Xích Long Châu

Chương 8: Xấu hổ vào ngày hôm sau




Đường Trọng ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cô cháu Thu Tĩnh Văn và Thu Ý Hàn ngồi ở hàng sau. Vốn Đường Trọng cũng muốn ngồi ở hàng sau nhưng bị Thu Tĩnh Văn tước đoạt quyền lợi này.

- Quá chật.

Cô ấy nói.

Tuy không thể ngồi cùng Thu Ý Hàn rồi thỉnh thoảng làm một phát da thịt không cẩn thận chạm nhau, nhưng trong lòng Đường Trọng vẫn rất sung sướng.

Cảm giác có cừu oán được báo ngay tại chỗ thật thoải mái. Quan trọng hơn là, hắn còn thu hoạch được nhiều hơn những gì hắn muốn.

- Tôi nói muốn cậu đến thân cận bọn họ.

Thu Tĩnh Văn nhìn Đường Trọng nói:

- Nhưng không ngờ cậu lại cùng bọn họ ‘đánh’ cùng một chỗ.

Chữ Trung Quốc nhiều tầng nghĩa, bị Thu Tĩnh Văn nói như vậy Đường Trọng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

- Cô, Đường Trọng cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Cô cũng thấy đấy, cái tên EL Raffarin kia giở trò xấu sau lưng mà. Hừ, trước kia còn tưởng rằng hắn là người tốt nữa chứ. Thật sự là biết mặt mà không biết lòng.

Bây giờ Thu Ý Hàn cực ghét EL Raffarin, khi nói chuyện cũng muốn lôi hắn ra đánh vài roi.

Thu Tĩnh Văn có chút u oán nhìn thoáng qua cô cháu gái của mình, nói:

- Ở đây không thể so với Trung Quốc. Nếu lúc ấy Luzi không thay đổi lời khai thì có thể Đường Trọng đã bị những cảnh sát kia mang đi. Nếu chuyện này truyền về Trung Quốc thì thanh danh của Đường Trọng sẽ bị mất hết. Không chỉ thế, cảnh sát Paris không phải dễ dàng có thể đuổi đi như vậy. Tuỳ tiện đút chút tiền là có thể bắt người ngay.

- Tôi hiểu rồi.

Đường Trọng cười nói:

- Đàn ông có việc nên làm, có việc không nên làm. Nếu đã bị bức đến nước đó thì không thể lui bước được. Tôi chỉ có thể cố gắng trong quá trình tiến lên kiếm lợi ích tối đa cho mình thôi. Xem ra trong chuyện này tôi làm cũng tệ lắm.

- Đúng vậy, đúng vậy. Bây giờ Luzi đã trở thành bạn của Đường Trọng rồi nha.

Thu Ý Hàn cười khanh khách nói. Cô rất lo Thu Tĩnh Văn sẽ trách Đường Trọng làm việc lỗ mãng.

- Tình bạn của đàn ông không phải là thông qua đánh nhau mới có đấy sao?

Trong lòng cô, Thu Tĩnh Văn là người duy nhất trong nhà có thể trở thành đồng minh của mình. Nếu cô ấy cũng không coi trọng Đường Trọng…thì tình huống của mình thật sự không tốt rồi.

- Đó là hắn may mắn.

Thu Tĩnh Văn tức giận nói.

Chẳng qua trong lòng cô không thừa nhận cũng không được, đúng là Đường Trọng đã làm rất tốt trong việc này.

Đánh người ta một trận, cuối cùng lại thành bạn tốt. Tát người ta một cái còn dùng tên của người khác.

Chuyện như vậy, chắc cũng chỉ có thể xảy ra đối với Đường Trọng thôi.

- Năng lực cũng rất quan trọng mà.

Thu Ý Hàn nói.

- Thu Ý Hàn…

Thu Tĩnh Văn quay người nhìn chằm chằm cô cháu của mình. Con bé này có thôi đi không? Cô biết hai đứa tương thân tương ái nhưng cháu cũng đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của cô có được không? Bây giờ cô không báo, nhưng nếu bị cha mẹ cháu biết thì nhất định sẽ bị bọn họ mắng chết. Thế mà cháu còn nhiều lần ở trước mặt cô nhắc đến tiểu tình lang của cháu để kích thích cô nữa hả.

- Được rồi, được rồi. Cháu không nói.

Thu Ý Hàn đỏ mặt, thấp giọng nói.

- Quá trình có khó khăn, nhưng thu hoạch lại rất tốt.

Khuôn mặt Thu Tĩnh Văn tươi hơn một chút, mở miệng khen Đường Trọng một câu.

- Đã có Luzi Cadillac ủng hộ, nhãn hiệu QNGEL của chúng ta có thể bắt đầu. Nếu Luzi Cadillac lại bồi thường chúng ta một năm doanh thu thì…năm thứ nhất chúng ta đã có thu hoạch không nhỏ.

Thu Tĩnh Văn vươn người về phía trước, một mảng ngực lớn từ trong bộ lễ phục cổ hình trái tim lộ ra ngoài, xuất hiện một màu trắng tinh làm mờ hai tròng mắt người ta.

- Hỏi cậu một việc?

Thu Tĩnh Văn nói.

- Việc gì?

- Nếu lúc ấy Luzi không ngăn cản thì cậu thật sự sẽ xé bỏ phần hợp đồng kia à?

- Tất nhiên. Vì bạn bè, một chút tổn thất này coi là gì?

- Cậu nghĩ tôi là kẻ ngu hả? Tôi muốn chính là câu trả lời thật.

Đường Trọng do dự, có chút ngượng ngùng, nói:

- Nếu hắn không ngăn cản tôi, vậy thì chứng minh nhân phẩm hắn có vấn đề.

- Sau đó thì sao?

- Vậy thì hắn sẽ không phải là bạn của tôi.

Đường Trọng nói.

- Không phải bạn của cậu, thì cậu sẽ không vì hắn mà làm chuyện này đúng không?

Thu Tĩnh Văn cười lạnh.

- Bỏ nhiều tiền như vậy để mua hảo cảm của một kẻ không phải là bạn mình thì thật không có lợi, còn không bằng mua cho Ý Hàn một khối ngọc quý tốt hơn. Ý Hàn, đúng không?

- Đúng thế.

Thu Ý Hàn nghiêm túc gật đầu.

Thấy Thu Tĩnh Văn quét tới ánh mắt giết người, cô vội nói sang chuyện khác:

- Đường Trọng, cái lông mũi kia thật là của anh sao? Em không thấy anh sờ lên mũi mà.

- Lông mũi của anh ở đâu chứ?

Đường Trọng cười:

- Là tóc của cô em.

- Tóc của tôi?

Thu Tĩnh Văn kinh hãi.

- Sao tóc của tôi lại ở trên tay cậu?

- Vừa vặn cô đứng bên cạnh tôi, thuận tay liền giật một cọng.

Đường Trọng cười ha hả nói.

Thu Tĩnh Văn nổi giận, nói:

- Thu Ý Hàn cũng đứng bên cạnh cậu, sao cậu không giật của con bé?

- Tôi không nỡ.

- Cậu không nỡ giật tóc bạn gái mình nên giật tóc tôi hả?

Thu Tĩnh Văn quả thật bị chọc tức.

Cậu coi nó là nữ thần, còn coi tôi là nữ bộc hả?

- Thu Ý Hàn, ngày mai ở nhà vẽ tranh với cô. Không được phép bước ra khỏi cửa.

Thu Tĩnh Văn cười lạnh, nói. Tên ranh con xấu xa, tôi không đối phó được cậu, chẳng lẽ còn không đối phó được Thu Ý Hàn sao? Cậu dám bắt nạt tôi, tôi liền bắt nạt nó. Xem ai lợi hại hơn.

- Cô…

Thu Ý Hàn kéo cánh tay Thu Tĩnh Văn nài nỉ. Đường Trọng đã đến, lại không cho cô ra ngoài. Đây không phải so với giết cô còn khó chịu hơn sao?

- Nếu cháu không nghe lời thì cô sẽ nói chuyện này với bà ngoại.

Thu Tĩnh Văn hung hăng nhìn Đường Trọng, uy hiếp nói.

- Cô là người tốt mà. Đường Trọng chỉ nói đùa với cô thôi. Cô đừng tức giận mà. Đường Trọng, mau xin lỗi cô đi.

Thu Ý Hàn sốt ruột, nháy mắt với Đường Trọng.

- Cô, thật xin lỗi.

Đường Trọng rất phối hợp.

- Cậu gọi ai là cô? tôi không phải cô của cậu.

Thu Tĩnh Văn càng tức giận:

- Dựa vào cái gì mà cậu gọi tôi là cô hả? Tôi lớn hơn cậu nhiều lắm sao?

- Vậy tôi chỉ có thể gọi cô là bà cô rồi.

Đường Trọng cười khổ.

Xe đã đến cửa khách sạn. Đường Trọng đẩy cửa xuống xe.

Thu Ý Hàn cũng muốn đi xuống, lại bị Thu Tĩnh Văn giữ chặt tay.

- Cô, để cháu tiến Đường Trọng được không?

- Muộn rồi. Về với cô.

Thu Tĩnh Văn không đồng ý.

- Cháu sẽ nhanh trở về thôi. 10 phút được không?

“……” Thu Tĩnh Văn không đáp.

- 5 phút?

“……”

- Vậy 3 phút được không?

- Được.

Thu Tĩnh Văn rốt cục đồng ý.

- Cám ơn cô. Cô đối với cháu tốt nhất.

Thu Ý Hàn cao hứng hư mất, nhào lên hôn chụt một cái vào mặt Thu Tĩnh Văn.

- Cô cùng cháu tiễn hắn.

Thu Tĩnh Văn nói:

-Dù thế nào Đường Trọng cũng là khách của chúng ta.

“………….”

Sân bay Yến Kinh. Người tới đón vẫn là Văn Tịnh.

Đường Trọng thấy Văn Tịnh, cười nói:

- Trước kia khi thấy cô tới đón, trong lòng tôi còn thấy băn khoăn. Nhưng bây giờ lại không còn cảm giác như thế nữa. Ai bảo cô là chị của tôi cơ chứ?

Mặt Văn Tịnh không tỏ vẻ gì, vươn tay muốn đi cầm hành lý của Đường Trọng.

Đường Trọng lại ngăn cản:

- Làm gì có chuyện để chị xách hành lý cho em. Để em tự làm.

Văn Tịnh không muốn dây dưa chuyện này. Tuy Đường Trọng nhận cô làm chị, Khương Khả Nhân cũng đồng ý với hắn, nhưng cô vẫn tôn trọng Khương Khả Nhân, và vẫn duy trì một khoảng cách với Đường Trọng.

Sâu trong lòng, cô rất cảm kích Đường Trọng và Khương Khả Nhân. Cảm ơn bọn họ đã coi mình là người một nhà. Nhưng dù bọn họ ưu ái mình thì mình cũng không thể không biết lớn nhỏ. Cô có thể làm chỉ là cố gắng làm tốt hơn nữa công tác bảo vệ Khương Khả Nhân.

Việc Khương Quân bắt cóc lần trước đã cho cô một bài học. Cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

Văn Tịnh lái tới là một chiếc Mercesdes – Benz, sau khi hai người lên xe, Đường Trọng hỏi:

- Mẹ tôi vẫn khoẻ chứ?

- Tiểu thư vẫn khoẻ. Khí sắc tốt hơn trước.

Văn Tịnh đáp. Vấn đề này cô không thể không trả lời.

- Bên trong đông điện không có chướng ngại, Đường Tâm khôi phục cũng rất nhanh, tôi phát triển cũng tốt, lại có cô con gái như cô ở bên cạnh thì tất nhiên tâm tình của bà ấy nhất định sẽ tốt hơn trước nhiều.

“…….”

Trước kia, Văn Tịnh biết một người có thể làm cho người ta chán ghét đến mức nào. Hiện tại, Đường Trọng lại để cho cô biết, một người có thể tự kỷ đến mức nào.

Đường Trọng thích nhất đúng là trêu đùa với người hay nghiêm mặt, nói đùa vài cậu xong, ánh mắt hắn hướng về phía phong cảnh đang dần lui về sau, hỏi:

- Anh rể của tôi coi như không tệ chứ?

- Hắn đi gặp Quan Tâm.

Văn Tịnh nói. Tuy nhiên cô không thích cách gọi anh rể kia.

Nhưng cô lại không thể phản đối. Bởi vì nếu cô phản đối thì chẳng phải đồng nghĩa với việc thừa nhận mình là chị của Đường Trọng sao?

- Quan Tâm à.

Đường Trọng như có điều suy nghĩ:

- Ngoài Quan Tâm còn gặp ai nữa?

- Không có.

Văn Tịnh nói.

- Hắn ở Yến Kinh bao lâu?

- Mười lăm tiếng đồng hồ.

Hiển nhiên, Văn Tịnh đã tra rõ vấn đề này.

- Ở lại một đêm, sáu giờ sáng ngày thứ hai rời đi.

- Bọn họ không phải bạn bè.

Đường Trọng nói:

- Nếu là bạn thì Carter sẽ không rời đi sớm như vậy. Carter tới cũng không phải vì muốn du lịch Yến Kinh, nếu không cũng sẽ không đi sớm. Không chỉ thế, hắn đi chính là chuyến bay lúc 6h sáng, lúc đó, số lượng khách ở sân bay cũng không nhiều. Chẳng lẽ hắn muốn tránh đi người nào sao?

“……………”

- Cô có thể giúp tôi thu thập một phần tài liệu về Carter và Quan Tâm không?

- Đã chuẩn bị xong.

Lúc nói chuyện, Văn Tịnh đã mở ra ngăn tủ phía trước, lấy ra một túi tài liệu.

Đường Trọng mở khoá túi, lấy ra tư liệu, nghiêm túc nghiên cứu.

Xe dừng ở biệt thự, Đường Trọng cũng vừa xem xong tư liệu.

Hắn vừa xem vừa nghĩ, mấy tờ tư liệu này cũng đã hao phí của hắn hơn một tiếng.

Đường Trọng thu lại tư liệu, cười nói:

- Xem ra lúc Quan Tâm công tác ở nước Mỹ cũng đã biết Carter rồi. Vấn đề là, làm sao bọn họ lại biết nhau nhỉ? Một người làm về ngân hàng, còn một người là sinh viên học viện tâm lý Yale cơ mà?

Văn Tịnh không trả lời. Cô cũng không có đáp án cho vấn đề này.

- Hi vọng anh rể có thể cho chúng ta niềm vui bất ngờ.

Đường Trọng cười nói:

- Bây giờ tôi đặc biệt thích cảm giác có niềm vui bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.