Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 47






Tử La ước chừng làm tám món ăn, hai món rau trộn, còn có một bát canh xương sườn, có thể nói là cực kỳ phong phú.

Dung Phong nhìn thấy đồ ăn đầy bàn, còn có sườn heo chua ngọt với gà hầm nấm mà hắn thích nhất, khóe miệng đã nứt ra rồi.

“Vẫn là A La thương Dung đại ca, còn nhớ rõ mấy món huynh thích ăn

Không tồi, không tồi!” Dung Phong nói xong, cầm lấy đôi đũa, vẻ mặt hưng phấn muốn bắt đầu ăn

“Thế thì Dung đại ca ăn nhiều vào nhé, tối nay A La lại làm mấy món ăn ngon cho đại ca.” Nhìn thấy Dung Phong thích ăn, Tử La cũng cười, nói xong liền cùng huynh đệ Tử Thụ mời Dung Phong ăn cơm

Nấu cơm mà có người3thích ăn thì đối với người nấu cơm chính là một sự khẳng định rất lớn, cho nên khi Tử La thấy Dung Phong và Tử Thụ, Tử Hiển, Tiểu Lục đều ăn ngon lành, trong lòng liền sinh ra cảm giác thành tựu

Đám người Tử La ăn suốt gần nửa canh giờ mới xong, bởi vì Tử La làm nhiều món ngon sở trường, tất cả mọi người đều cực kỳ thỏa mãn

Sau khi ăn xong, Tử La thấy Dung Phong còn đang tấm tắc dư vị của bữa cơm trưa vừa rồi thì nói: “Nếu Dung đại ca thích đồ ăn A La làm như vậy thì đại ca ở nhà bọn muội thêm vài ngày đi, A La sẽ làm nhiều món ăn ngon cho đại

Ca.”

“Được, là huynh chưa nói đấy, lần này1Dung đại ca này thật sự phải ở nhà A La thêm vài ngày rồi!” Dung Phong nghe vậy liền cười ha ha, lập tức đồng ý.

Tử La nghe Dung Phong nói như vậy thì không khỏi cực kỳ kinh ngạc và vui mừng, “Thật sao? Thể Dung đại ca có thể ở lại nhà bọn muội bao lâu?” Từ trước tới nay Dung Phong vô cùng tốt với huynh muội bọn họ, đặc biệt quan hệ của Dung Phong và Mạc Vân Thiên lại làm cho Tử La có thêm vài phần thân thiết với hắn

Cho nên, Tử La vừa nghe nói Dung Phong sẽ ở lại nhà của họ mấy ngày thì thấy rất vui mừng

“Có lẽ là ba, bốn ngày, mấy ngày nay, huynh muội A La nên chiêu đãi Dung đại ca6thật tốt đấy nhé.” Dung Phong đáp.

Ba, bốn ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chỉ có vài ngày, nhưng vừa rồi Tử La nghe lời nói của Dung Phong còn tưởng rằng hắn sẽ ở nhà bọn họ mười ngày nửa tháng, cho nên đối với đáp án này, Tử La không hoàn toàn vừa lòng nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

“Được, chắc chắn mỗi ngày A La đều sẽ làm món ngon cho Dung đại ca ăn, cam đoan khiến đại ca vui đến mức quên cả trời đất.” Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tử La liền cười

Mà Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục bên cạnh nghe Tử La nói như vậy cũng phối hợp gật đầu theo.

Bốn huynh muội và Dung Phong hàn huyên một hồi lâu, cho đến4khi Dung Phong kể những gì mà hắn đã trải qua bên ngoài mấy ngày qua cho bọn họ nghe một lượt, bọn họ cũng kể cho Dung Phong nghe tình hình gần đây

Sau đó, Tử Thụ, Tử Hiển, Tiểu Lục đều biết Dung Phong muốn lén nói cho Tử La chuyến Mạc Vân Thiên nên bọn họ chỉ trò chuyện một lúc rồi tự viện cớ nào đó để rời đi.

Thấy trong phòng chỉ còn lại nàng và Dung Phong, Tử La không khỏi vui vẻ, đúng là buồn ngủ có người tặng gối đầu, nàng đang muốn hỏi riêng Dung Phong xem hắn có biết tình huống hiện tại của Mạc Vân Thiên thể nào không

Lúc này Tử La còn chưa biết mình đã bị Dung Phong và huynh đệ Tử Thụ, và cả3Mạc Vân Thiên giấu giếm chẳng hay biết gì, không đợi Dung Phong nghĩ xem nên phải nói như thế nào với nàng thì nàng đã mở miệng trước, “Dung đại ca có biết hiện tại Mạc đại ca thế nào rồi không? Bây giờ đại ca có còn liên hệ với Mạc đại ca không?” Nói xong, Tử La dùng đôi mắt cực kỳ chờ mong để nhìn Dung Phong.

Dung Phong thấy vẻ mặt mong đợi của Tử La thì nhất thời cảm thấy áp lực

Nhưng hắn cũng bị cảm động bởi tình cảm thân thiết mà Tử La dành cho Mạc Vân Thiên rồi, nghĩ thầm rằng không hố biểu huynh hắn đối xử với nàng tốt như vậy, chống chọi lại tất cả những chuyện không tốt trong thiên hạ, không để nàng nhìn thấy quá nhiều sự tàn khốc và bất đắc dĩ trên đời, để nàng sinh sống cực kỳ vui vẻ không lo.

Lúc trước, khi hắn vừa mới vào cửa đã nhìn thấy đôi mắt Tử La vẫn trong suốt như ánh sao, trong thời loạn thế này mà nàng vẫn sống đơn giản, vui vẻ như cũ, khi đó hắn đã hơi hiểu được vì sao biểu huynh hắn kiên trì không để Tử La rơi vào hoàn cảnh của bọn họ.

Mà hiện tại, hắn đã hiểu hơn, còn lý giải được điều mà trước kia hắn vẫn không thể lý giải rằng vì điều gì mà Mạc Vân Thiên lại bảo vệ Tử La như vậy

Tâm tự thay đổi rất nhanh, sau khi suy nghĩ, hắn liền trả lời Tử La: “Ừ, lần cuối cùng mà huynh liên hệ với biểu huynh là nửa tháng trước, huynh đoán chắc là bây giờ vẫn có thể tiếp tục liên hệ với huynh ấy

Nói đến chuyện này, lần này huynh từ phía Nam trở về chính là vì vận chuyển lương thảo và chút áo bông, chăn bông đến biên thành cho biểu huynh.”

“Thật sao? Thể Dung đại ca có biết Mạc đại ca bây giờ thể nào không?” Tử La nghe Dung Phong nói có thể liên hệ được với Mạc Vân Thiên thì cảm thấy mừng rỡ, nhanh chóng hỏi han.

“Biểu huynh cũng khỏe, từ lúc Dạ Quốc tấn công, biểu huynh đã dẫn quân đội Mạc gia đánh thắng vài trận thua thì chỉ có một trận thôi, nói tóm lại, tình hình ở biên quan Đại Tề chúng ta hiện tại vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, cho nên A La cứ yên tâm.”.

Dung Phong giả và thoải mái mà cười gật đầu và kể tình huống nơi biên quan cho Tử La cầm nghe theo chiều hướng tốt, Vì thế, Tử La quả thật đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm tình vốn căng thẳng cũng được thả lỏng, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Nhưng mà câu nói kế tiếp của Dung Phong lại khiến Tử La tiếp tục căng thẳng.

“Nhưng hiện tại cục diện triều đại bất ổn, lương thảo cho biến quan cũng không cung cấp đủ, cho nên biểu huynh nhờ huynh chuyển lương thảo cho huynh ấy.” Dung Phong nói tiếp

Tử La hiểu quá rõ ràng tầm quan trọng của lương thảo, nếu các tướng sĩ ngay cả ăn cũng không có thì lấy sức lực đầu ra để đánh giặc! Cho nên, hiện tại khi nghe Dung Phong nói biên quân không đủ lương thảo thì nàng nhíu mày, trong lòng lại lo lắng

“Dung đại ca, các huynh đã chuẩn bị xong lương thảo chưa?” Hơi cân nhắc một chút, Tử La liền nhanh chóng thân thiết hỏi đến chuyện lương thảo.

“Nói thật, bởi vì thời gian gấp gáp, hơn nữa thể cục bên ngoài hơi loạn, trong khoảng thời gian ngắn, bọn huynh vẫn chưa góp đủ lương thảo, tạm thời chỉ góp được một phần, có lẽ vẫn chưa đủ để chống đỡ cho quân đội Mạc gia sống qua mùa đông này.”

Nói đến đây, Dung Phong cũng nhíu mày lại, sau đó tiếp tục nói: “Cho nên hiện tại huynh cần ở huyện Thanh Dương để xem xét lại, tìm xem có thể góp được thêm chút lương thảo nào để chuyển đến biến quan hay không.”

“Dung đại ca, còn thiếu bao nhiêu lương thảo là đủ?” Tử La hỏi.

“Cũng không nhiều, nhưng cũng không ít, còn phần lương thảo cho khoảng một tháng là chưa góp được.” Dung Phong trả lời chi tiết.

Lượng lương thảo cho hai mươi vạn đại quân ăn một tháng, số còn thiếu ấy đúng thật là không ít, Tử La cũng bị kinh hãi bởi số lượng lương thảo ấy rồi.

Sau khi cân nhắc nên giải quyết vấn đề lương thảo khó khăn như thế nào, Tử La liền đề nghị Dung Phong, “Thế này đi, Dung đại ca tiếp tục gom góp lương thảo đi, nhà của bọn muội hiện tại cũng còn nhiều lương thảo, vốn là nhà bọn muội đang định mở siêu thị bán, nhưng với tình huống hiện tại thì xem ra trong khoảng thời gian ngắn, thể cục vẫn bất ổn, nhà bọn muội cũng sẽ không mở rộng các mối làm ăn nữa, cho nên chuyện siêu thị có thể để lại sau này rồi tính

Dung đại ca xem có thể góp cả số lương thảo của nhà muội cho quân đội Mạc gia không? Còn nữa, nếu vẫn chưa đủ, đến lúc đó có thể tổ chức các buổi đóng góp lương thảo từ phú hộ và dân chúng địa phương cho quân đội Mạc gia.”

Dung Phong nghe Tử La nói đến chuyện đóng góp lương thảo thì hai mắt sáng ngời, một tia sáng hiện lên trong mắt.

Mà thấy Tử La cũng giống huynh đệ Tử Thụ, vừa nghe thấy bọn họ thiếu lương thảo đã nghĩ ngay đến chuyện lấy lương thảo dự trữ trong nhà ra thì hắn vô cùng cảm động.

“A La nói có lý lắm, huynh có thể tiếp tục cho người xoay xở lương thảo, còn về chuyện mở các buổi đóng góp lương thảo, huynh cũng có thể đề nghị với các tâm phúc của biểu huynh

Nhưng mà A La, nhà muội lấy nhiều lương thảo ra như vậy thật sự có ổn không? A La, có lẽ muội nên thương lượng với huynh đệ Tử Thụ trước đã.”

Tuy rằng lúc trước đã nói với Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục về chuyện họ lấy lương thảo ra cho quân đội Mạc gia, nhưng hiện tại Dung Phong không thể không giả bộ hỏi như vậy.

“Vâng, việc này đúng thật là cần thiết phải bàn bạc với các huynh đệ, để bọn họ biết chuyện Dung đại ca đang chuẩn bị lương thảo cho Mạc Vân Thiền, dù sao lương thảo chúng ta cần lần này không ít, sẽ làm kinh động đến bọn họ

Nhưng bọn họ vẫn không biết thân phận của Mạc đại ca, cho nên chúng ta cần phải giải thích rõ cho họ mới được

Nói đến chuyện này mới nhớ, thân phận của Mạc đại ca có thể nói cho bọn họ biết không?” Tử La hỏi.

“A La nói đúng, vậy chúng ta nói cho huynh đệ Tử Thụ thân phận của biểu huynh đi, giấu huynh đệ Tử Thụ nhiều năm như vậy, đôi khi Dung đại ca và biểu huynh thật sự áy náy với giao tình giữa chúng ta, vẫn muốn tìm một cơ hội thẳng thắn việc này với bọn họ.” Dung Phong gật đầu nói

“Được, cứ như vậy đi, chúng ta sẽ thẳng thắn nói thân phận của Mạc đại ca cho đại ca biết, hiện tại để A La nghĩ xem nên giải thích với bọn họ chuyện thân phận của Mạc đại ca thể nào đã.” Tử La nghe Dung Phong nói như vậy liền gật đầu lên tiếng tán thành, nhưng tiếp theo phải nghĩ xem nên giải thích với Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục chuyện nàng và Mạc Vân Thiên thì nàng lại thấy đau đầu.

Nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của Tử La, Dung Phong thấy chột dạ, nghĩ thầm rằng cả đám bọn họ lừa tiểu nha đầu Tử La như vậy, đúng là không biết nên nói thế nào

Vì thế khi thấy Tử La suy nghĩ, buồn rầu nên giải thích chuyện Mạc Vân Thiên với huynh đệ Tử Thụ như thế nào, hắn liền nhanh chóng đề nghị: “Chuyện này thì A La không cần lo lắng đâu, A La cứ nói rõ là muội đã quen biết biểu huynh như thế nào, và cả chuyện bên ngoài nữa là được

Còn chuyện huynh đệ Tử Thụ hỏi A La vì sao nói dối bọn họ thì muội cứ đổ hết lên biểu huynh và huynh là được.” Nói xong, Dung Phong còn cực kỳ trượng nghĩa mà vỗ vỗ ngực.

Nghe Dung Phong nói như vậy, Tử La nghĩ cũng thấy được, nếu tiếp tục nói dối huynh đệ Tử Thụ thì nàng cũng chột dạ, hơn nữa thời gian ngắn ngủi, bọn họ cũng không tìm thấy cớ nào thích hợp để giải thích việc này

Nếu nói dối thì khẳng định sẽ có sơ hở, huynh đệ Tử Thụ lại rất thông minh, không giấu được bọn họ, nghĩ tới nghĩ lui còn không bằng nói thật

Hơn nữa đây cũng không phải điều không thể nói.

Vì thế, sau khi suy nghĩ kĩ, Tử La liền gật đầu tán thành đề nghị của Dung Phong, “Được, vậy cứ làm theo lời Dung đại ca nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.