Xích Long Châu

Chương 40




Tần Xán phì cười nói tiếp: “Cô ta lớn hơn anh trai chị hai tuổi, bắt đầu ra sức theo đuổi anh ấy từ cái thời còn trong trường đại học, dáng vẻ điên cuồng như muốn đem bom oanh tạc đó, đến chị nhìn thấy cũng sợ hãi; có một năm nghỉ hè còn đi theo về Lạc Bình. Cô ta xinh đẹp, ăn nói lưu loát lại luôn thoăn thoắt tay chân giành làm hết mọi việc trong nhà, lúc đó ba chị đặc biệt thích cô ta.”

Từ Đồ há há khép mở miệng: “Vậy anh trai chị thì sao?”

“Anh ấy à!” Tần Xán thở dài: “Lúc đó, anh ấy có biết yêu là gì đâu, tâm tư cũng không đặt vào mấy chuyện này, bị theo đuổi lôi thôi phiền phức, từ chối hoài không xong; thấy cô ta phương diện nào cũng đàng hoàng, thế là đồng ý.

Từ Đồ phán một câu: “Con người này đúng là nhàm chán.”

“Còn không phải sao!” Tần Xán nhìn sang cô nói tiếp: “Ai có thể nghĩ được, người phụ nữ đó hết thảy đều là giả vờ, chưa bao lâu đã lộ ra bộ mặt thật, không chịu được khổ, không chịu nổi trống vắng, haizz!”

Từ Đồ giật mình: “Phản bội? Chạy theo người đàn ông khác sao?!”

“Ừ!”

Cô dụi dụi mũi: “Anh trai chị rõ là xui xẻo.”

Hai người đã đi được một quãng khá xa, Tần Xán lại nói tiếp: “Cũng không thể nói là xui xẻo, anh ấy bị như vậy cũng đáng, ai bảo anh ấy vô tâm với người ta.”

“Hử?”

“Hai người bọn họ căn bản không hợp.”

“Ờ.”

“Có lẽ anh ấy chưa gặp được người có thể khiến anh ấy rung động.”

“Ừm.”

Tần Liệt hoàn toàn không hay không biết, hai cô nàng này chẳng chút kiêng dè, trắng trợn bàn luận về mình như vậy. Hai người vừa đi vừa rôm rả bàn tán, chẳng mấy chốc đã đến nơi ở của Lưu Xuân Sơn.

Đó là một gian nhà xiêu vẹo được đắp từ bùn đất; quanh quất bốn phía chỉ có duy nhất căn nhà này, nhìn vô cùng hoang vu trơ trọi. Đáng ngạc nhiên là trong khoảnh sân nho nhỏ phía trước lại có nuôi bốn năm con gà mái. Lúc hai người đi vào, Lưu Xuân Sơn đang ngồi trong sân, trên tay ôm một con gà, bàn tay to rộng nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, dịu dàng y hệt như đối xử với thú cưng.

Tần Xán đẩy cửa hàng rào ra, mỉm cười kêu hắn một tiếng.

Lưu Xuân Sơn nhìn thấy cô ấy, khóe miệng lập tức toét lên tới tận mang tai, lộ ra hàm răng trắng bóc, vội vàng thả con gà trên tay xuống chạy về phía cô ấy, miệng liên tục gọi ‘Xán Xán, Xán Xán’ không ngừng.

Tần Xán nhìn qua mấy con gà một lượt: “Woa, đều đã lớn như vậy rồi? Có nhớ lời em dặn không, có cho bọn chúng ăn đúng giờ không?”

Hắn nghiêm túc nhìn cô ấy gật đầu thật mạnh.

“Vậy trứng gà đâu rồi?”

Lưu Xuân Sơn vỗ vỗ lên bụng, cười hì hì.

Lúc này Tần Xán mới hài lòng, lại trò chuyện thêm mấy câu, chân trước chân sau bước vào nhà.

Vào trong nhà, nhìn quanh quất một hồi, rốt cuộc Từ Đồ đã hiểu ý nghĩ của mấy từ ‘nhà trống gió lùa qua ngõ ngách’. Bốn vách xung quanh đều được làm từ đất bùn, nền nhà không lót gạch chỉ có một màu vàng ươm đất bazan giống bên ngoài, đối diện cửa là chiếc giường gỗ và một cái bàn, trong góc chất củi gỗ, củi tre và một ít củi vụn linh tinh khác. Nấu cơm, ăn cơm đều ở trong nhà, bộ đồ ăn cũng rất đơn sơ, một cái ấm nhôm đun nước, một bộ bát đũa và một cái nồi.

Thứ duy nhất có giá trị, chính là chiếc bếp điện từ bên dưới cái nồi. Ở Lạc Bình hiếm có gia đình sử dụng thứ này, cơ bản nhà nào cũng có bếp lò, hàng ngày nấu cơm thì nhóm lửa đun củi.

Từ Đồ ngồi trên băng ghế dài, quan sát người đàn ông đang tíu tít vây quanh Tần Xán, thầm suy đoán xem mấy món đồ này từ đâu mà có.

Cô mút mút ngón tay cái, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ.

Tần Xán loay hoay dọn dẹp một hồi, lấy hết quần áo trong túi ra đặt lên giường, chọn một bộ rộng rãi thoải mái rồi dỗ Lưu Xuân Sơn đi tắm.

Từ Đồ đứng dậy, tò mò chạm vào chỗ này chỗ kia quan sát, chu miệng thổi bụi bám ở bụng ngón tay đi: “Trước giờ Lưu Xuân Sơn đã bị như vậy sao?”

Tần Xán nói: “Năm đầu tiên khi mới tới nơi này thì hoàn toàn bình thường, chỉ là tính cách có phần kỳ lạ, vừa lạnh lùng lại ít nói, rất khó đến gần.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó có một lần, chị và anh ấy đi ra ngoài thị trấn…”

“Chờ đã…” Từ Đồ giơ tay ngắt lời cô ấy, tóm lấy trọng điểm: “Chị và anh ấy đi lên thị trấn? Không phải anh ấy rất khó đến gần sao? Có chuyện xưa nha!”

Tần Xán ngẩng đầu nhìn cô.

Từ Đồ cười ranh mãnh, nhịp nhịp chân giống hệt tiểu lưu manh: “Ây dà, chị đỏ mặt gì chứ?”

Tần Xán liếc cô một cái: “Em có nghe hay không?”

“Nghe chứ, sao lại không nghe.”

Cô ấy nói tiếp: “Có một lần bọn chị đi Phàn Vũ, lúc đang ngồi ăn cơm ở trong tiệm, trên vách tường phía sau quầy tính tiền có treo một cái tivi, trong đó đang phát tin thời sự buổi trưa, không biết anh ấy nghe thấy gì, cơm cũng không ăn, giương mắt nhìn chằm chằm vào màn hình…” Đến giờ nghĩ lại, Tần Xán vẫn không thể nào quên được ánh mắt của Lưu Xuân Sơn khi đó, khóe mắt anh sung huyết, đồng tử co rút lại, đáy mắt như có tia sáng bén nhọn chợt lóe lên. Ánh mắt đó trắng dã ra, đầy căm tức phẫn nộ, khiến người ta nhìn thấy không rét mà run.

Tần Xán tiếp tục: “Sau đó đột nhiên anh ấy hất tung bát đũa, y như là nổi điên cầm đĩa thức ăn ném thẳng vào màn hình tivi. Sau khi trở về, tự giam mình trong nhà một tháng, rồi sau đó đã trở nên ngây ngốc như vậy.”

Từ Đồ hỏi: “Anh ấy nhìn thấy gì mà lại phản ứng mạnh như thế.”

“Hình như trên đó nói cái gì thay thế cổ đông, lúc đó chị còn nhỏ hơn em bây giờ, đâu có hiểu nhiều như vậy.”

Từ Đồ cũng không có nhiều hứng thú, gật gật đầu không hỏi nữa, theo bản năng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Anh chàng này thiệt lề mề.”

Đang nói giữa chừng, bỗng Lưu Xuân Sơn đẩy cửa tiến vào, rốt cuộc hắn cũng đã chịu thay cái áo chần bông cũ nát kia ra, lúc này trên người mặc chiếc quần thể thao bó gấu màu đen, bên trên là áo thun tay ngắn màu đỏ sậm, nhìn từ xa, dáng người cao ngất, hai chân thon dài, vô cùng phong cách.

Tần Xán lấy từ trong túi ra kéo, dao cạo râu và tông đơ, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn trước đó.

Từ Đồ ngồi tựa lưng vào ghế, bồn chồn không yên đợi khoảng gần mười phút, vừa nhìn đồng hồ trên tay vừa hối thúc: “Sắp xong chưa?”

“Xong ngay, xong ngay.” Tần Xán bước sang bên cạnh, Lưu Xuân Sơn ngồi trong ánh sáng lờ mờ ảm đạm, từ đầu tới cuối ánh mắt không phút giây nào rời khỏi Tần Xán.

“Ờ!” Cọng cỏ Từ Đồ đang ngậm trong miệng rớt xuống.

Dưới bàn tay chăm chút của Tần Xán, cơ hồ Lưu Xuân Sơn đã hoàn toàn biến thành một người khác, gương mặt sạch sẽ, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, mày kiếm, mắt sâu, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng mà thắm sắc.

Từ Đồ kéo cái ghế tới phía trước mấy bước, ngồi nhích lại gần quan sát: “Cái này nếu đổi thành áo sơ mi và quần tây, lập tức toàn thân biến thành tổng tài bá đạo.” Ngắm nghía nửa ngày trời, phán thêm một câu: “Đẹp trai hơn cả anh chị.”

“Em nói gì?”

Từ Đồ nhẹ giọng nói: “Không có gì. Chị nhanh lên đi, tối rồi.”

Tần Xán ‘ừm’ một tiếng trong miệng trả lời, rồi lấy thức ăn vẫn còn nóng sốt lúc nãy mang theo dọn ra cho hắn ăn.

Từ Đồ trêu chọc hắn một hồi lại cảm thấy nhàm chán, đảo mắt nhìn tới nhìn lui xung quanh, thấy trên đầu giường có để một quyển tạp chí đã cũ, cô nhìn thời gian xuất bản, là ấn phẩm của năm sáu năm về trước, dường như đã bị lật giở đọc đi đọc lại rất nhiều lần, các góc đều sờn cong phai màu, hằn vô số nếp gấp.

Cô ngồi xuống giường cầm lên, hai mắt lướt nhanh theo bàn tay liên tục lật trang, đột nhiên khựng lại, giở ngược về mấy trang trước, tiêu đề viết: ‘Tiên sinh Cao Sầm, chủ tịch tập đoàn Lãng Diệc kể chuyện vượt khó đi đến thành công.’

Ảnh chụp đính kèm trên đó đã bị phai màu không còn nhìn rõ được khuôn mặt, Từ Đồ nheo mắt lại, cố gắng quan sát diện mạo người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ở giữa, trái tim đột nhiên xoắn lại, không ngăn được từng đợt sóng ớn lạnh lùa tới.

Cô bất giác nhớ lại lần trước lúc đi Lạc Bình đã đọc thấy bài báo: ‘Bạn trai cũ của Hoàng Vi, Cao tiên sinh, chủ tịch tập đoàn Lãng Diệc Hồng Dương…”

Đối chiếu so sánh, Từ Đồ sững người.

Đang thất thần, không biết Lưu Xuân Sơn đã tiến sát lại gần từ khi nào, đột nhiên cảm thấy bên tai có tiếng ‘hộc hộc’ thở gấp hổn hển, theo sau là một lực rất mạnh ném cô ra khỏi giường, đầu gối đập xuống đất trượt tới phía trước hơn nửa thước, trán đụng mạnh vào góc bàn.

Lưu Xuân Sơn bất thình lình nổi điên, lấy chiếc đũa đâm từng lỗ từng lỗ lên bài báo đó.

Từ Đồ bị kinh hoảng mãi một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh, cô không sợ hắn, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lòng bàn tay và đầu gối đau rát.

“Đáng ghét!” cô thở phì mạnh một hơi, nhớ tới mấy lời hung hăng đã nói với Tần Liệt, nói rằng sẽ cố tình đụng cho sứt mẻ, cho có người không chịu nổi.

Từ Đồ xoa xoa trán, nghĩ thầm trong bụng, không có chuyện gì tự đi nguyền rủa mình! Đúng là báo ứng mà.

Lại tốn thêm chút thời gian để Tần Xán dỗ dành Lưu Xuân Sơn, nhìn hắn ngủ rồi hai người mới rời đi.

Bước chân Từ Đồ có phần khập khiễng, nhưng vẫn đi với tốc độ rất nhanh, mắt không ngừng nhìn đồng hồ.

Tần Xán cắn cắn môi: “Đồ Đồ, xin lỗi em.”

Từ Đồ cười toe toét nói không phải chị làm, xin lỗi gì chứ; chỉ ậm ờ dặn dò đừng nói với Tần Liệt, miễn cho anh cười trên đau khổ của người khác.

Quãng đường về, hai người đi khá nhanh, chỉ mất khoảng mười lăm phút đồng hồ.

Tần Xán đỡ Từ Đồ vào cổng, lúc này trong sân vẫn còn có người, Tiểu Ba nhìn thấy hai người khập khiễng chân thấp chân cao đi vào, liền tiến lại gần hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Từ Đồ nhìn lướt một vòng, thấy thân hình cao lớn của Tần Liệt đang đứng ngay cửa phòng anh. Cô không kịp trả lời, lật đật đưa tay đẩy Tiểu Ba ra, phản xạ có điều kiện chui tọt vào phòng mình.

Khóe mắt của Tần Liệt tóm ngay được cái bóng lủi nhanh như chuột đó: “Cô ấy chạy cái gì?”

Tần Xán quanh co: “Chắc là mệt.”

“Mấy giờ rồi?”

Tần Xán lấy điện thoại ra, mở màn hình lên: “Bảy giờ bốn mươi.”

Tần Liệt không tin tưởng, anh duỗi tay cầm điện thoại tự mình xem. Mắt anh rủ xuống, lông mày hơi nhíu lại, trên màn hình quả thật hiển thị bảy giờ bốn mươi… chưa vượt quá tám giờ.

Hai đầu chân mày của anh giãn ra, xem xong trả điện thoại lại: “Tắm rửa, ngủ đi.”

Tần Xán thở phào: “Dạ, anh.”

Tần Liệt xoay người đi, chưa được mấy bước đã dừng lại, như có điều gì đó nghĩ ngợi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cô nàng kia, hỏi Tần Xán: “Chân của cô ấy không có việc gì chứ?”

Nét mặt Tần Xán khẽ biến sắc, nhưng miệng vẫn kiên trì nói cứng: “Không, không có việc gì, một chút cũng không có.”

“Bước đi có vẻ không được thuận mắt lắm.”

Tần Xán nhẹ nhàng lên tiếng: “Không có, không có gì đâu. Em thấy rất tốt mà.”

Tần Liệt cười cười: “Từ nhỏ em đã mắc phải tật này, mỗi lần nói dối đều bị nói lắp, tay túm chặt áo.” Sắc mặt anh trầm xuống: “Nói thật đi.”

Anh vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư mấy cô nàng này, Tần Xán không dám giấu diếm, vòng tới vòng lui mấy câu đã khai báo hết chuyện xảy ra ở nhà Lưu Xuân Sơn.

Tiểu Ba vừa nghe thấy vậy, vội vàng hỏi: “Từ Đồ bị thương có nặng lắm không? Để chị đi lấy thuốc.”

Tần Liệt liền kêu lại: “Hai người rửa ráy đi ngủ đi, lát nữa tôi sẽ qua xem sao.”

Nghe anh nói vậy, hai người kia cũng không tiện nhiều lời, tự tản đi làm chuyện của mình.

Chờ cho đến chín giờ, Tần Liệt tắm xong, đảo tới đảo lui trong sân thêm hai vòng mới cầm Povidone và băng gạc đi qua.

Cửa sổ phòng cô đang mở, ánh đèn rọi vào bức rèm nhuộm lên một màu ấm áp, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, tiếng nhạc chói tai truyền ra ngoài rất rõ.

Anh gõ cửa hai cái, bên trong không có chút phản ứng nào, mấy giây sau, anh dùng sức gõ thêm mấy cái, bên trong vẫn như cũ không nghe thấy gì.

Tần Liệt hít một hơi, đi tới cửa sổ hướng vào trong gọi to hai tiếng.

Chưa tới mấy giây sau, cửa đã hé ra.

Từ Đồ có phần kinh ngạc, mở cửa rộng ra hơn một chút: “Có chuyện gì sao?”

“Chỉnh nhạc nhỏ lại.”

“Sao cơ?”

Tần Liệt nói: “Muốn quậy cũng phải nhìn thời gian, cô như vậy người khác có ngủ được không.”

“Nửa đêm nửa hôm, chỉ vì nói chuyện này?” Đợi một hồi, không thấy anh trả lời, Từ Đồ hậm hực nói: “Biết rồi, chưa từng thấy người nào quản nhiều như anh.”

Từ Đồ toan đóng cửa, đã bị Tần Liệt đưa tay ngăn lại.

Cô đứng ở ngưỡng cửa, cao hơn bên ngoài một bậc. Tầm mắt của hai người ngang nhau, Tần Liệt hạ mi mắt xuống nhìn vết thương nơi đầu gối cô, không tránh khỏi thu hết vào trong mắt trang phục cô đang mặc trên người.

Thời tiết nóng nực, Từ Đồ mặc một chiếc áo thun ba lỗ form rộng màu xám sáng, gấu áo nhét vào trong cạp quần sooc mài trang trí màu trắng đầy năng động, lộ ra làn da mịn màng như sữa, thắt lưng tinh tế mảnh mai, đôi chân thon dài nuột nà. Hai bên đầu gối đều có vết trầy xước, to nhỏ cỡ quả trứng gà; vết thương chưa được xử lý qua, vẫn còn màu đỏ tươi rướm máu.

Xương cốt phụ nữ không giống với đàn ông, đầu gối nhỏ xinh, tròn lẳn trắng mịn chẳng chút tì vết, càng làm cho cái màu đỏ kia trở nên tương phản rõ rệt, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Từ Đồ thấy ánh mắt của anh không di chuyển, nghĩ thầm có khả năng mọi chuyện đã bị phát hiện, biết không thể trốn được liền dứt khoát đánh đòn phủ đầu: “Anh nhìn đủ chưa?”

Anh thoáng khựng lại vài giây, dời ánh mắt lên: “Cố tình đụng trúng sao?”

“Tôi thích.”

Tần Liệt nói: “Thích sao không đụng cho tàn phế luôn?”

Từ Đồ không nói gì, vốn dĩ vết thương đang tấy đau, nghe thấy giọng điệu này của anh bỗng cảm thấy có chút tủi thân, càng mất kiên nhẫn hơn.

Anh nhìn cô một hồi, thầm thở dài: “Vết thương không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, không xử lý tốt rất dễ bị nhiễm trùng. Tự kiểm điểm lại mình cho tốt, lần sau nhớ lâu một chút. Tần Liệt đưa thuốc đang cầm trên tay qua: “Sau này không được phép làm mấy chuyện ngốc nghếch nữa, không phải người xưa đã nói ‘Cá không ăn muối cá ươn’ sao.”

Từ Đồ bị anh dài dòng giảng đạo đến phát phiền, cái miệng nhỏ xinh liền nói bướng: “Người xưa còn nói ‘Chịu thiệt là phúc’*, tôi muốn tích đức được không? Ngài cũng thật giống ‘người xưa’, trời tối rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm dưỡng sức cho khỏe,” Cô kéo giọng thật dài: “Chú Tần…”

(*Đời người có ba cái phúc: bình an là phúc, mạnh khỏe là phúc, chịu thiệt là phúc.

‘Người xưa’: ý cô nàng bảo anh già. )

Tần Liệt nghẹn họng: “Gọi ai vậy hả?”

“Đứng trước mặt lão Vương, có ai kêu hắn là lão Tần đâu!”

Vẻ mặt Tần Liệt ngang đơ, chẳng biết đang vui buồn hay tức giận nhìn cô nửa ngày, rồi đặt thuốc xuống bậc thềm trước cửa: “Không biết tốt xấu.”

Nói xong anh xoay người rời đi, Từ Đồ nhìn bịch thuốc, bĩu môi: “Đợi đã…”

Tần Liệt chỉ xoay đầu lại, đứng yên dưới bậc thềm nghiêng người nhìn cô.

Hai người cứ đứng như vậy nhìn nhau một hồi, Từ Đồ đưa tay xoa xoa mũi, bước xuống một bậc, cảm thấy vừa rồi mình đúng là động kinh. Anh tới đưa thuốc mà cô lại có thái độ như vậy, quả thật không biết điều chút nào.

Trong lòng cảm thấy áy náy, giọng nói mềm nhũn: “Cái kia… cảm ơn.”

Tần Liệt không nói gì.

Từ Đồ nhặt povidone trên bậc thềm lên, không biết nói gì liền quờ quạng tìm chuyện hỏi: “Phía sau có ai đang tắm không?”

“Không.” Anh vừa nói vừa xoay người toan bước đi.

Từ Đồ liền chạy xuống mấy bước, đứng trước mặt anh: “Anh cũng tắm rồi sao?” 

Tần Liệt hờ hững nhìn cô, đi vòng qua bên cạnh.

Từ Đồ một tay ngăn anh, tay kia giơ lọ thuốc lên: “Cái này là gì? Phải dùng thế nào?”

Anh nói: “Tự đọc.”

Từ Đồ chớp chớp mắt, bên ngoài chỉ thấy một màu đen thui, nhất thời không biết là gì, lại ngây ngốc hỏi: “Vậy liều lượng dùng bao nhiêu?”

Tần Liệt khẽ cong môi dưới: “Tùy ý.”

Từ Đồ: “…”

Tối đó, cô trở về phòng, nhìn cái tên dán trên lọ thuốc mới biết là povidone, Từ Đồ dựa theo hướng dẫn sử dụng bôi loạn lên vết thương, nhưng mãi đến hơn nửa đêm vẫn còn lăn qua lộn lại trên giường, vết thương không quá đau nhưng cứ âm ỉ nhoi nhói, khiến cho người ta trằn trọc không thể nào ngủ được.

Hôm sau là thứ bảy, lúc Từ Đồ thức dậy đã qua luôn bữa trưa.

Trong sân chỉ có Triệu Việt và Tần Tử Duyệt, hỏi Triệu Việt mới biết, Tiểu Ba và Hướng San đi Phàn Vũ mua một ít đồ dùng, Xán Xán đi với Lưu Xuân Sơn, Tần Liệt khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định đang ở Niễn Đạo Câu.

Từ Đồ gật gật đầu, đi vào nhà bếp rót một ly nước đưa lên miệng uống ực một hơi, trán thì sưng u, vết thương trên đầu gối đang se mặt, hễ cử động mạnh lại đau nhói một trận.

Từ Đồ xuýt xoa bước ra ngoài, nhìn thấy Tần Tử Duyệt đang ngồi một mình trên bệ xi măng cao, loay hoay chơi với con búp bê vải cũ sờn kia.

Cô đi qua, túm lấy bím tóc của con bé: “Sao chỉ có mình em? Mấy đứa tiểu quỷ kia đâu rồi?”

Tần Tử Duyệt không muốn để ý tới cô.

Từ Đồ tiếp tục túm túm.

Cô bé con nhíu mày, né sang một bên: “Đau quá à!”

“Ai bảo em không trả lời. Mấy nhóc Thu Song đâu rồi?”

Tần Tử Duyệt không tình nguyện nói: “Ra sau núi hái mâm xôi.”

“Sao không đưa em đi theo?”

Cái miệng bé xíu của Tần Tử Duyệt méo xẹo, vẻ mặt vô cùng buồn bã tủi thân.

Từ Đồ cắn răng đau xuýt xoa, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh, châm ngòi ly gián: “Mấy đứa nhóc đó không cho em đi theo là có ý gì chứ? Chị quả thật nhìn không được mà.”

Từ Đồ lửa cháy thêm dầu, dong dài một hồi nhưng Tần Tử Duyệt vẫn im lặng không hé môi, cuối cùng cô nàng miệng đắng lưỡi khô, dứt khoát không thèm nói gì nữa.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngồi nhìn nhau nửa ngày, càng lúc càng vô vị.

Từ Đồ quay qua trêu chọc Đại Tráng mấy tiếng xong ngồi đó ngáp dài, nhìn mặt trời đang treo nghiêng trên đỉnh đầu, liền nảy ra ý tưởng: “Hay là, chúng ta cũng đi hái mâm xôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.