Xích Long Châu

Chương 13: Anh sẽ hôn em, Viện Viện




Quan Ý là một kẻ thích giết người nhưng lại cực kỳ sợ chết. Đương nhiên hắn toàn giết người mình ghét, còn hắn tiếc chính là mạng mình.

Thế nên hắn rất chú trọng việc đầu tư cho mấy tên bảo tiêu bên cạnh mình. Mấy con sói con này dưới sự chỉ huy của hắn sẽ lần lượt xé nát đối thủ, khiến cho mấy thằng quỷ ngăn cản bước tiến của hắn bốc hơi khỏi nhân gian.

Nhìn vẻ bên ngoài thì Quan Ý giống như một thầy giáo đại học hào hoa phong nhã. Hòa thuận lễ phép, luôn lắng nghe người khác, am hiểu giao tiếp. Nhưng người hiểu rõ hắn nhất là Quan Tâm thì cũng chỉ có thể đánh giá về hắn rằng: hắn là một kẻ điên, một tên ma quỷ đội lốt người.

Trong sự ôn hòa của hắn lại che dấu trong đó là sự cay nghiệt và tâm địa độc ác. Hắn thích nhất là hành hạ thủ hạ của địch nhân, không động thì thôi, đã động là nhất kích tất sát.

Đương nhiên có lúc không thể nào giết hết được.

Nhổ cổ không tận, xuân phong tái khởi. Hẳn rất là thích những khoái ý bên trong này, bởi nó có thể thể hiện hết được ý cảnh của sư hận thù.

Do Quan Ý cũng là một kẻ kiêu ngạo, mà những con sói con đi theo hắn cũng bởi vậy mà kiêu ngạo không kém.

Theo phong cách của Đao Mổ, bọn hắn trực tiếp xuống xe, sau đó liền đi theo Lang Vương của mình mà rải đạn liên tục vào chiếc xe phía trước, đến khi nào cả người lẫn xe đều biến thành cái sàng thì thôi, để cho chúng biết uy nghiêm của đàn sói như thế nào.

Khi hắn chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì cái tên Thổ Hành Tôn ngồi phía sau hắn lên tiếng:

- Lão đại à, hay là để cho các anh em luyện tập chút ha? Lâu lắm rồi cũng chưa có hoạt động gì cả.

- Đúng thế đó lão đại. Ngồi xe lâu như thế rồi, cũng nên tìm chút việc để làm cho vui chút.

- Việc vui của mày có phải là móc mắt người ta ra để sưu tầm hay không hả?

-------

Đao Mổ ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Được rồi. Mọi người cùng xuống xe chơi đùa với chúng đi. Tốc chiến tốc thắng. Tuy rằng ở đây ít xe nhưng không có nghĩa là không có người qua lại.

- Lão đại yên tâm đi. Cho tụi em ba phút nha.

Thổ Hành Tôn tùy tiện nói.

- Hai phút.

Kính Tử nói.

Rầm, rộp rộp……

Đao Môt đẩy cửa tay lái phụ, xung phong chạy lên đầu tiên.

Ba gã khác cũng chạy sát phía sau, từ hai bên xe bước xuống, chiếm cứ lấy địa hình có lợi cho bản thân mình.

- Tôi biết bọn chúng nhất định sẽ xuống xe mà.

Gã đầu trọc trên xe Volkswagen cười ha ha nói.

- Thế thì đến lúc để cậu lên biểu diễn rồi đó.

Người mặc đồ đen mặt không chút biểu tình nói. Từ túi hắn lấy ra một hộp thuốc lá, nhẹ gẩy ngón tay, một điếu thuốc liền bay lên miệng hắn.

Tách.

Hắn dùng bật lửa đốt thuốc lên rồi bắt đầu thưởng thức.

- Cậu cũng không nên lười biếng thế chứ. Đối phương có bốn người. Bên ta một cân hai. Thế thì ai cũng không có thiệt thòi. Cậu nghĩ sao?

- Tốt thôi.

Khi người mặc đồ đen nói chuyện thì hắn cũng xoay người bước ra ngoài.

Hai tay hắn nắm chặt, chân phát lực lao ra ngoài, thanh thế như phong chuyển lôi động.

Quả nhiên là tĩnh như mèo lười, động như mãnh hổ.

Người trong nghề ra tay liền biết ngay thực lực.

Thấy một gã mặc đồ đen lao tới chỗ mình, khí thế lại mạnh mẽ như thế, bọn Đao Mổ cũng có chút ngoài ý muốn.

- Gặp phải cường địch rồi.

Đao Mổ liền nhắc nhở mọi người, rồi hắn liền rút con dao mổ của mình ra mà lao tới.

- Các anh em, tôi đi giúp lão đại đây.

Cái tên Thổ Hành Tôn vóc dáng bé nhỏ nhất lên tiếng, người chạy sau mà tới trước, tuy đi sau Đao Mổ một bước nhưng lại vượt qua hắn, lao thẳng tới chặn gã đồ đen lại.

Phương thức công kích của hắn khá là mới lại, không hề dùng tay, không hề dùng chân hay bất kì vũ khí nào.

Đầu của hắn phóng thẳng tới, bộ dáng như muốn cùng người đồng quy vu tận.

Thiết Đầu Công?

Không, đây không hẳn là Thiết Đầu Công chính tông. Mà là bản nhái của Thiết Đầu Công.

Bởi vì hắn đang đội một cái mũ sắt trên đầu, mà trên cái mũ đó còn có vô số mũi nhọn mọc ra. Dù cho bộ phận thân thể nào mà tiếp xúc với cái đầu đó thì chắc chắn bị cái mũ đó đâm cho thủng lỗ chỗ.

- Ăn một đập đầu của ông mày đây.

Thổ Hành Tôn cười lớn hét lên.

Hắn thích gọi một chiêu này của mình là “đập đầu”, đây là một thói quen nhỏ của hắn. Hơn nữa cũng chỉ là do hắn chỉ thích dùng đầu để tấn công.

Vô số cao thủ khi đối mặt với công kích đó của hắn đành phải chịu thua, hoặc lui về sau, hoặc là tránh sang bên. Nhưng nếu họ làm ra lựa chọn như thế thì bản thân sẽ phải chịu thiệt thòi cực lớn. Cũng là vì ngay sau hắn còn có lão đại Đao Mổ yểm trợ, không cẩn thận sẽ bị hắn cho một dao, mổ bụng, phá ngực hoặc cắt phăng đi một bên não trái.

Chẳng qua dao mổ của Đao Mổ khác với các bác sĩ khác ở chỗ, đao của hắn chỉ dùng để giết người. Bác sĩ dùng dao mổ người ra rồi sẽ khâu lại, còn hắn thì bỏ luôn đi cái khâu quan trọng đó, mổ người xong thì để đó.

Lôi Đả cũng không lui, không bao giờ né tránh.

Trong lòng hắn, ngoại trừ người đó không ai có thể bức lui hắn từ kích đầu tiên, khiến hắn phải lui về sau né tránh.

Hắn càng lao nhanh tới. thân thể to lớn giống như một tòa núi di động vậy.

Quả đấm của hắn rung lên bần bật, cánh tay nổi lên to hơn hẳn một vòng, ống tay áo rách ra, cúc áo cũng bay ra, sau đó bắn mạnh sang hai bên.

Hắn đấm ra một quyền!

Hơn nữa mục tiêu của một quyền đó chính là cái mũ sắt đầy cọc nhọn kia của Thổ Hành Tôn.

- Muốn chết sao.

Thổ Hành Tôn không nghĩ tới đối phương sẽ làm ra lựa chọn như vậy. Có chút hưng phấn, có chút tức giận, còn có một tia sợ hãi.

Hứng thú chính là đối phương không biết sống chết mà phẫn nộ chính là vì đối phương dám khinh thị mình.

Nguyên nhân mà hắn sợ hãi chính là từ trước tới nay hắn chưa từng gặp đối thủ nào lại dám cứng đối cứng cùng với hắn.

Do hắn có Thiết Đầu Công chống chọi, mà cái mũ đó còn được làm từ Titan, một dạng hợp kim đặc biệt, bởi sắt thép cũng sẽ dễ dàng bị hắn xuyên thủng mà thôi.

Thân thể con người bình thường làm sao có thể địch lại được cơ chứ?

Hai chân hắn càng tăng thêm lực, sau đó cả người hắn liền bắn lên trời, lao tới như một viên đạn.

Đầu của hắn chính là tiên phong, lao tới như là sấm sét tới nắm đấm đó.

Mày đã thích chết thì ông đây sẽ chiều mày.

Uỳnh.

Thân thể hai người liền đụng lấy nhau.

Nhìn từ đằng xa thì Thổ Hành Tôn như một con chim non xấu xí lao tới nhào vào trong lòng của Lôi Đả.

Nhưng chỉ có hai người chiến đấu thì mới biết có chuyện gì xảy ra.

Không, vẫn còn người thứ ba hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Đao Mổ!

Đao Mổ biết rõ bản lĩnh của Thổ Hành Tôn, hắn chính là cao thủ thứ hai của tổ đội này, có khi chính mình đấu với hắn còn có chút thiệt thòi nữa.

Hắn từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, rồi được đưa đến cô nhi viện, bên cạnh cô nhi viện có một ngôi chùa đã đổ nát từ lâu, một hôm hắn trong lúc dâng trào tâm huyết liền chạy tới ngôi chùa đó làm một tên tiểu hòa thượng. Xuân đi thu đến, hắn ở trong chùa chỉ có học được một tuyệt học duy nhất của lão hòa thượng trog chùa, Thiết Đầu Công.

Đây vốn chỉ là câu chuyện xuất hiện trên người mấy nhân vật trong kiếm hiệp mà thôi, nhưng lại xuất hiện trên người hắn.

Thế nhưng hắn lại không phải là người theo chính phái. Khi lão hòa thượng khuyên hắn nên thành tâm hướng Phật thì hắn thừa dịp lão không có chú ý liền đẩy lão vào lư hương rồi ném xuống ao.

Lão hòa thượng khí tuyệt rồi chết, sau đó hắn liền cho một mồi lửa mà đốt chùa luôn. Chùa không còn, hắn không còn nơi nào nương thân đành ra ngoài lăn lộn, cuối cùng trở thành một thành viên của bầy sói.

Hắn vốn chỉ có môn Thiết Đầu Công mà thôi, nhưng từ khi Quan Ý chế tạo cho riêng hắn cái mũ bảo hiểm đó, thế nên lực chiến đấu của hắn liền được đề cao lên nhiều lần.

Động tác của hắn linh hoạt như khỉ núi, mà tốc độ nhanh như là thỏ rừng. Ngay cả tốc độ mình cũng không bằng nổi hắn.

Có tốc độ, lại có lực lượng, có độ cứng, người ta sao có thể đối phó được chứ?

Thế nhưng mà chuyện xảy ra trước mắt hắn bây giờ lại làm cho ấn tượng lúc trước của hắn tan vỡ. Hắn dường như không thể nào tiếp nhận được cái hiện thực tàn khốc này.

Khi Thổ Hành Tôn lao tới trước mặt Lôi Đả, thì nắm đấm kia của Lôi Đả đã thu về.

Dù cho Đao Mổ có nhãn lực cao tới đâu thì cũng chỉ có thể thấy được một tàn ảnh mà thôi.

Sau đó hắn lại giơ tay lên lần nữa, nắm tay chệch đi chút. Sau đó không biết như thế nào, nắm tay của hắn đã bắt được lưng quần của Thổ Hành Tôn rồi, còn nắm tay kia thì nện lên bụng của hắn.

Đao Mổ tuy không biết được tình huống hiện tại của Thổ Hành Tôn, nhưng thấy cái thân thể của hăn đang cong lên thành con tôm thì hắn cũng hiểu tên này lành ít dữ nhiều rồi.

Dù cho có ra sao thì Thổ Hành Tôn cũng đã tranh thủ cho hắn được một chút thời gian. Tuy có chút ngắn ngủi nhưng lại phi thường quý giá.

Bởi Đao Mổ cùng sóng vai tiến lên với Thổ Hành Tôn nên khi Thổ Hành Tôn bị Lôi Đả đập bẹp, thì Đao Mổ cũng đánh úp tới, một đao đâm thẳng tới hậu tâm của hắn.

Đao Mổ xuất thân là bác sĩ nên hắn đối với bộ vị trên cơ thể con người rất là hiểu rõ.

Chỉ cần hắn có thể đâm một đao lên hậu tâm của Lôi Đả thì cũng đủ khiến cho thằng này một cuộc tiểu phẫu sống không bằng chết rồi.

Bởi đây chính là sự am hiểu của hắn.

Lôi Đả như có mắt sau lưng vậy, hắn tuy đứng yên nhưng nửa người trên lại xoay chín mươi độ.

Khi hắn xoay người thì cái tên Thổ Hành Tôn trên tay hắn liền bị hắn quăng lên.

Mày muốn giết người sao, tao cho mày giết.

Ánh mắt Đao Mổ khẽ rung, bởi hắn không hề nghĩ tới cái tên này sẽ lấy Thổ Hành Tôn ra làm bia thịt cho hắn.

Khiến cho càng sợ hãi hơn chính là chỉ một chiêu mà Thổ Hành Tôn đã không còn năng lực hành động rồi sao?

Dao đã đâm ra, thu về cũng không còn kịp nữa.

Hắn cắn răng mà đâm tới, một dao này đã xuyên qua động mạch chủ của Thổ Hành Tôn rồi.

Góc độ xuất đao của hắn rất là xảo trá, chỉ cần hắn đâm một dao kia xuống động mạch chủ của Thổ Hành Tôn thì máu sẽ phun ra như suối. Mà góc độ mà máu bắn ra sẽ bắn thẳng lên mặt gã đồ đen này.

Lúc đó cũng chính là cơ hội tấn công thứ hai của hắn.

Lôi Đả dường như hiểu được suy nghĩ này của hắn, nên khi cây dao đâm tới thì hắn liền đè thân thể của Thổ Hành Tôn xuống dưới.

Thế nên một dao vốn đâm vào ngực của Thổ Hành Tôn thì lại xuyên qua cổ hắn.

Xoạt.

Một đao gọn gàng. Đao Mổ đã chặt đứt yết hầu của Thổ Hành Tôn.

Lôi Đả có chút chán ghét quăng cái thì thể kai sang một bên, Đao Mổ cũng không hề đưa tay đỡ.

- Mày không cùng một cấp bậc với tao đâu.

Lôi Đả ném mẩu thuốc lá trong mồm xuống, dùng ngón tay phủi phủi bụi, giọng khàn khàn nói.

Độc cô cầu bại!

Ngọn gió thổi phần phật, ngọn đèn chiếu sáng một khoảng không, bóng lưng cao lớn của hắn khá là tịch mịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.