Xích Long Châu

Chương 12: Là của anh




Anh em cùng đánh hổ, cha con cùng ra trận.

Tình cảm giữa Quan Ý và Quan Tâm vẫn rất tốt. Tuy hai người không phải anh em ruột, mà chỉ là anh em họ nhưng quan hệ so với anh em ruột bình thường còn thân hơn.

Muốn diệt ngoại xâm thì trước phải dẹp nội loạn. Dù là cổ đại hay hiện đại, dù là quốc gia hay mỗi gia đình, nhà không yên thì việc cũng không thuận lợi. Việc không thuận thì tự nhiên không thể phát triển.

Nhìn xem lịch sử thế giới, có bao nhiêu gia tộc vĩ đại vì hoạ từ trong nhà bị chôn vùi trong dòng sông thời gian?

Tuy nhà họ Quan là gia tộc mới nổi ở Yến Kinh, nhưng bởi vì bọn họ có thực lực, có anh em hoà thuận, con cháu có chí tiến thủ nên vẫn hướng tới xu thế vinh quang.

Bây giờ, không một thế lực cường đại nào không coi trọng nhà họ Quan mới quật khởi.

Két………

Một chiếc Mercesdes-Benz SUV đỗ trước cổng khu nhà, Quan Ý đẩy cửa xuống xe liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng chờ ở cửa.

Người phụ nữ kia là nữ chính trong một bộ phim cung đình nổi tiếng gần đây. Mà cô ta có thể trở thành nữ chính là bởi vì có Quan Ý ở đằng sau giúp đỡ. Quan Ý làm như vậy là vì cô ta là người phụ nữ của anh trai hắn, Quan Tâm.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Tuy Quan Tâm đã đính hôn cùng một thiên kim nhà họ Khương, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng hắn sẽ từ bỏ oanh oanh yến yến hay các sắc hoa bên ngoài.

- Nhị thiếu gia, cậu tới rồi.

Vương Tân Dĩnh mỉm cười, chào hỏi Quan Ý.

- Ừ, anh em đâu?

Quan Ý cười hỏi.

- Đang nấu cơm. Anh ấy biết cậu sẽ tới nên tự mình xuống bếp làm thức ăn, nói là tối hôm nay phải uống cùng cậu vài chén.

Vương Tân Dĩnh làm bộ ghen tuông nói:

- Tôi cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy đâu.

Quan Ý biết cô minh tinh này đã đi theo anh mình nhiều năm, tình cảm giữa hai người khá tốt, nên cũng tự nguyện nể mặt cô ta một chút, nói:

- Chị còn không biết anh em sao? Điển hình của loại người khẩu thị tâm phi. Anh ấy rõ là muốn làm người đẹp cười, nhưng lại cố ý nói là vì em xuống bếp…Em là được dính lộc của chị dâu đấy.

Một tiếng ‘chị dâu’ khiến cho Vương Tân Dĩnh mở cờ trong bụng. Tuy cô biết vị trí kia mãi mãi khó mà thuộc về mình được nhưng vẫn cười nói:

- Mau vào đi. Bên ngoài nóng.

Tháng tám ở Yến Kinh vẫn như cái bếp lò, buổi trưa ở bên ngoài gần như làm cho người ta bốc hơi hết, đến tối mới dần mát mẻ.

Vào nhà, một luồng gió mát thổi tới làm cho cả người tinh thần chấn động.

- Quan Ý đến rồi à, tuỳ tiện ngồi đi. Muốn uống cái gì thì tự lấy. Anh đang nấu, sắp có thể ăn cơm rồi.

Quan Tâm đang bận việc trong phòng bếp, thò dầu ra cười nói với Quan Ý.

- Anh, em giúp anh.

Quan Ý nói.

- Không cần. Sắp xong rồi.

Quan Tâm nói:

- Em nói chuyện với Tiểu Dĩnh đi.

Vương Tân Dĩnh lấy hai chai bia trong tủ lạnh ra, nói:

- Nào, Nhị thiếu gia, tôi với cậu uống một chén.

Quan Ý cầm chai bia, vừa mở nắp vừa nói:

- Chị dâu, chị đang giúp anh em chơi xấu à. Lát nữa chúng tôi phải uống rượu đỏ mà bây giờ chị lại cho em uống bia trước, không phải là để em no bụng trước mới uống rượu sao?

- Ai không biết Nhị thiếu gia luôn rộng lượng chứ? Cậu cứ coi nó là nước uống đi.

Vương Tân Dĩnh cười khanh khách. Cô rất quý Quan Ý. Hắn không tự cao tự đại, mà mỗi một câu nói đều khiến người vui vẻ.

- Chị dâu có lệnh, em nào dám không nghe?

Quan Ý cầm chai bia cụng với chai rượu trong tay Vương Tân Dĩnh.

Vương Tân Dĩnh uống vài ngụm rồi vào phòng bếp hỗ trợ. Khoảng 10’ sau, Quan Tâm gọi vào phòng ăn ăn cơm.

- Quan Ý, chúng ta uống chút rượu đỏ nhé?

Quan Tâm còn đeo tạp dề, vừa bày bát đũa vừa nói.

- Được. Theo ý anh.

Quan Ý sảng khoái đáp.

Hai chén rượu đỏ vào bụng, Quan Tâm nhìn Quan Ý nói:

- Sao thế? Có tâm sự à?

- Làm gì có tâm sự.

Quan Ý cười nói.

Quan Tâm nhìn Vương Tân Dĩnh ngồi bên cạnh ăn cơm, nói:

- Tiểu Dĩnh, lên tầng xem tivi được không? Anh có chuyện muốn nói với Quan Ý.

Tuy trong lòng Vương Tân Dĩnh không tình nguyện nhưng lại không dám trái ý Quan Tâm, đứng dậy cười nói:

- Em cũng vừa ăn no, lên tầng xem tivi đây. Hai anh em cứ uống vài chén.

Đợi đến khi Vương Tân Dĩnh rời đi, Quan Ý trách cứ nói:

- Anh, gấp gì chứ? Cứ để chị dâu ăn no đã.

- Em gọi cô ấy là chị dâu à?

Quan Tâm nhíu mày.

- Chỉ gọi ở đây thôi.

Quan Ý vội giải thích.

- Chú ý ảnh hưởng.

Quan Tâm nói:

- Dù thế nào, người phụ nữ nhà họ Khương kia mới là vợ anh trên pháp luật.

- Em hiểu.

Quan Ý nói.

- Nói xem xảy ra chuyện gì?

Quan Tâm cầm chén rượu đỏ nhẹ nhàng lắc, cả người tựa trên ghế nhìn Quan Ý hỏi.

- Hôm nay đụng Đường Trọng rồi.

Quan Ý nói.

- Hả? Đụng rồi à?

- Tiểu Tuyết đoạt chỗ đỗ xe với hắn, kết quả hai xe đâm nhau. Tiểu Tuyết tính tình xấu đã xông tới phá hỏng đèn xe của hắn.

Quan Ý đơn giản kể lại chuyện lúc ấy.

- Phụ Nữ như vậy giữ lại bên người là tai hoạ.

Quan Tâm nhìn chằm chằm Quan Ý, nghiêm túc nói.

- Em hiểu. Em vừa đuổi cô ta đi rồi.

Quan Ý cười nói.

- Em tìm anh chính là vì chuyện này à?

- Trong lòng hơi run nên muốn uống rượu với anh.

Quan Ý nói. Mắt nhìn cầu thang tầng hai, nói thêm:

- Còn muốn tới xem anh nghĩ thế nào. Chúng ta có thể đồng ý với điều kiện của những người kia không?

Quan Tâm cảnh giác nhìn cầu thang, nhỏ giọng nói:

- Anh cũng không làm chủ chuyện này được.

- Em biết chuyện này quan trọng. Nhưng anh cũng có địa vị trong nhà, nếu các trưởng bối có quyết định thì hơn nửa là sẽ thông báo cho anh một tiếng. Em chỉ là chạy đến chỗ anh hỏi ý kiến thôi mà.

Quan Ý cười ha hả nói.

Quan Tâm nhẹ thở dài, nói:

- Những người kia quá tham lam.

- Đúng vậy. Quá tham lam.

Quan Ý phụ hoạ, nói:

- Nhưng chúng ta có lựa chọn tốt hơn sao? Từ khi lên thuyền của bọn giặc kia, chúng ta đã trở thành con rối của bọn chúng. Haiz, loại cảm giác này thật khiến người ta khó chịu.

- Có được tất có mất, có mất cũng tất có được.

Quan Tâm ngược lại hiểu rõ hơn.

- Nếu không có bọn hắn giúp đỡ thì làm gì có nhà họ Quan như hôm nay?

- Nói cũng phải.

Quan Ý phụ hoạ:

- Nhưng nếu yêu cầu của bọn chúng ngày càng lớn, một ngày nào đó chúng ta không thể thoả mãn nhu cầu của bọn chúng thì lúc đó chúng ta phải làm sao? Tráng sĩ cắt cổ tay, tuy đau đớn nhưng cũng là một biện pháp tốt.

- Bây giờ còn chưa đến lúc cắt. Nếu cổ tay bị chặt thì chúng ta sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Đợi đến khi chúng ta đủ mạnh, hoặc có thêm mấy cánh tay thì dù đứt một cổ tay cũng không có vấn đề gì lớn.

- Em sợ đêm dài lắm mộng. Không chỉ thế, bọn chúng ngày càng khó chơi.

- Chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết thôi.

Quan Tâm ác độc nói.

Cơm nước xong xuôi, Quan Ý đứng dậy ra về.

- Đã uống rượu cũng đừng lái xe.

Quan Tâm dặn dò nói.

Quan Ý cười nói:

- Anh còn không biết tửu lượng của em sao? Mấy chén rượu đỏ này chỉ coi như thấm giọng mà thôi. Được rồi, không nói chuyện với anh nữa. Anh mau mà đi hưởng thụ đêm xuân đi, em còn đi hội rượu khác nữa.

Tửu lượng của Quan Ý không kém, uống mấy chén rượu đỏ thì lái xe cũng chẳng khác gì.

Thậm chí hắn còn nhạy cảm phát hiện có một chiếc xe bình thường màu đen vẫn bám theo.

Trong lòng Quan Ý nghi ngờ, liền cố ý đi thêm hai lối rẽ, kết quả thấy chiếc xe kia vẫn bám sát không tha.

Điều này là hắn có thể xác định, đối phương là có mưu đồ gì rồi.

Hắn lấy ra một bộ đàm mini, mở chốt, sau đó nói với bộ đàm:

- Gọi bầy sói.

- Bầy sói nghe rõ, Lang Vương có lệnh gì ạ?

Bên trong bộ đàm truyền ra giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.

- Đằng sau có một chiếc xe bình thường theo dõi tôi, giải quyết nó đi.

Quan Ý lạnh giọng nói.

- Bầy sói nghe rõ, lập tức chấp hành nhiệm vụ.

- Trước chờ một chút để tôi dẫn bọn chúng đến một nơi dễ ra tay.

Quan Ý nói.

- Bầy sói nghe rõ. Bầy sói đã tìm thấy mục tiêu, chờ Lang Vương ra lệnh.

- Giữ liên lạc.

Vốn Quan Ý muốn đến quán bar uống rượu với bạn, nhưng nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì hắn cũng không còn tâm tư đó nữa.

Không chỉ thế, trong lòng hắn cũng rất tò mò, không biết là kẻ nào dám ra tay với hắn?

Trước kia chỉ nghe nói có hổ chủ động cắn người, chứ chưa từng thấy ai chủ động đến rứt râu hổ. Quan Ý rất hứng thú với kẻ dám đến rứt râu hổ kia.

Quan Ý chậm rãi lái xe đi trước, dần ra khỏi thành thị, rời xa nơi đông dân cư.

Mục đích của hắn rõ ràng như vậy, nhưng điều khiến hắn thở dài chính là, chiếc xe trông rất bình thường kia vẫn không biết sống chết theo đuôi.

- Quá ngu xuẩn.

Quan Ý thầm nghĩ. Đối thủ như vậy lại khiến cho hứng thú cùng mong đợi trong lòng hắn tan biến vô tung vô ảnh.

Hắn hết hứng thú, cầm bộ đàm, nói:

- Giải quyết bọn chúng đi.

Xe của hắn không dừng lại, đã thấy có một chiếc Audi màu đen điên cuồng xông tới, vèo một tiếng chắn trước chiếc xe trông bình thường vẫn theo đuôi hắn kia.

Két…….

Chiếc xe bình thường khẩn cấp phanh lại, xe cũng dừng theo.

Cửa đẩy ra, một người đầu trọc cùng một người đàn ông to con mặc áo khoác đen đi ra.

Quan Ý đã không còn quá nhiều chú ý đến việc phía sau. Nếu hắn đã ra lệnh thì chắc chắn bầy sói sẽ thi hành mệnh lệnh.

Hắn lấy một chiếc CD từ trong ngăn tủ ở phía trước, thanh âm của Michael Jackson liền truyền ra.

Cả người hắn cũng đi theo tiết tấu âm nhạc lắc lư, thoạt nhìn giống như một tên say rượu vậy.

Đường Trọng đứng cạnh một chiếc Audi màu đen, trong tay cầm chặt một khúc côn gỗ to bằng cánh tay người lớn.

Hắn ngồi trên đầu xe Audi, hai chân đung đưa theo nhịp điệu âm nhạc trong xe.

- Đã đến.

Đường Trọng nhìn thấy chiếc xe Mercesdes-Benz việt dã màu đen của Quan Ý, cũng nhìn thấy biển số xe mà hắn đã nhớ kỹ trong lòng.

Hắn cười tủm tỉm đi đến ven đường cái, đợi đến khi chiếc xe Mercesdes-Benz kia ngày càng gần, hắn vung khúc côn trong tay 180o, khúc côn rời tay, gào thét đập vào cửa kính của chiếc Mercesdes.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.