Xiềng Xích Dịu Dàng

Chương 15




12h30' trưa, sân bay đông nghẹt người. Trong dòng người chen chúc xô đẩy, một chàng trai mái tóc màu nâu hạt dẻ vẫn thong thả bước đi, gương mặt tươi tắn, đôi mắt bị cặp kính thời trang che hết chỉ còn lại đôi môi đang chu lên ngậm kẹo mút. Vẻ đẹp ấy thu hút biết bao con người.

"Thiên, Hàn Thiên!"- Thấy bóng dáng cậu từ xa, nó hét lên, vẫy vẫy tay, giọng nói vui ra mặt

Cậu trông thấy nó đôi môi nở nụ cười thành một đường cong hoàn hảo trên khuân mặt mê hoặc làm bao cô gái điêu đứng

"Lâu lắm không gặp, tui nhớ bà lắm"- Cậu ôm chầm lấy nó, giọng nhõng nhẽo không thay đổi, gương mặt như con nít làm nũng mẹ

Riêng nó bị đám con gái xung quanh lườm cho cháy mặt, vì sao ư?

Vì ghanh tị

Nó nghạt thở, lấy tay đẩy mạnh cậu ra

"Mày đang định khiến tao hết oxi để sống hả?"

"Nhớ lắm mà, cho ôm cái nữa đê! À thui cho hun cái cũng được"- Cậu vừa nói môi vừa chu lên, và ngay lập tức bị nó phang cho một cái đau điếng.

"Đồ keo kiệt, bạo lực"- Cậu phồng mồm, bĩu môi, gương mặt giận dỗi, làm bộ xách va li đi trước.

Nó lại lẽo đẽo theo sau, biết cậu lại đang chơi trò làm nũng nó chạy lên khoác vai cậu chìa ra mấy cái kẹo mút

"Cho mày"- Nó cười dịu dàng

"Không thèm"- Cậu hất tay nó ra

"Thôi cầm lấy đi, không phải mày thích kẹo mút nhất sao?"

"Tui có thích nhưng tui không có bị mua chuộc bởi mấy cái kẹo rẻ tiền này"

"Thôi mà! Tha cho Di đi! Năn nỉ mà"- Nó dùng đôi mắt long lanh như cún con để van xin cậu

"Không!"- Cậu dứt khoát

"Cái tên cứng đầu khó ưa này"- Nó hết chịu nổi

"Muốn giận thì cứ tiếp tục đi, bà đây về trước "- Nó nói rồi đi nhanh về phía trước, bỏ rơi cậu một mình nơi đây

"Á! không... đợi tui với tui không có biết đường"

"Vậy đuổi được Hạ Thiên Di này đi!"- Nó quay lại nhìn cậu cười gian xảo rồi chạy đi ngay sau đó, cậu cũng khổ sở vừa kéo va li vừa đuổi theo

Nó cười vui vẻ, ra tay vẫy vẫy ý kêu cậu chạy nhanh lên, gương mặt biểu cảm quá mức

Rầm!

Đây là âm thanh cuối cùng mà nó nghe thấy sau khi ngã nhào xuống đất, nó đau điếng ôm mông đứng dậy, cánh tay do đè xuống đất nên đau đến phát khóc

"Đi đứng kiểu gì vậy?"- Một giọng nói chua ngoa phát ra, một cô ả trông xinh đẹp và kiêu kì đang đứng trước mặt nó

"Xin lỗi! Em xin lỗi"- Nó vội vàng gấp mình xuống, xin lỗi rối rít

"Sao vậy?"- Cậu từ đâu chạy đến, gương mặt lo lắng nhìn nó

"Thôi được rồi! Coi như tai nạn ngoài ý muốn đi"- Cô ả, sau khi nhìn thấy cậu mắt đã trở nên sáng rực rỡ, long lanh chưa từng thấy

"Sao vậy?"- giọng nói người thứ 4 từ đâu xuất hiện, giọng nói này khiến nó cảm thấy quen quen

"Không sao? Tai nạn chút xíu à!"

"Xem nào? Có cần đến bệnh viện không?"

"Cậu!..."-Nó hét lên chỉ tay vào mặt hắn không chút nể nang

Câu nói của nó làm ba con người có mặt ngạc nhiên

"Em quen cô ta"- Cô ả nhìn nó khó hiểu rồi quay sang hắn

"Không hẳn"- Hắn trả lời lửng, ánh mắt hờ hững không nhìn nó lấy một cái. Nó cảm thấy khó chịu, khó chịu vô cùng không phải vì hắn làm lơ nó mà bởi bên cạnh hắn có một cô gái vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cô ta còn kêu hắn là em, thật không ngờ hắn lại còn có sức hút với cả người hơn tuổi mình.

"Đi thôi"- Hắn kéo cô ả đi qua người nó và cậu, không một câu từ biệt

"Bà có quen hắn ta"- Cậu quay lưng chỉ tay vào hắn

"Không quen, về thôi!"- Nó đáp lại, cố ý nói to hơn bình thường để hắn nghe thấy. Một cảm giác khó chịu đang len lói trong người nó.

' trưa, sân bay đông nghẹt người. Trong dòng người chen chúc xô đẩy, một chàng trai mái tóc màu nâu hạt dẻ vẫn thong thả bước đi, gương mặt tươi tắn, đôi mắt bị cặp kính thời trang che hết chỉ còn lại đôi môi đang chu lên ngậm kẹo mút. Vẻ đẹp ấy thu hút biết bao con người.

"Thiên, Hàn Thiên!"- Thấy bóng dáng cậu từ xa, nó hét lên, vẫy vẫy tay, giọng nói vui ra mặt

Cậu trông thấy nó đôi môi nở nụ cười thành một đường cong hoàn hảo trên khuân mặt mê hoặc làm bao cô gái điêu đứng

"Lâu lắm không gặp, tui nhớ bà lắm"- Cậu ôm chầm lấy nó, giọng nhõng nhẽo không thay đổi, gương mặt như con nít làm nũng mẹ

Riêng nó bị đám con gái xung quanh lườm cho cháy mặt, vì sao ư?

Vì ghanh tị

Nó nghạt thở, lấy tay đẩy mạnh cậu ra

"Mày đang định khiến tao hết oxi để sống hả?"

"Nhớ lắm mà, cho ôm cái nữa đê! À thui cho hun cái cũng được"- Cậu vừa nói môi vừa chu lên, và ngay lập tức bị nó phang cho một cái đau điếng.

"Đồ keo kiệt, bạo lực"- Cậu phồng mồm, bĩu môi, gương mặt giận dỗi, làm bộ xách va li đi trước.

Nó lại lẽo đẽo theo sau, biết cậu lại đang chơi trò làm nũng nó chạy lên khoác vai cậu chìa ra mấy cái kẹo mút

"Cho mày"- Nó cười dịu dàng

"Không thèm"- Cậu hất tay nó ra

"Thôi cầm lấy đi, không phải mày thích kẹo mút nhất sao?"

"Tui có thích nhưng tui không có bị mua chuộc bởi mấy cái kẹo rẻ tiền này"

"Thôi mà! Tha cho Di đi! Năn nỉ mà"- Nó dùng đôi mắt long lanh như cún con để van xin cậu

"Không!"- Cậu dứt khoát

"Cái tên cứng đầu khó ưa này"- Nó hết chịu nổi

"Muốn giận thì cứ tiếp tục đi, bà đây về trước "- Nó nói rồi đi nhanh về phía trước, bỏ rơi cậu một mình nơi đây

"Á! không... đợi tui với tui không có biết đường"

"Vậy đuổi được Hạ Thiên Di này đi!"- Nó quay lại nhìn cậu cười gian xảo rồi chạy đi ngay sau đó, cậu cũng khổ sở vừa kéo va li vừa đuổi theo

Nó cười vui vẻ, ra tay vẫy vẫy ý kêu cậu chạy nhanh lên, gương mặt biểu cảm quá mức

Rầm!

Đây là âm thanh cuối cùng mà nó nghe thấy sau khi ngã nhào xuống đất, nó đau điếng ôm mông đứng dậy, cánh tay do đè xuống đất nên đau đến phát khóc

"Đi đứng kiểu gì vậy?"- Một giọng nói chua ngoa phát ra, một cô ả trông xinh đẹp và kiêu kì đang đứng trước mặt nó

"Xin lỗi! Em xin lỗi"- Nó vội vàng gấp mình xuống, xin lỗi rối rít

"Sao vậy?"- Cậu từ đâu chạy đến, gương mặt lo lắng nhìn nó

"Thôi được rồi! Coi như tai nạn ngoài ý muốn đi"- Cô ả, sau khi nhìn thấy cậu mắt đã trở nên sáng rực rỡ, long lanh chưa từng thấy

"Sao vậy?"- giọng nói người thứ 4 từ đâu xuất hiện, giọng nói này khiến nó cảm thấy quen quen

"Không sao? Tai nạn chút xíu à!"

"Xem nào? Có cần đến bệnh viện không?"

"Cậu!..."-Nó hét lên chỉ tay vào mặt hắn không chút nể nang

Câu nói của nó làm ba con người có mặt ngạc nhiên

"Em quen cô ta"- Cô ả nhìn nó khó hiểu rồi quay sang hắn

"Không hẳn"- Hắn trả lời lửng, ánh mắt hờ hững không nhìn nó lấy một cái. Nó cảm thấy khó chịu, khó chịu vô cùng không phải vì hắn làm lơ nó mà bởi bên cạnh hắn có một cô gái vô cùng xinh đẹp, hơn nữa cô ta còn kêu hắn là em, thật không ngờ hắn lại còn có sức hút với cả người hơn tuổi mình.

"Đi thôi"- Hắn kéo cô ả đi qua người nó và cậu, không một câu từ biệt

"Bà có quen hắn ta"- Cậu quay lưng chỉ tay vào hắn

"Không quen, về thôi!"- Nó đáp lại, cố ý nói to hơn bình thường để hắn nghe thấy. Một cảm giác khó chịu đang len lói trong người nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.