tôi. Mà cô ta cũng biết tôi ở nhà cũ của cậu nữa chứ.

- Kaka, vậy thì để cô ta đến đi, thăm cậu luôn.

- Bị làm sao vậy, tôi có vk rồi, cô ta đến cho hiểu nhầm à.

- Ừm, cô ta ở đâu. Tôi cản cô ta mà vk tôi ghen thì cậu biết tay tôi đấy.

- Ok đi.

Iron nghe xong, thở mạnh một cái, nói với mọi người: - Tưởng cậu ta phát hiện rồi cơ.

Việt vừa cầm gói bim bim vừa nhồm nhoàm hỏi: - Bây giờ làm sao đây?

Iron thăm dò: - Việt, cậu biết Aly, bạn gái tôi không?

Việt gật nhẹ đầu: - Ừm, có nhưng sao? Không phải vk cậu đang ở đây, còn mang bầu sao?

Lệ bực mình: - Cái tên này, muốn chết hả, tôi cho ông một trận bây giờ.

- HÌ hì, đùa chút vậy.

Cả lũ cười ầm lên.

Iron nhờ: - Việt, Aly sắp đến nàh tôi rồi.

- Đến làm gì?

Tát phụt sượt đầu Việt: - Thì đến nhà ren đó.

- À, ờ rồi. Mình cứ như tắc nơ ý nhỉ.

- CÒn quá. Cậu cản cậu ta lại đi.

- Hưm, được rồi, vì lợi ích tương lai con em chúng ta, tôi sẽ nhận nhiệm vụ khó đỡ này.

Vừa nói tay vừa giơ lên trời vẻ tự kiêu, làm cả gói bim bim đổ hết xuống đất.

- Thôi, đồ ăn của tôi.

CẢ đám lại được trận cười.

- Yên tâm sau vụ này ông được ăn no.

Kun nói: - Giờ bắt đầu hành động đi.

- Giờ đi bằng xe gì?

- Thì ô tô. Em mượn xe của Ren đấy.

- Rồi. chắc chờ muộn muộn hẵng vào. Đến 5 giờ là trong đấy bắt đầu tiệc tùng rồi.

Iron bỏ một chiếc bản đồ xem phân công mọi người.

- Theo như sắp xếp lúc nãy, anh Kun đưa tiền chuộc Ji dưới tầng hầm. Nơi đó có 3 cửa, Nam và Piza hãy cố gắng tìm những thứ gì đó để chặn cửa. tôi sẽ vào song bạc. CÒn Lệ ở ngoài trông xe.

Lệ nói lớn tiếng: - Nè. Mọi người làm sao lại để tôi trông xe. Tôi muốn đi cùng mọi người.

- Nhưng ai sẽ người lái đây hay phải thuê người.

Iron tự kiêu: - Chuyện đó cứ để tôi.

Cả đám trố mắt kinh ngạc:

- Cậu á, cậu lái xe được hả. Tin nổi không hay vừa lên đâm vào cột điện hay chui vào gầm ô tô tải vậy?

Kun hỏi: - Iron, chú mày lái xe được chứ.

- Mọi người cứ yên tâm, tay lái cừ mà.

- Vậy hay, Lệ rất phù hợp với chức trông xe. Nơi bọn tôi đến có cả nơi…để các cặp đôi hú hí đấy, cậu không sợ à Lệ? Bọn mình mượn được xe rồi nhưng chẳng lẽ lại thuê người lá sao?

- Tất nhiên là sợ rồi nhưng để tôi ở ngoài tôi còn sợ hơn ấy.

Kun đưa ra quyết định: - Vậy để Lệ đi cùng Iron đi. Thu thập chứng cứ phạm tội, cảnh sát mà đến họ chạy kịp nhưng chúng ta vẫn có bằng chứng mà. Giờ đến nhà anh lấy mấy bộ dạ hội đi.

- Nhà anh cũng giàu quá ha. - Lệ quan tâm.

- Bình thường, giờ mới biết hả. Hani còn giàu hơn đấy.

- Em tưởng Hani bình thường lắm chứ. Tại trong phim tôi hay thấy những tên có tính kì quái toàn nhà bình thường và có rất nhiều mâu thuẫn. – Piza suy đoán.

- Hey, nói chuyện khác đi.

- CÒn chỗ gái bao thì sao?

CẢ đám e ngại: - CHỗ đấy hơi nhạy cảm với con trai hi.

- Vậy để em đi cho. Không sao đâu mà.

Không còn cách nào, cuối cùng mọi người cũng tán thành.

Tron nhà Iron, Rin thở phào nhẹ nhõm khi chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng nghĩ đến mấy đứa bạn cô lại lo lắng:

- Không biết tụi nói có sao không nữa, nơi đấy cũng nguy hiểm lắm đó. Anh Kun đã từng học taywondo chắc không sao, Iron cũng rất bản lĩnh không sao rồi. Còn tên Việt gian yếu ớt như vậy, tên Piza thì gần như con gái, tên Nam thì linh tinh liệu họ có sợ mà bỏ chạy không. Mình cũng mong họ bỏ chạy thì hơn, xâm nhập vào đấy nguy hiểm chết.

Đang nói một mình bỗng Ren đi vào hỏi làm cô giật mình: - Vk lẩm bẩm gì đấy.

- À há…ơ không có gì…tại vk không biết nấu món gì thôi.

Rin mở tủ lạnh lấy một đĩa bánh bao màu, nói:

- VK rất thích ăn món này, chẳng biết bữa sáng nên làm gì, ăn thứ này cho nhanh.

Rin cầm một cái vừa định ăn thì Ren giằng: - Ăn làm sao được, để từ sáng đến giờ trong tủ lạnh nguội rồi không ngon đâu.

Cậu cầm cả đĩa đi hấp lại.

- VK thích ăn bánh bao sao?

- À, ờ…cứ thích vậy. - thản nhiên trả lời.

- Ngoài kia có tờ giấy công thức chè hạt sen, vk đang học nấu cho ai vậy, chắc không phải ck rồi.

- Tất nhiên rồi, nấu cho bồ mà.

- Nhưng cũng hơi lạ, cậu….à mình là vk ck thật sao?

- Có điều gì nghi vấn hả?

- Theo ck nghĩ đã là vk ck thì tình cảm phải sâu đậm, nhưng sao ck không có chút ấn tượng gì về vk vậy, hay là không…

Ren vừa cho bánh vào trong lò hấp, rồi quay lại đi từ từ sát lại phía Rin cố ý muốn dồn Rin vào chân tường.

- NÈ, ck định làm gì vậy hả.?

- VK ck mà, vk sợ gì sao. Hay chúng ta không phải vk ck.

- Nè, định học tập trong phim hả.

- Ck mà phải vậy à.

Rin cố gắng diễn cho giống: - A ha, vậy phải rửa đống bát kia mới được đấy.

Nói xong cô đẩy Ren, đi ngay ra ngoài.

- NÈ, để mình ck rửa bao giờ mới xong đây hả.

- Mố lá, À, không biết. Kệ. Ck biết sao mà chúng ta không có tình cảm không?

- Sao?

- Vì đây là cuộc hôn nhân hai gia đình ép buộc, thức ra vk đã có người để ý rồi.

- HÁ, gì cơ.

Rin ngồi ăn bánh trong khi Ren vẫn rửa một đống bát, cậu nói thầm điều mình đang nghĩ.

- Đường đường là một thiếu gia mà lại đi rửa bát sao?

Rin nói từ ngoài vọng vào: - Là thiếu gia giàu có nhưng lấy vk rồi phải có trách nhiệm với vk biết chưa?

Ren ngỡ ngàng nhìn ra ngoài: - Vk biết ck nghĩ gì à

- Không, đoán vậy thôi. Chắc là vk ck nên có thần giao cách gì gì đấy không biết.

- Ừ ha, chắc thế - nói gượng. Chẳng cần thiết, nhìn người là biết đang nghĩ gì rồi.

- Điện thoại vk đâu rồi?

- ck cầm.

- Nãy có ai gọi hay nhắn tin gì không?

- Không có. Máy ck hết tiền rồi, cho mượn máy vk nha.

- No, vk làm gì có tiền cho ck mượn.

- Biết mấy giờ rồi không mà còn ăn bánh bao?

Cô lấy chiếc đồng hồ đeo tay chỗ cửa sổ, ngỡ ngàng:

- Há, 11 giờ rồi sao?

- Ừm, vk kiểu gì vậy, đi chợ sáng mà đến trưa mới về thì ck ăn uống gì.

- À…thì…có chút chuyện thôi. - tìm lí do viện cớ.

- Mà sao nhiều bát vậy?

Rin nghĩ lại hôm qua mấy đứa ăn xong để bát đấy, cô tủm tỉm cười, bịa chuyện:

- Hôm qua ck không biết là ngày gì sao?

- Ngày gì?

- Ck quên thật à!_vờ tức.

- Kỉ niệm ngày cưới chứ gì?

- Làm gì có, chẳng là cái ngày gì cả. Làm cho ck cả một bàn thức ăn mà đi nhạu đến khuya mới về, vk ăn hết. Ck đừng bảo bệnh dại tái phát lại không nhớ gì.

- Tất nhiên là nhớ chứ.

- Nói xạo, uống rượu say làm gì mà nhớ.

- Ờ thì…cũng nhớ mang máng.

Rin lại cười tủm một mình.

Ren nhớ ra bữa trưa, cậu nói: - Vậy bữa trưa thì sao, làm cái gì đây?

Rin vẫn thản nhiên ngồi ăn bánh bao suy nghĩ “ có ck đúng là phiền phức, làm nội trợ thì càng chán, suất ngày lo cơm ba bữa. Thôi chắc khỏi lấy ck luôn cho đỡ khổ”

Ren nói vọng ra: - Nè, vợ đừng có mà kêu có ck khổ nha.

Rin ngạc nhiên, mắt chớp lia lịa: - Sao ck biết vk nghĩ gì à?

- Không, đoán thôi. Chắc là vk ck nên có thần giao cách gì gì đấy đúng không?

Rin ngỡ ngàng há hốc mồm. Ren rửa bát xong đi ra ngoài ngồi đối diện với Rin, cô không giám nhìn thẳng vào mắt Ren.

- Có chuyện gì vậy?

- Lúc nãy… ck rửa bát rồi, bây giờ vk đi nấu cơm đi. Đừng nói là không biết nấu.

- Ờ thì…

- Hay là mình mời một người giúp việc về làm.

Rin tỏ ra lo lắng cho vụ đóng kịch này, giả mà lại thành thật mất.

- À à…thôi không cần đâu, để vk đi nấu.

Rin chạy vào trong bếp, Ren lại kéo đĩa bánh bao ngồi ăn, cười tủm tỉm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.