Xích Long Châu

Chương 49




Ba ngày liên tục Tư Hoàng đều ở nhà, ăn ngon ngủ ngon, sắc mặt cũng hồng hào hơn mấy hôm trước.

Đợt sóng về Tư Hoàng trên diễn đàn Hoa Tinh Nghệ cũng không có tiêu giảm theo thời gian, ngược lại càng ngày càng kịch liệt, đây cũng là lý do tại sao Tư Hoàng không làm chuyện gì ở nhà, số liệu về điểm hồng phấn trong quả cầu tín ngưỡng lên lên xuống xuống, khiêu chiến trái tim của Ngũ Bảo... Đây là nếu như nó có tim.

Thứ làm Ngũ Bảo vui nhất là "Vàng óng" tăng tới 3 miếng.

Nó tựa như một nô lệ của tiền tài, thỉnh thoảng nói lảm nhảm trong đầu Tư Hoàng, hoặc là cảm thán thời đại này kiếm lấy giá trị tín ngưỡng thật đơn giản, cảm thấy tương lai bừng sáng.

Tư Hoàng cũng không đi đả kích tinh thần vị thành niên nhỏ bé của nó: Con người ở thời đại này truy phủng sùng bái mù quáng xác thực dễ dàng, thế nhưng tốc độ trở mặt nhanh không thua kém ai.

"Ong ong ong" di động trên bàn rung lên.

Tư Hoàng nhìn thấy tên người gọi hiện ra trên mặt điện thoại, ánh mắt bỗng chốc sâu không thấy đáy.

(... Tư Hoàng?) âm thanh có chút cẩn thận của Ngũ Bảo vang lên trong đầu khiến Tư Hoàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Sắc mặt căng thẳng của cô đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt lóe sáng bức người. Ánh hào quang lóng lánh này cũng không phải ánh mặt trời thuần túy, mà lộ ra thị huyết sắc bén của mãnh thú vồ mồi, hưng phấn đến mức khoang mũi cũng thở gấp ra âm tiết trầm thấp.

Càng như vậy, vẻ mặt Tư Hoàng càng hững hờ, đôi mắt híp một nửa đã nhiễm lên ánh sáng màu xanh sẫm nồng đặc, hồn xiêu phách lạc hơn cả bảo thạch ngọc lục bảo, thần bí động lòng người.

Đối mặt với Tư Hoàng đang đè nén cực hạn điên cuồng trong tỉnh táo, Ngũ Bảo cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh, trong lòng có chút sợ, ai biết cô sẽ làm chuyện điên cuồng gì dưới loại trạng thái này a?

Di động trên bàn rung lên vài cái liền dừng lại.

Hai giây sau, rung lên lần nữa.

Lần này Tư Hoàng không chần chờ tiếp nhận ấn khuếch đại âm thanh.

"Tại sao bây giờ mới nghe điện thoại!" Câu đầu tiên xuất hiện chính là thét hỏi nghiêm khắc.

Tư Hoàng nhấc đùi phải thon dài lên gác lên chân trái, nói dối bình tĩnh: "Vừa rồi đi rót ly nước."

"Con một ngày không gây tai hoạ liền không thể sống yên ổn đúng không? Mấy ngày hôm trước là do cha dạy dỗ quá nhẹ nên con không nhớ rõ, dám ở nhà la lối om sòm! Nghe mẹ con nói, con dùng chai rượu đánh Tư Hoa vỡ đầu, bây giờ còn nằm ở trên giường dậy không nổi, kiếp trước tôi làm chuyện ác gì để có đứa nghiệt chướng này! Con còn đang nghe không!?"

Tư Hoàng giật giật khóe miệng: "Dạ, con đang nghe."

"Đây là thái độ gì!? Cha đã sắp về đến nhà, nếu như không thấy con thì..."

Đoán chừng là tin rằng Tư Hoàng nhất định không dám không quay về, cho nên cũng không nói tiếp uy hiếp đằng sau chữ "Thì".

Đầu ngón tay Tư Hoàng chạm nhẹ vào tay vịn, con mắt không biết rõ đang nhìn nơi nào, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên khiến cho giọng nói có một cái gì đó nói không nên lời từ tính ưu nhã: "Trước khi dạy dỗ con, cha hãy đi hỏi Tư Hoa xem nó đã làm gì. Mấy ngày tới, con sẽ không đi quấy rầy."

Trở về? Đó không phải là nhà của cô, dùng từ ‘trở về’ này hơi kỳ quái.

Không thèm nghĩ đến Tư Trí Hàn đầu bên kia có vẻ mặt gì, Tư Hoàng đã cắt đứt điện thoại.

"Ngũ Bảo."

(tôi ở đây!)

"Cậu nói cường hóa thân thể, có thể đạt đến trình độ nào?"

Ngũ Bảo một chút liền thông, hiểu rõ trọng điểm trong câu hỏi của Tư Hoàng tính mềm dẻo và sức bật của thân thể bệ hạ đều rất tuyệt, thiếu sót duy nhất là thể lực. Cường hóa lần đầu tiên, thể lực của bệ hạ có thể đạt tới trình độ của một người đàn ông trưởng thành, tính mềm dẻo và sức bật được khai thác triệt để, lúc này tốc độ, sức bật lên, độ nhạy cảm cũng sẽ được nâng cao rất nhiều. Đúng rồi, còn có trí nhớ, năm giác quan, tinh thần lực, những thứ này nâng cao được bao nhiêu phải xem tiềm lực của bệ hạ, loại tiểm lực tiềm ẩn này, tôi không có cách nào để dò xét.)

"Cường hóa cho tôi."

(... Bệ hạ, điều kiện để cường hóa lần đầu là 5 miếng vàng óng.) Ngũ Bảo dùng một loại giọng nói vừa nghiêm túc vừa xúi dục để giải thích.

"Chưa chắc." Tư Hoàng tựa như cười mà không cười, ánh mắt vẫn không có điểm đến như cũ, con ngươi xanh sẫm nửa rủ xuống ẩn núp trong bóng tối càng thêm khó hiểu thâm thúy.

Nếu như trong này có người khác, nhất định sẽ bị khí tràng nguy hiểm mà thần bí của Tư Hoàng mê hoặc. Thế nhưng trong mắt Ngũ Bảo lại giống như ác ma trong vực sâu, dưới biểu hiện tuấn mỹ lãnh diễm là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Nó không dám giấu giếm, nhưng cũng không nói thẳng: (làm sao cô biết?)

Tư Hoàng cười khẽ: "Điểm hồng phấn không thể một chút tác dụng cũng không có."

Ngũ Bảo khá buồn bực, cảm thấy người thừa kế quá thông minh cũng không tốt, không dễ quản giáo a!

(cô đoán không lầm, thiếu  2 miếng vàng óng có thể dùng 20 ngàn điểm hồng phấn thay thế tạm thời để cô sớm làm cường hóa thân thể lần đầu tiên nhưng mà cách này phải trả giá rất đắt. Cô nhất định phải trong vòng 20 ngày đạt được gấp đôi, nghĩa là 4 miếng vàng óng. Nếu cô chết sẽ kéo tôi chết theo!)

Nghe được khẩu khí câu nói sau cùng, Tư Hoàng tưởng tượng ra hình tượng một đứa trẻ giận dỗi, cười phù một tiếng, nguy hiểm trong mắt cũng tan biến, "Cường hóa."

*

Tư Hoàng một khi đã quyết định chuyện gì, ai cũng không ngăn cản được. Điểm này, Ngũ Bảo đã thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Sau khi khuyên năng khổ sở cũng không có hiệu quả, nó cuối cùng vẫn phải làm theo lời Tư Hoàng.

Trước khi tiến hành cường hóa, Ngũ Bảo nhắc nhở Tư Hoàng một câu: (cường hóa lần đầu tiên là để đặt nền móng cho bệ hạ vì vậy vô cùng quan trọng, bệ hạ hãy cố gắng kiên trì lâu một chút... Mặc dù sẽ rất đau.) Ngũ Bảo không biết rõ nó sẽ đau tới mức nào, nó không đích thân nhận thức nên không thể hiểu được cái gọi là rất đau sẽ đau tới mức nào.

Nghe Ngũ Bảo dùng giọng nói non nớt kêu từng tiếng "Bệ hạ" khiến Tư Hoàng cảm thấy rất thú vị, cũng không ngăn cản hứng thú học tập của nó - - sau khi biết được sự lợi hại của Internet, lúc nào cũng bắt chước một ít gì đó có liên quan đến Tư Hoàng trên Internet.

Để tránh sự cố bất ngờ, Tư Hoàng gọi Triệu Lỵ Hồng trước, nói cho bà biết ngày mai không cần đến đây. Chịu đựng đau đớn tiếp theo làm Tư Hoàng cảm thấy may mắn bản thân đã dự phòng trước bởi vì thật sự là quá đau đớn.

Dòng nước ấm chảy vào cơ thể ban đầu tựa như kẹo ngọt dụ hoặc người ta sa đọa, không chờ cô thưởng thức ra mùi vị, cảm giác xương cốt như bị kim châm lại ập đến. Cảm giác này gần giống như xương đột nhiên phát triển, máu chảy ngược, mạch máu nổ túng lại khôi phục làm Tư Hoàng co rút ngã trên mặt đất, không bao lâu liền đầm đìa mồ hôi.

Chỉ là Tư Hoàng không kêu lên. So với đau đớn trên thân thể, cô cảm thấy trên tinh thần co rút đau đớn càng khó chịu, gọi nàng quên miệng phát tiết gào thét, sâu trong linh hồn ẩn núp cuồng bạo mãnh thú đang gầm thét.

Thời gian chậm rãi đi qua, cũng không biết qua bao lâu, trong đầu còn có Ngũ Bảo cho nàng khích lệ thanh âm, nhưng cũng theo thời gian càng ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng Tư Hoàng ngược lại kéo miệng cười.

Cảm giác đau này thật sự rất khủng bố, khủng bố đến mức làm cô cảm thấy có chút sung sướng bệnh trạng, hồi tưởng lại sự tuyệt vọng chết lặng lúc gặp phải tử vong đó, trước mắt và giác quan giống như vỡ thành một lỗ hổng lớn, một mảnh hư không, hơn nữa càng lúc càng lớn. Thống khổ này liền biến thành ngọt ngào hành hạ, khiến Tư Hoàng cảm nhận hy vọng rõ ràng từ trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.