Xích Long Châu

Chương 20




Sau khi Thường Toàn Hóa lui xuống, Triệu Tồn Hi đến trước giường nhị hoàng tử thấy mặt hắn không tự giác mỉm cười.

Kỷ Trà Huyên đi sau Triệu Tồn Hi, tuy cũng xem nhị hoàng tử, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm Tuần Dự không tha.

Triệu Tồn Hi nhận lấy khăn lông ma ma đưa qua nhẹ nhàng lau mặt nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử đột nhiên tỉnh lại, nhìn đến Triệu Tồn Hi cùng Kỷ Trà Huyên, khuôn mặt nho nhỏ hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Phụ hoàng... Giản nương nương... Nhi thần..." nói xong thế nhưng muốn đứng dậy thỉnh an hai người, nhưng hắn vừa mới chữa khỏi, tự nhiên rất yếu đuối.

Triệu Tồn Hi không tốt biểu đạt cảm tình, lập tức buông tay, Kỷ Trà Huyên đi qua, cẩn thận đỡ hắn nằm xuống, nhẹ nhàng nói: "Nhị hoàng tử không cần đứng dậy, thân thể ngươi còn yếu, đừng khiến phụ hoàng ngươi lo lắng."

Nhị hoàng tử liếc nhìn Triệu Tồn Hi, thấy ánh mắt Triệu Tồn Hi mới nghe lời.

Kỷ Trà Huyên hỏi: "Nhị hoàng tử còn thấy choáng váng đầu sao?"

Nhị hoàng tử lắc đầu.

Kỷ Trà Huyên lại hỏi: "Nhưng còn chỗ nào không khoẻ sao?"

Nhị hoàng tử không lập tức trả lời, Kỷ Trà Huyên sờ trán hắn, nhị hoàng tử nói: "Giản nương nương, nhi thần không có chỗ nào khôngkhoẻ."

Lúc này Kỷ Trà Huyên mới dừng tay.

Triệu Tồn Hi cũng yên tâm, quay đầu nhìn Tuần Dự cùng mấy vị thái ynói: "Các ngươi đi xuống đi."

Tuần Dự cùng thái y lập tức đứng lên hành lễ với Triệu Tồn Hi, Kỷ Trà Huyên cùng nhị hoàng tử xong mới chậm rãi lui xuống.

Cung nữ ma ma cũng có ánh mắt bèn cúi người lui xuống.

Triệu Tồn Hi hỏi: "Sán nhi, ngày đó xảy ra chuyện gì?"

Kỷ Trà Huyên ngồi bên cạnh, không hề có động tác gì.

Nhị hoàng tử rũ mắt xuống, Triệu Tồn Hi gắt gao nhìn chằm chằm vàohắn.

Mẹ đẻ Triệu Sán mất sớm, ông ngoại mưu phản bị đầy vào kinh, cho dù được hoàng hậu nuôi dưỡng, cũng là hoàng tử không có thế lực. Bây giờ hoàng hậu có thai, hơn nữa hắn cũng không biết lấy lòng Triệu Tồn Hi bằng đại hoàng tử. Tuy còn nhỏ, nhưng hắn vẫn ý thức đượcmột số chuyện.

"Phụ hoàng, là nhi thần không cẩn thận ngã." hắn nói chuyện rất dè dặt.

Kỷ Trà Huyên nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn này, không biết vì sao, nàng lại có thể tìm ra điểm quen thuộc trên khuôn mặt này.

Tay Kỷ Trà Huyên đang vuốt ve đầu nhị hoàng tử hơi cứng đờ, nhìn kỹ mặt mày hắn, nàng không nhìn lầm. Càng là biểu cảm lúc hắn do dự lại càng giống.

Nhị hoàng tử lớn lên giống Ngọc phi đây là chuyện mọi người đều biết, Ngọc phi cùng hắn có quan hệ gì?

Triệu Tồn Hi hỏi: "thật sự như thế sao?"

Thân thể Triệu Sán run nhẹ, nỗ lực nói: "Phụ hoàng, sự việc xảy ra vì nhi thần, cầu ngài không cần truy cứu nữa."

Kỷ Trà Huyên kinh ngạc, nàng hiểu rất rõ khí thế của Triệu Tồn Hi mạnh mẽ ra sao, dưới áp lực lớn như vậy, một đứa nhỏ sáu tuổi còn dám nói ra ý nghĩ mình, sự can đảm của hắn khiến người ta kinh sợ.

Quả nhiên, nét mặt Triệu Tồn Hi cũng dần buông lỏng.

"Nếu đã như vậy, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

Triệu Sán nói: "Nhi thần tuân chỉ."

Triệu Tồn Hi lại liếc mắt nhìn Triệu Sán nói: "đi thôi."

Kỷ Trà Huyên đứng lên, nói: "Vâng."

Triệu Sán vừa chuẩn bị đứng dậy đưa tiễn, Kỷ Trà Huyên lại ấn hắnxuống.

Triệu Sán nhìn lướt qua Triệu Tồn Hi, sau đó ngoan ngoãn nằm trêngiường.

Kỷ Trà Huyên theo Triệu Tồn Hi ra cửa, hai người chậm rãi đi trênđường.

"sự việc này nàng thấy thế nào?"

Kỷ Trà Huyên thật ngạc nhiên hắn lại hỏi ý nàng.

"Tần thiếp còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, không dám tự phỏng đoán."

Triệu Tồn Hi dừng lại, Kỷ Trà Huyên cũng dừng lại, chỉ thấy Triệu Tồn Hi đi về phía đình trong cung Chiêu Phượng, Kỷ Trà Huyên cũng đànhđi theo.

"Đại hoàng nhi luyện tập bắn tên là việc bất ngờ, hơn nữa sư phụ dạyhắn bắn tên luôn cẩn thận, không phải chỗ luyện tên, hắn đều dùng vải bọc lấy mũi tên. Lúc này cũng không ngoại lệ, cho nên đại hoàng nhi chưa đầy chín tuổi, lực cánh tay không lớn, mũi tên này không bắn trúng được người khác."

Kỷ Trà Huyên sửng sốt hỏi: "Đại công chúa cùng đại hoàng tử tranh cãi việc này?"

Triệu Tồn Hi nói: "Đúng vậy, Thù Linh (đại công chúa) cùng đại hoàng nhi đều bị làm hư, sẽ tranh cãi vì chuyện như vậy."

Đâu phải vì chuyện này, căn bản do hai vị mẫu thân bất hòa gây ra. Đại công chúa bắt đến nhược điểm, sao không ‘thừa thắng xông lên’ chứ. Đại hoàng tử là người kiêu ngạo, đại công chúa đổ tội cho hắn,hắn tự nhiên sẽ không nhận.

"Tần thiếp muốn gặp cung nữ thái giám hầu hạ hai người." Kỷ Trà Huyên nói.

Triệu Tồn Hi nói: "không cần, bọn họ đều bị trẫm ra lệnh đánh chết."

Kỷ Trà Huyên ngẩng đầu, chạm đến ánh mắt của Triệu Tồn Hi, nàng thầm thở dài, đây là không cho nàng tiếp tục tra xét.

"Xin hoàng thượng dặn dò."

Triệu Tồn Hi nói: "Đại hoàng nhi vẫn quỳ bên hồ Nhạn từ khi nhị hoàng nhi bị nâng về, bây giờ còn chưa đứng lên vì hắn là huynh trưởng chưa chăm sóc tốt đệ đệ."

Kỷ Trà Huyên thầm nghĩ đáng tiếc, còn chưa làm đổ được đại hoàng tử. Nhìn sắc mặt Triệu Tồn Hi, sớm biết hắn coi trọng con trai trưởng, bây giờ càng khẳng định hơn.

"Cũng sắp giờ tý rồi, cũng không biết bên hồ có gió lớn không?"

Triệu Tồn Hi cầm hoa trong tay đặt lên bàn nói: "Ăn một hố mới hiểu chuyện hơn!"

Kỷ Trà Huyên chậm rãi gật đầu, dường như vì đại hoàng tử, cũng vì chính nàng.

Lúc này, trên hành lang hơn một ngọn đèn, Kỷ Trà Huyên quay đầu nhìn quanh.

"Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương."

Tinh thần hoàng hậu không tốt lắm, xem ra vừa tỉnh lại không lâu.

"Miễn lễ."

"Nô tì thỉnh an hoàng thượng."

Triệu Tồn Hi nâng hoàng hậu dậy, nói: "không phải cho người thông báo nhị hoàng nhi không có việc gì sao, thế nào lại ra ngoài nhỡ trúng gió thì sao?"

Hoàng hậu cảm thấy ấm áp, nói: "Nô tì không yên tâm, đều do nô tì sơ sẩy, mới xảy ra việc này."

Triệu Tồn Hi nói: "Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, nhị hoàng nhi cũng vì vậy mà gặp may, lần này khỏi hẳn cuối cùng hắn có thể học cưỡi ngựa bắn tên."

Học cưỡi ngựa bắn tên, chứng minh nhị hoàng tử đã khôi phục khỏe mạnh. Trước kia hắn thật yếu đuối, căn bản không thể học tập những thứ này.

Hoàng hậu đã sớm biết được, lúc đó nghe tin tức này, tâm trạng nàng ta thật phức tạp. Nàng ta cũng không thích nhị hoàng tử khỏi hẳn, nhưng thân là quốc mẫu vẫn là người nuôi nấng nhị hoàng tử, nàng takhông thể không vui vẻ.

Hoàng hậu dùng khăn tay lau khóe mắt, có vẻ rất an lòng. Hoàng hậu nhìn lướt qua Kỷ Trà Huyên luôn cung kính đứng thẳng, nghi hoặc hỏi Triệu Tồn Hi: "Nghe nói hoàng thượng ra lệnh đánh chết cung nữ hầu hạ công chúa cùng đại hoàng tử?"

Triệu Tồn Hi đỡ hoàng hậu ngồi xuống nói: "Chủ tử ham chơi khôngcho đi theo, cũng phải chú ý mới đúng, bọn hắn không bảo vệ chủ tử, trẫm lại nổi giận nên hạ chỉ."

Hoàng hậu nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nổi giận mới hạ chỉ,không phải trách cứ nàng, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

Kỷ Trà Huyên đứng một bên nghe hai người nói chuyện, âm thầm thở dài. Tuy hoàng hậu không được sủng ái, nhưng theo cách nói chuyện của Triệu Tồn Hi với hoàng hậu có thể nghe ra hắn rất tôn trọng người thê tử này. Nếu là người đứng xem, nàng sẽ khen tặng mấy câu, nhưng là người trong cuộc nàng cũng cảm thấy gấp gáp.

"Chiêu nghi cũng ngồi xuống đi." Hoàng hậu đột nhiên nói.

Kỷ Trà Huyên thật bình tĩnh nói: "Tạ ơn nương nương."

Hoàng hậu thấy Kỷ Trà Huyên thật nghe lời, cũng không nhìn nữa.

"Thù Linh ở trong cung thật áy náy, luôn ở trong phòng không chịu ra." Hoàng hậu đau đầu thở dài.

Ánh mắt Triệu Tồn Hi hơi tránh né, nhưng hoàng hậu cùng Kỷ Trà Huyên đều không chú ý.

"Thù linh cũng mười một rồi, đến mười hai tuổi cũng nên nói chuyện hôn sự, nàng cũng chỉ bảo thêm vào."

Hoàng hậu nhẹ nhàng gật đầu, không biết từ lúc nào nữ nhi đều có thể lập gia đình. Nàng ta không khỏi suy nghĩ đứa nhỏ trong bụng là nam vẫn là nữ.

Gió đêm thổi tới, cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Triệu Tồn Hi nói: "Giản chiêu nghi về đi, hôm nay trẫm ngủ lại cung Chiêu Phượng."

Kỷ Trà Huyên đã sớm biết là kết quả này.

Hoàng hậu tự nhiên biết Triệu Tồn Hi đi ra từ chỗ Kỷ Trà Huyên, nghe Triệu Tồn Hi nói vậy, trong lòng mặc dù vui vẻ, nhưng không thể biểuhiện ra mặt.

"Tần thiếp tuân chỉ." Giọng điệu thật bình thường, khiến hoàng hậu nhìn lại.

Cung Chiêu phượng cách hiên Tĩnh An không gần, lần này đi theo Triệu Tồn Hi, vì có Thường Toàn Hóa, nàng cũng chỉ mang theo Tiểu Thuật Tử.

Ngoài cung Chiêu Phượng, Tiểu Thuật Tử đã chờ lâu, gặp Kỷ Trà Huyên tự ra ngoài, cũng thật thất vọng, nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần đi lại đỡ nàng.

"Ngươi ở bên ngoài nghe được tin tức gì?" Kỷ Trà Huyên vừa đi vừa hỏi.

Tiểu Thuật Tử nói: "Cung Đức phi từng tới muốn thỉnh an hoàng hậu nương nương, nhưng hoàng hậu nương nương cũng không gặp mặt."

"Trừ Cung Đức phi, còn có những người khác sao?"

Tiểu Thuật Tử lắc đầu: "không có vị chủ tử nào tới, nhưng nô tài canh giữ ngoài cung, thấy không ít người đáng nghi."

Kỷ Trà Huyên cười khan, hoàng hậu ra tay thật nhanh, kịp thời che lại tin tức. Nhưng trong hậu cung vốn không có bí mật tuyệt đối, có lẽ bọn họ không biết chân tướng, nhưng đại hoàng tử phạt quỳ, Cung Đức phi đến xin gặp, đã lộ ra rất nhiều rồi.

Bề ngoài là tội không quản lý tốt hoàng tử, nhưng giữa hậu cungkhông có người ngốc, tự nhiên có thể nghĩ đến càng nhiều.

Hoàng thượng muốn ngăn lại chuyện này, nhưng trong hậu cung luôn có người không muốn.

Thục phi cùng hoàng hậu có ân oán, cũng không có quan hệ tốt với Cung Đức phi, rất có khả năng nhúng tay vào.

Ninh chiêu nghi mang thai, cũng không biết có chịu được sự dụ hoặc này không.

Kỷ Trà Huyên suy nghĩ, trong lòng đã có ý nghĩ.

Hoàng thượng bảo nàng xử lý việc này, không để tin tức truyền ra ngoài, nàng phải làm. Nếu làm tốt lắm, hoàng thượng sẽ càng tín nhiệm nàng.

Còn vì sao nàng phải giúp đôi mẹ con rất có sức uy hiếp, ngoại trừ được hoàng đế tín nhiệm, hơn nữa con nàng còn nhỏ, mà nhị hoàng tử khỏi hẳn, cũng không phải kẻ bớt lo, muốn tranh, sự chênh lệch tuổi tác cũng không thể bù lại.

Hoàng thượng tỏ vẻ đại hoàng tử không bắn trúng người, nhị hoàng tửđã bảy tuổi, có thể đến học ở thư phòng. Cho dù yếu đuối không học được cưỡi ngựa bắn tên, nhưng là hoàng tử, nhất định hiểu biết quy củ trong thư phòng cùng cưỡi ngựa bắn tên.

nói cách khác, nhị hoàng tử chắc chắn biết mũi tên đại hoàng tử bắn căn bản không có sức uy hiếp. Nhưng kết quả, nhị hoàng tử bị sợ hãi, còn suýt nữa bị thương.

Chuyện này không thể không khiến Kỷ Trà Huyên nghĩ nhiều.

Hoặc là nhị hoàng tử quá nhát gan yếu đuối bị dọa sợ. Hoặc là nhị hoàng tử tự bố cục, Kỷ Trà Huyên cũng không muốn thừa nhận khả năng thứ hai này, dù sao chuyện này do một đứa trẻ bảy tuổi nghĩ ra cũng quá kinh hãi.

Nhưng hôm nay theo cách nhị hoàng tử trả lời hoàng thượng, nàng phủ nhận khả năng thứ nhất. Mẫu thân của nhị hoàng tử là Ngọc phi, dưỡng mẫu là hoàng hậu sắp sinh ra hoàng tử, mà lúc này ông ngoạihắn Lương vương bị áp giải vào kinh, không ra dự kiến, hoàng thượng tất nhiên sẽ giết ông ngoại hắn.

một hoàng tử có nửa dòng máu người mưu phản, thân thể khôngđược, lại không được hoàng thượng thái hậu thích, mẹ nuôi cũng chỉ làm tròn trách nhiệm, nếu hắn như vậy cũng sống không lâu trong hậu cung. Thậm chí, có một ngày hắn có thể im hơi lặng tiếng ra đi.

Đối mặt với tình trạng nguy hiểm này, nhị hoàng tử đặt cược một lần cũng không phải không có khả năng. Nhưng liều mạng cũng phải đánh đổi tính mệnh. Thua, cũng chỉ là chết, chết sớm hay muộn có gì khác nhau, ít nhất hắn đã chết cũng được làm lễ long trọng. Nhưng nếu thắng, nhị hoàng tử không chỉ nhận được sự thương tiếc của hoàng đế, còn bước lên sân khấu không còn ẩn hình nữa, đồng thời hắn cũng bí mật gõ hoàng hậu, nếu hoàng hậu có hoàng tử lại bạc đãi hắn, tất nhiên khiến đối thủ bắt lấy nhược điểm. Lợi hại nhất, đại hoàng tử giết hại hoàng tử khác có thể nói là phế đi. Nể tình hắn ‘đánh bậy đánh bạ’ dọn đường cho hoàng tử chưa sinh ra, hoàng hậu cũng không thể đểhắn im hơi lặng tiếng chết đi vì thân phận mẫn cảm của mình.

Phiên ngoại về Tuần Dự (trung)

Lương vương phi thật tôn quý, cũng không thể ở lâu, hơn nữa, bà ta chỉ là kế thất, thế tử cũng là con của Lương vương phi đã mất, càngkhông đủ thể diện.

Vì thế Vương thị chỉ ở nhà cũ của Vương gia ba ngày, bèn dẫn theo người trong Vương gia đến Lương thành.

Vương lão gia tử yêu quê hương, không chịu rời đi, Tuần Dự đỡ Vương lão gia tử đi tiễn. Khi đội ngũ biến mất không thấy, Vương lão gia tử vẫn không chịu rời đi.

Ông ngoại, nếu không đành lòng, vì sao muốn đồng ý Vương gia dờiđi?

Vương lão gia tử thở dài nói: "Người trong nhà bị mê mắt bởi vinh hoa phú quý, không bằng cho bọn họ đi, có lẽ còn có bản lĩnh giúp Vương gia sáng rọi cửa nhà."

Tuần Dự cảm thán, Lương vương là vương gia khác họ, đương kim thiên tử có thể kéo xuống thái tử cùng thân vương quyền cao chức trọng khác đi lên ngôi vị hoàng đế, tất nhiên là người có ham muốn khống chế rất mạnh, sao có thể cho phép vương gia họ khác tồn tại.

Ở nhà ngoại, trừ ông ngoại, hắn cũng chỉ thân mật chút với dì, hắn nóinhiều ngược lại sẽ làm các cậu nghĩ rằng hắn rắp tâm bất lương.

hắn im lặng đỡ ông ngoại về nhà.

Có lẽ vì trong tộc ít người, Tuần Dự thường xuyên bị Vương lão gia tử gọi đến Vương phủ ở lại. Tuần Dự vốn không có việc gì, nên cũng vui vẻ đến ở.

Trước kia Vương lão gia tử hận cháu ngoại không nên thân bao nhiêu, bây giờ lại kinh ngạc bấy nhiêu.

"Ngươi có năng lực này, cớ gì chỉ đi chung quanh du lịch. Làm quan cho rạng rỡ tổ tông mới là con đường đứng đắn." Vương lão gia tử dạy bảo.

Tuần Dự biết tính khí của ông ngoại, nếu hắn dám cãi lại, tất nhiên sẽbị thuyết giáo. Cho dù cuối cùng hắn có thể nói phục ông ngoại, nhưngsẽ khiến ông ngoại tức giận, ông ngoại đã lớn tuổi, hắn không muốn khiến ông đau lòng.

"Sư phụ biết đoán mệnh, nói cháu không nên thành hôn cùng khoa cử trước ba mươi tuổi, nếu không số mệnh sẽ nhấp nhô."

Vương lão gia tử cũng gặp qua sư phụ của Tuần Dự, thậm chí cực kì tôn kính. Cho nên, nghe Tuần Dự nói vậy, Vương lão gia tử cũngkhông nói tiếp nữa.

Lão gia tử đã bảy mươi tuổi, cuối cùng một năm sau bị bệnh khôngdậy nổi.

Tuần Dự tự hào y thuật cao minh, nhưng cũng không thể tranh giành mạng sống cùng ông trời. Có lẽ vì ở chung lâu, hắn vốn luôn nhìn mọi chuyện thật đạm bạc lại trào ra cảm xúc lưu luyến mãnh liệt.

Mỗi ngày hầu hạ chén thuốc, nhưng thời gian của ông ngoại cũngkhông nhiều.

Con cháu đi đến Lương thành chậm rãi đến, cả Lương vương phi cùng quận chúa cũng đi lại.

Tuần Dự đứng một bên xem con cháu nỉ non, trong long cảm thấy lạnh lùng.

Ngoại tổ bị tiếng khóc bừng tỉnh, ánh mắt vốn đục ngầu trở nên trong trẻo, nhưng Tuần Dự biết đây chỉ là hồi quang phản chiếu thôi.

Tuần Dự ra ngoài, thời gian cuối cùng, ông ngoại có thể sum vầy cùng con cháu.

Trong viện thật yên tĩnh.

Tuần Dự xem cây cối vẫn xanh um tươi tốt, không khỏi có chút thương cảm. Cha mẹ, sư phụ, bây giờ ông ngoại cũng đi, khi nào thì hắn điđâu?

Xa xa nhìn đến bóng dáng mặc quần áo xanh, Tuần Dự nhận ra là nữ nhi của dì, em họ hắn Lương Doanh. hắn xoay người, chuẩn bị rời đitheo con đường bên cạnh, dĩ nhiên không muốn gặp mặt người em họ này.

"Biểu ca." Lương Doanh cuối cùng thấy bóng dáng Tuần Dự trên mặt ao.

Tuần Dự ngừng lại, nói: "Gặp qua quận chúa."

Lương Doanh nói: "không cần đa lễ."

Tuần Dự cũng không trả lời tiếp.

Lương Doanh rũ mắt xuống, nói: "Thời gian của ông ngoại đến rồi đúng không?"

Lời nói bộc tuệch như vậy thật không phối hợp với không khí trong phủ.

"Vì sao quận chúa không vào theo vương phi?"

Lương Doanh nói: "Vì sao ngươi đi ra, chính là nguyên nhân ta khôngvào."

Tuần Dự không trả lời nữa, bọn họ cũng không phải người nhà họ Vương.

"Rất nhanh, ta cũng không phải người nhà họ Lương."

Tuần Dự ngẩng đầu, khuôn mặt hay cười yếu ớt hồn nhiên lại có vẻ ưu sầu không nói nên lời.

"Ta muốn tiến cung."

Tuần Dự thản nhiên nói: "Chúc mừng."

Lương Doanh gượng cười nói: "Chỉ mong đi."

Tuần Dự có thể nghe ra sự miễn cưỡng trong giọng nói nàng, nhưnghắn không có lập trường đi hỏi. Huống chi, hắn nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân.

Chỉ một lát sau, âm thanh cũng trở nên rõ ràng, Lương Doanh cũng nghe thấy.

Hai người xoay người bèn nhìn đến Lương vương phi đoan trang xinh đẹp đang chậm rãi đi tới.

"Doanh nhi, Tử Tu, hai người ở cùng nhau cũng vừa vặn."

Lương Doanh không rõ chân tướng, Tuần Dự thấy Lương vương phiđang lo âu, hắn cũng ý thức được cái gì.

"Thỉnh an mẫu phi."

Lương vương phi nói: "Ta đã gặp qua ông ngoại con. Cho nên, Tử Tu, dì nhờ con một chuyện."

Tuần Dự thở dài, quả nhiên hắn đã đoán đúng.

"Mời dì nói."

Lương vương phi nói: "Ông ngoại con nói con tài giỏi mưu trí, võ công đều thật không sai, dì xin con mang Doanh nhi rời đi Đại Hán."

Lương Doanh quá sợ hãi nói: "Mẫu phi ~~~~~ "

Lương vương phi ngăn Lương Doanh lại, ánh mắt gắt gao nhìn Tuần Dự. Bà ta mở miệng nhờ Tuần Dự, cũng là có lo lắng. một là quan hệ của Tuần Dự cùng bọn họ, hai là bà tự tin không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt sắc đẹp của Doanh nhi.

Tuần Dự nhíu mày hỏi: "Vương phi, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Lương vương phi nhắm mắt lại nói: "Vương gia muốn làm phản, nhưnghắn còn muốn đưa Doanh nhi vào cung." Trong cung vốn là chốn thị phi, Lương vương đưa Doanh nhi vào cung có thể có chuyện tốt gì? Thậm chí ngày Lương vương tạo phản chính là lúc Doanh nhi bị mất mạng.

Lương vương phi chỉ có một người nữ nhi, tự nhiên sẽ tính toán cho nàng.

Sắc mặt Lương Doanh đã trắng bệch như tờ giấy, nét mặt Tuần Dự lạikhông hề thay đổi.

"Vì sao phụ vương~~~~ "

Lương vương phi nói: "Ta cũng ngẫu nhiên nghe lén được, Doanh nhi con đi đi, con đi rồi, hắn sẽ cho người khác tiến cung." Lương Doanh lắc đầu nói: " Nếu con đi rồi, mẫu phi nhất định chịu khổ, phụ vương mẫu phi nuôi dưỡng con nhiều năm, con không thể xin lỗi hai người."

Trong lòng Lương vương phi vừa vui lại khổ sở, Lương Doanh thấy thế, trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra một tia ánh sáng khiếp người.

"Nữ nhi không muốn làm công chúa, nữ nhi càng muốn trở thành nữ chủ nhân của một đất nước, nữ nhi muốn đánh cược một lần, trước khi phụ vương tạo phản sẽ đạt được ngôi vị hoàng hậu, cứ như vậy, phụ vương chưa hẳn sẽ tạo phản."

Lương vương phi kinh hãi.

Lương Doanh quỳ xuống nói: "Xin mẫu phi đồng ý."

Lương vương phi vội vàng kêu lên: "không được."

Lương Doanh nhìn thẳng Lương vương phi, rất không hiểu, cũng hoặc là tủi thân.

"Xin mẫu phi đồng ý." Lương Doanh thế nhưng quỳ xuống đụng đầu.

Sắc mặt Lương vương phi xanh mét, Lương Doanh lại nhẫn tâm, vừa đụng đầu mạnh xuống.

Tuần Dự cười nói: "Xem ra nơi này cháu là dư thừa, xin phép đi trước."

Lương vương phi vội vàng kêu lên: "Tử Tu ~~~~ "

Nhưng còn chưa nói xong, đã bị Lương Doanh dập đầu đánh gãy.

"Xin mẫu phi đồng ý."

Tuần Dự khẽ cười một tiếng, lại lách người rời đi.

Lương vương phi nhìn trán Lương Doanh đã đỏ bừng, cũng thật đau lòng.

"Đứng lên đi."

Lương Doanh vẫn chưa đứng lên, nói: "Mẫu phi đã đồng ý sao?"

Lương vương phi nói: "Thôi, tính mẫu phi quan tâm bằng thừa." Lương Doanh gượng cười, chỉ có nàng ta biết, nàng ta đau lòng đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.